Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ó vẻ như ai cũng từng có lần mơ giấc mơ khủng khiếp rằng mình tự nhiên phải làm bài thi cuối kỳ trong một lớp học mình chưa từng tham dự suốt học kỳ. Matt thì không. Thay vào đó, theo cùng một mạch tương tự kỳ lạ, anh mơ thấy mình quay lại nhà tù. Anh không biết tại sao mình lại phải quay lại đó. Không một ký ức về tội ác hay phiên toà, chỉ có cảm giác mình đã gây ra rắc rối nào đó và lần này thì sẽ không bao giờ ra từ được.
Anh giật mình vùng dậy, đầm đìa mồ hôi. Mắt anh ứa lệ, cả người run rẩy.
Olivia đã quen với chuyện đó. Nàng choàng tay quanh anh và thì thầm mọi chuyện đã qua và không gì có thể làm hại anh được nữa. Nàng cũng có ác mộng, người vợ đáng yêu của anh, nhưng dường như nàng không bao giờ cần hoặc muốn kiểu an ủi như vậy.
Anh ngủ trên một chiếc sa lông trong phòng đọc sách. Phòng dành cho khách ở tầng trên có một chiếc giường gấp cỡ lớn mà anh cảm thấy quá rộng nếu ngủ một mình. Giờ đây, khi nhìn chăm chăm vào bóng đêm, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết kể từ giây phút Olivia bước vào văn phòng của anh, Matt thật sự sợ ngủ. Anh mở mắt chong chong. Khoảng bốn giờ sáng, xe của Marsha chạy vào đường dành cho xe.
Khi nghe tiếng chìa khoá mở của, Matt nhắm mắt và giả vờ ngủ trên ghế. Marsha rón rén lại gần và hôn lên trán anh. Mùi dầu gội đầu và xà bông phảng phất trên người nàng. Dù đêm qua ở lại chỗ nào thì nàng cũng đã tắm ở đó rồi. Anh thầm nghĩ không biết nàng tắm một mình hay với ai. Anh thầm nghĩ không biết tại sao mình lại quan tâm.
Nàng bước vào bếp. Vẫn giả vờ ngủ, Matt chậm rãi mở hé một mắt. Marsha đang làm bữa trưa cho lũ nhỏ. Nàng phết mứt bằng đôi bàn tay điêu luyện. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên má. Matt vẫn yên lặng. Anh để nàng âm thầm hoàn tất và lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng trên cầu thang.
Lúc bảy giờ sáng, Cingle gọi cho anh.
- Tôi đã gọi đến nhà anh - nàng nói - anh không ở đó.
- Tôi đang ở nhà bà chị dâu. Chỉ trông hộ mấy đứa cháu thôi.
- Tôi có hỏi đâu?
Anh xoa mặt:
- Thế có chuyện gì?
- Anh sắp đến văn phòng phải không?
- Phải, một chút nữa. Sao?
- Tôi đã tìm ra tên theo dõi anh, Charles Talley.
Anh ngồi thẳng dậy.
- Ở đâu?
- Chúng ta nói chuyện riêng được không?
- Sao vậy?
- Tôi cần tìm hiểu thêm một chút.
- Về chuyện gì?
- Về Charles Talley. Trưa nay tôi sẽ đến văn phòng anh, được không?
- Cũng được, đằng nào anh cũng có cuộc gặp ngày thứ Năm ở viện bảo tàng.
- Ừ, được, Còn nữa, Matt này?
- Gì vậy?
- Anh nói là chuyện cá nhân à? Bất cứ chuyện gì liên quan đến Talley ấy?
- Phải.
- Vậy thì đời anh khốn nạn rồi.
Matt là thành viên của bảo tàng Newark. Anh giơ thẻ thành viên ra nhưng không cần thiết. Bảo vệ biết mặt anh rồi. Anh gật đầu và bước vào. Giờ này trong toà nhà rất ít người qua lại. Matt tiến về phòng trưng bày nghệ thuật ở cánh Tây. Anh đi ngang tác phẩm mới nhất ở bảo tàng, bức tranh lụa đầy màu sắc của Wosene Worke Kosrof, rồi lên cầu thang tới tầng hai.
Bà là người duy nhất ở đó.
Anh có thể nhìn thấy bóng bà phía cuối hành lang. Bà đứng ở vị trí quen thuộc - trước bức tranh của Edward Hopper. Đầu bà luôn nghiêng một chút về bên trái. Bà là một người đàn bà rất hấp dẫn, gần sáu mươi tuổi, cao xấp xỉ sáu feet, gò má cao, mái tóc vàng đặc trưng của người giàu. Như thường lệ, từ người bà toát ra vẻ thông minh và chải chuốt.
Tên bà là Sonya McGrath. Bà chính là mẹ Stephen McGrath, chàng trai mà Matt đã giết.
Sonya luôn đợi trước bức tranh của Hopper. Tên nó là "Rạp chiếu phim Sheridan", và đã nắm bắt được sắc thái cô độc và tuyệt vọng ẩn chứa trong hình ảnh một rạp chiếu phim. Thật kỳ diệu. Có nhiều bức tranh nổi tiếng khắc hoạ sự khốc liệt của chiến tranh, của cái chết, của sự huỷ diệt, nhưng trong bức tranh Hopper tưởng chừng như đơn giản này có một cái gì đó, một cái gì đó toát ra từ hàng ban công gần như trống không đã nói với cả hai người bọn họ theo một cách mà chưa từng có bức tranh nào làm được.
Sonya McGrath nghe thấy tiếng bước chân anh đang tiến lại, nhưng bà vẫn không rời mắt khỏi bức tranh. Matt đi qua Stan, người bảo vệ trực ở tầng này sáng thứ năm. Họ thoáng mỉm cười và gật đầu chào nhau. Matt tự hỏi không biết Stan nghĩ gì về các cuộc hẹn hò thầm lặng của anh với người đàn bà lớn tuổi hấp dẫn này.
Anh đứng bên bà và ngắm nhìn bức Hopper. Nó giống như một tấm gương kỳ lạ. Anh thấy hai người giống như hai nhân vật cô độc - anh là người soát vé trong tranh, còn bà là khách hàng duy nhất. Họ im lặng một lúc lâu.
Matt liếc nhìn nét mặt Sonya McGrath. Anh đã có lần thấy ảnh bà trên báo, mục Phong cách của tờ New York Times Chủ nhật. Sonya McGrath là một nhân vật xã hội. Trong ảnh, nụ cười của bà rạng rỡ. Anh chưa bao giờ thấy nụ cười đó ngoài đời - thật ra, anh băn khoăn không biết nó có tồn tại ở đâu ngoại trừ trong ảnh.
- Sắc diện cậu không được tốt lắm - Sonya nói.
Bà không nhìn anh - chưa liếc về phía anh lấy một lần, như anh thấy - nhưng anh vẫn gật đầu. Sonya quay lại đối diện với anh.
Quan hệ giữa họ - dù chữ "quan hệ" có vẻ không sát nghĩa - bắt đầu vài năm sau khi Matt ra tù. Có lúc điện thoại kêu, anh nhấc máy, và không có ai cả. Không gác máy. Không một lời. Matt cho rằng hình như anh có nghe thấy tiếng thở, nhưng đa phần chỉ là sự im lặng hoàn toàn.
Bằng cách nào đó, Matt biết ai đang ở đầu dây bên kia.
Lần thú năm bà gọi, Matt hít thở thật sâu vài cái trước khi dồn hết can đảm để nói.
- Tôi xin lỗi - anh nói.
Im lặng một lúc. Rồi Sonya trả lời:
- Hãy kể tôi nghe chuyện gì đã thật sự xảy ra.
- Tôi đã kể rồi. Trước toà.
Kể lại cho tôi lần nữa. Toàn bộ.
Anh cố gắng. Phải mất một lúc lâu mới kể xong. Bà giữ ỉm lặng. Khi anh nói xong, bà gác máy. Hôm sau bà gọi lại.
- Tôi muốn kể cho cậu nghe về con tôi. - Bà nói không cần mào đầu.
Và bà đã kể.
Giờ đây, Matt biết về Stephen McGrath nhiều hơn mức anh thật sự muốn. Anh ta không còn thuần tuý chỉ là một tên con trai đã tham gia cuộc đánh lộn, khúc gỗ mắc kẹt làm cuộc đời Matt Hunter trật khỏi dường ray nữa.
McGrath có hai cô em tôn sùng anh ta. Anh ta thích chơi ghi ta. Anh ta hơi có tính hippy, vốn học được - Sonya nói với một tiếng cười thoáng qua - từ người mẹ. Tất cả bạn bè đều khẳng định anh ta là một người rất biết lắng nghe. Mỗi khi gặp rắc rối, họ lại tìm đến với Stephen. Anh ta không bao giờ thấy cần phải trở thành trung tâm của sự chú ý. Anh ta hài lòng với chỗ đứng bên lề. Anh ta sẽ cười khi bạn nói đùa. Cả đời anh ta chỉ gặp rắc rối có một lần - cảnh sát bắt được anh ta và mấy người bạn đang nhậu nhẹt phía sau trường trung học - nhưng anh ta chưa bao giờ đánh lộn, kể cả khi còn nhỏ, và có vẻ sợ bạo lục đến chết khiếp.
Cũng trong cuộc nói chuyện, Sonya hỏi anh:
- Cậu có biết là Stephen không quen ai trong đám đánh nhau đó không?
Bà bật khóc:
- Vậy tại sao nó lại dính vào đó?
- Tôi không biết.
Họ gặp nhau lần đầu tại bảo tàng Newark ba năm trước. Họ uống cà phê và gần như không ai lên tiếng. Vài tháng sau, họ cùng ăn trưa. Chuyện đã trở thành cố định, cứ hai tuần một lần vào sáng thứ Năm trước bức tranh Hopper. Cả hai chưa từng bỏ buổi nào.
Đầu tiên họ không cho ai biết. Chồng và hai con gái của Sonya sẽ không bao giờ hiểu được. Dĩ nhiên ngay cả hai người cũng không hiểu. Matt không sao giải thích được tại sao những cuộc hẹn này lại có ý nghĩa với anh đến thế. Hầu hết mọi người sẽ cho rằng anh làm thế thuần tuý vì mặc cảm tội lỗi, rằng anh làm thế vì bà, vì sự chuộc tội hay một điều gì đó tương tự. Nhưng sự thật không phải vậy.
Trong hai tiếng đồng hồ - thời gian họ gặp nhau kéo dài từng đó - Matt cảm thấy mình được tự do một cách kỳ lạ, vì anh đã trải qua đau khổ, đã chịu đựng và đã thông hiểu. Anh không biết bà tìm được gì, nhưng anh cho rằng nó cũng tương tự như vậy. Họ nói về cái đêm đó. Họ nói về cuộc đời mình. Họ nói về những bước chân do dự, cái cảm giác mặt đất có thể sụp xuống dưới chân bất cứ lúc nào.
Sonya không bao giờ nói: "Tôi tha thứ cho cậu". Bà không bao giờ nói rằng đó không phải lỗi tại anh, rằng đó chỉ là một tai nạn, rằng anh đã thi hành đầy đủ án phạt.
Sonya bắt đầu đi xuống cầu thang. Matt nhìn vào bức tranh thêm một vài giây nữa rồi bước theo. Họ xuống tầng dưới và vào tiền sảnh của bảo tàng. Họ mua cà phê rồi ngồi vào chiếc bàn quen thuộc.
- Giờ thì, - bà nói - hãy kể cho tôi nghe có chuyện gì xảy ra?
Bà không nói câu này vì lịch sự hay để phá tan im lặng. Đấy không phải là cái giọng "bạn-khỏe-không-khỏe" còn "bạn-thì-sao". Matt kể cho bà mọi chuyện. Anh kể cho người đàn bà này, Sonya McGrath, những chuyện anh chưa kể cho ai khác. Anh chưa bao giờ nói dối bà, chưa bao giờ ậm ờ hay thêm bớt.
Khi anh đã xong, Sonya hỏi:
- Cậu có cho là Olivia đang ngoại tình không?
- Bằng chứng có vẻ khá rõ ràng.
- Nhưng sao?
- Nhưng tôi đã học được rằng bằng chứng hiếm khi đưa cho ta toàn cảnh bức tranh.
Sonya gật đầu.
- Cậu nên gọi cho cô ấy lần nữa.
- Tôi gọi rồi.
- Thử gọi khách sạn xem.
- Tôi cũng làm rồi.
- Không có ở đó?
- Cô ấy không đăng ký.
- Ở Boston có hai khách sạn Ritz-Carlton.
- Tôi đã thử cả hai.
- A, - bà ngồi lùi lại và chống tay lên cằm. - Thế là cậu biết, trên một phương diện nào đó, Olivia đã không thành thực.
Sonya cân nhắc vấn đề này. Bà chưa hề gặp Olivia, nhưng bà biết rõ hơn bất kỳ ai về mối quan hệ giữa Matt và nàng. Bà nhìn ra xa.
- Gì thế? - Anh hỏi.
- Tôi đang cố tìm một lý do khả dĩ để giải thích cho hành động của Olivia.
- Và sao?
- Và đến giờ này vẫn chưa đâu vào đâu cả. - Bà nhún vai và uống một hớp cà phê. - Từ trước đến giờ tôi vẫn thấy quan hệ của cậu và Olivia thật kỳ lạ.
- Kỳ lạ như thế nào?
- Cái cách mà hai người nối lại mười năm sau một lần qua đêm.
- Cũng không phải một lần qua đêm. Chúng tôi đâu có ngủ với nhau.
- Có thể đó là điều chủ yếu.
- Tôi không hiểu ý bà.
- Nếu hai người ngủ với nhau, vậy đấy, có thể phép lạ đã bị tiêu tan. Thiên hạ cứ bảo rằng làm tình là sự gần gũi mật thiết nhất trên thế giới này. Thật ra thì có lẽ hoàn toàn ngược lại.
Anh chờ đợi.
- Vậy đấy đây là một sự trùng hợp kỳ lạ.
- Nghĩa là sao?
- Clark cũng đang ngoại tình.
Matt không hỏi bà liệu chuyện đó có chắc chắn không hay làm sao bà lại biết. Anh chỉ nói giản dị:
- Tôi rất tiếc.
- Không phải như cậu nghĩ đâu.
Anh không nói gì.
- Không liên quan đến nhưng gì đã xảy ra với con chúng tôi.
Matt cố gật đầu.
- Chúng tôi thích đổ lỗi cho cái chết của Stephen về mọi vấn đề chúng tôi gặp phải. Nó đã trở thành lá bài "đời không công bằng" lớn của chúng tôi. Nhưng nguyên nhân Clark ngoại tình thì căn bản hơn nhiều.
- Đó là…?
- Ông ấy nổi cơn hứng tình.
Bà mỉm cười. Matt cố cười lại.
- Ồ tôi đã nói là cô ta vẫn còn trẻ chưa nhỉ? Cô gái Clark đang cặp ấy?
- Chưa.
- 32 tuổi. Bằng tuổi con gái chúng tôi.
- Tôi rất tiếc, - Matt nhắc lại.
- Tiếc làm gì. Đó là mặt trái của chuyện chúng ta vừa nói. Gần gũi và tình dục.
- Sao lại thế?
- Sự thật là tôi không mấy hứng thú với tình dục, như đa số đàn bà tuổi này. Phải, tôi biết Cosmo với mấy thứ tương tự sẽ nói khác, những chuyện nhảm nhí kiểu đàn ông phát dục mạnh nhất năm mười tuổi còn đàn bà khoảng ba mươi. Nhưng thực tế là đàn ông luôn bị kích thích về tình dục mạnh hơn. Chấm hết. Với tôi, tình dục không giúp gì cho sự gần gũi cả. Clark, ngược lại, cần có nó. Cô ta chỉ có ý nghĩa như thế với ông mà thôi, cô gái trẻ ấy. Tình dục. Sự giải toả. Một nhu cầu thể xác.
- Chuyện đó không làm bà khó chịu?
- Vấn đề không phải là tôi.
Matt không nói gì.
- Nếu cậu nghĩ về chuyện đó thì nó rất đơn giản: Clark cần một thứ mà tôi không có húng thú gì cung cấp cho ông. Thế thì ông đi chỗ khác. - Sonya nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Bà thở dài, đặt tay lên đùi.
- Để tôi cho anh ví dụ. Nếu Clark thích, xem nào, chơi bài poker chẳng hạn, mà tôi thì không muốn chơi…
- Thôi nào, Sonya. Đó đâu có giống nhau.
- Ồ không phải sao?
- Tình dục và poker ư?
- Được rồi, vậy để chúng ta hạn chế trong sự thoả mãn thể xác nhé. Một người massage chuyên nghiệp vậy. Tuần nào Clark cũng đi massage tại câu lạc bộ do một chuyên viên tên Gary.
- Cũng không giống nhau.
- Thế cậu không thấy à? Giống nhau cả đấy. Quan hệ tình dục với cô gái này không phải vì tình cảm. Nó chỉ là về thể xác. Chỉ giống như xoa bóp lưng hay bắt tay thôi. Vậy tại sao tôi lại thấy không ổn chứ?
Sonya nhìn anh và chờ câu trả lời.
- Nếu là tôi thì sẽ không ổn được - Matt nói.
Bà hơi mỉm cười. Sonya thích những trò chơi cân não. Bà thích sự thử thách. Anh thắc mắc không biết có phải bà thật sự nghĩ như vừa nói hay chỉ thủ anh thôi.
- Vậy cậu định làm gì? - Bà hỏi anh.
- Mai Olivia sẽ về.
- Cậu nghĩ mình có thể đợi đến lúc đó không?
- Tôi sẽ cố.
Bà dừng mắt lại trên người anh.
- Chuyện gì thế? - Anh hỏi.
- Chúng ta sẽ không thoát được, phải không? Tôi đã tưởng… - Bà dừng lại.
- Bà tưởng gì?
Họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
- Tôi biết nói thế này thật sáo rỗng, nhưng quả thật mọi chuyện giống như một cơn ác mộng. Tin về Stephen. Phiên toà. Tôi cứ chờ đợi khi mình thức dậy, sẽ thấy tất cả chỉ là một trò đùa tàn nhẫn, và mọi thứ vẫn bình thường.
Anh cũng có cùng cảm giác đó. Anh đã mắc kẹt trong một cơn ác mộng, chờ đợi đoạn cao trào của chương trình "Máy quay lén" trong đó Stephen sẽ xuất hiện, lành lặn và tươi cười.
- Nhưng bây giờ có vẻ như cuộc đời lại hoàn toàn ngược lại, phải không, Matt?
Anh gật đầu.
- Thay vì tin rằng chuyện tồi tệ chỉ là một cơn ác mộng mà cậu sẽ tỉnh dậy và thoát khỏi nó - bà tiếp tục, - thì cậu lại cho chuyện tốt đẹp mới là ảo ảnh. Đó chính là điều mà cuộc gọi tới chiếc camera phone của cậu đã gây nên. Nó đánh thức cậu ra khỏi giấc mộng đẹp.
Anh không thể nói gì.
- Tôi biết tôi không bao giờ vượt qua được chuyện đã xảy ra, - Sonya McGrath nói - Đơn giản vì không có cách. Nhưng tôi đã tưởng… Tôi đã hy vọng cậu có thể.
Matt đợi bà nói tiếp. Nhưng bà không nói nữa. Đột nhiên bà đứng dậy, như thể đã nói quá nhiều. Họ tiến về lối ra. Sonya hôn lên má anh và khi hai người ôm nhau, họ giữ lại lâu hơn thường lệ. Anh có thể, như thường lệ, cảm thấy sự đổ vỡ toát ra từ con người bà. Cái chết của Stephen vẫn hiện diện ở đó, trong từng giây phút trong từng cử chỉ. Anh ta ngồi chung với họ, làm người đồng hành vĩnh viễn của họ.
- Nếu cậu cần tôi, - bà thì thầm, - cậu cứ gọi. Bất cứ lúc nào. Tôi sẽ làm thế.
Anh nhìn bà đi xa dần. Anh nghĩ về điều bà vừa nói, về lằn ranh mong manh giữa giấc mơ đẹp và cơn ác mộng, và khi bà hoàn toàn khuất hẳn sau chỗ rẽ, anh mới quay đi.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội