There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Chín Năm Sau
eno, Nevada.
18 tháng Tư.
Tiếng chuông cửa chói tai kéo Kimmy Dale ra khỏi giấc ngủ không mộng mị.
Nàng trở mình, rên rỉ, rồi nhìn chiếc đồng hồ số cạnh giường.
11 giờ 47 sáng.
Mặc dù đang giữa trưa nắng gắt, căn nhà di động của nàng vẫn tối như trong đêm. Kimmy thích giữ nó như vậy.
Nàng làm việc về đêm và ngủ rất chập chờn. Thời còn lẫy lừng ở Vegas, phải mất hàng năm thử đủ các loại cửa chớp, mành mành, màn che, băng bịt mắt cuối cùng nàng mới tìm được một cách kết hợp sao cho vầng mặt trời Nevada nóng như sắt nung khỏi quấy phá giấc ngủ của mình. Ánh nắng ở Reno này đỡ gay gắt hơn, nhưng nó vẫn không ngừng lùng sục và khai thác đến tận những kẽ hở nhỏ nhất.
Kimmy ngồi dậy trên chiếc giường cỡ lớn. Chiếc tivi không có nhãn hiệu, mà nàng mua lại của một nhà trọ địa phương khi nó định nâng cấp, vẫn đang mở nhưng bị tắt tiếng. Hình ảnh trôi nổi như những bóng ma từ một thế giới xa lạ. Giờ thì nàng ngủ một mình, nhưng không phải từ trước đến nay đều vậy. Đã có thời mỗi người khách, mỗi người tình đều mang đến trên chiếc giường này một niềm hy vọng, một sự lạc quan rằng đây-có-thể-chính-là-người-đó, mà bây giờ nghĩ lại, Kimmy nhận ra nó quả thật gần như hoang tưởng.
Niềm hy vọng đó không còn nữa.
Nàng chậm chạp đúng lên. Mỗi cử động lại làm chỗ sưng trên ngực do cuộc phẫu thuật thẩm mỹ mới đây nhất đau nhức lên. Nó là cuộc phẫu thuật thú ba trên khu vực đó, mà nàng có còn trẻ trung gì nữa đâu. Nàng không muốn đi sửa ngực, nhưng Chally, kẻ luôn cho rằng mình có con mắt sành sỏi, thì cứ khăng khăng. Tiền thưởng của nàng đang giảm sút. Sự ái mộ dành cho nàng đã nhạt. Vì vậy nàng đồng ý. Nhưng làn da trên khu vực đó đã bị kéo ra quá giãn từ lần lạm dụng phẫu thuật trước. Khi Kimmy nằm ngửa, cái của khỉ đó lệch sang bên và trông như mắt cá.
Chuông cửa lại kêu.
Kimmy nhìn xuống đôi chân đen bóng của mình. Ba mươi lăm tuổi, chưa bao giờ sinh nở, nhưng các tĩnh mạch bị giãn nổi lên chằng chịt như đám giun đang đánh chén.
Năm tháng chồng chất quá nhiều trên đôi chân này. Chally chắc cũng muốn nàng giải quyết chỗ đó luôn. Nàng vẫn còn gọn ghẽ, thân hình ngon lành và bộ mông vẫn tuyệt vời nhưng thưa bạn, ba mươi lăm không phải là mười tám. Đã phải độn chỗ này chỗ kia. Và cái mớ mạch máu này. Như một tẩm bản đồ địa hình chết tiệt.
Nàng châm một điếu thuốc trên miệng. Hộp diêm nàng lấy từ nơi làm việc, một câu lạc bộ thoát y tên là Eager Beaver. Nàng đã từng là một ngôi sao ở Vegas, với nghệ danh Ma thuật Đen. Nàng không nuối tiếc những ngày đó. Thật tình thì nàng chẳng nuối tiếc ngày nào trong đời.
Kimmy Dale khoác áo choàng và mở cửa phòng ngủ.
Phòng trước không được che nắng kỹ như vậy. Một vùng sáng chói ập vào người nàng. Nàng đưa tay che và chớp chớp mắt. Kimmy không có nhiều khách - nàng không bao giờ hành nghề tại nhà riêng - nên nàng đoán chắc đó là một người truyền giáo của nhóm Nhân chứng Jehovah. Khác với đa số người trên khắp cái thế giới tự do này, Kimmy không khó chịu vì những cuộc xâm nhập định kỳ của họ. Nàng luôn luôn mời đám cuồng tín ấy vào nhà và chăm chú nghe họ nói, cảm thấy ghen tị vì họ đã tìm thấy một điều gì đó và ao ước giá nàng cô thể bị lừa phỉnh bởi cái thú nhảm nhí này. Cũng như với những người đàn ông đã đi qua cuộc đời mình, nàng hy vọng người này sẽ khác, hy vọng người này sẽ thuyết phục được nàng và nàng sẽ có thể tin vào nó.
Nàng mở cửa mà không cần hỏi xem đó là ai.
- Cô có phải là Kimmy Dale không?
Cô gái đứng ở cửa còn khá trẻ. Mười tám, đôi mươi, đâu đấy trong khoảng đó. Không, không phải đám Nhân chứng Jehovah. Không có cái kiểu cười ngu ngơ của họ.
Trong một thoáng, Kimmy tự hỏi không biết cô bé có phải là một người trong đám lính mới của Chally, nhưng cũng không đúng. Cô ta không xấu xí hay làm sao, nhưng không phải loại Chally thích. Chally khoái sặc sỡ và lộng lẫy.
- Cô là ai vậy? - Kimmy hỏi.
- Điều đó không quan trọng.
- Cô nói gì?
Cô gái cụp mắt xuống và cắn môi dưới. Kimmy nhìn thấy trong dáng vẻ này một nét quen thuộc mơ hồ và cảm thấy trong ngực mình gờn gợn.
Cô gái nói:
- Cô quen mẹ tôi.
Kimmy nghịch nghịch điếu thuốc lá:
- Tôi biết nhiều bà mẹ lắm.
- Mẹ tôi, - cô gái nói, - là Candace Potter.
Kimmy nhăn mặt khi nghe thấy cái tên đó. Trời nóng hơn 90 độ F, nhưng nàng bất chợt siết chặt tà áo.
- Tôi vào nhà được không?
Có phải Kimmy đã nói là được? Nàng không thể cất lời. Nàng đứng qua một bên, và cô gái tự len vào.
Kimmy nói:
- Tôi không hiểu.
- Candace Potter là mẹ tôi. Bà cho tôi đi làm con nuôi khi tôi mới chào đời.
Kimmy cố giữ bình tĩnh. Nàng khép cửa căn nhà di động.
- Cô muốn uống gì không?
- Không, cám ơn cô.
Hai người nhìn nhau. Kimmy khoanh tay lại.
- Không rõ cô muốn gì đây? - nàng nói.
Cô gái trả lời như đọc thuộc lòng.
- Hai năm trước tôi mới được biết mình là con nuôi. Tôi rất thương yêu gia đình đã nuôi dưỡng tôi, nói như vậy cho cô khỏi hiểu lầm. Tôi có hai người chị em nữa và cha mẹ thì tuyệt vời. Họ đều rất tốt với tôi chuyện này không phải vì họ. Chỉ là… khi cô phát hiện một chuyện như thế này cô cần phải biết rõ.
Kimmy gật đầu, dù nàng không chắc tại sao.
- Vậy là tôi bắt đầu đào xới các thông tin. Không dễ dàng gì. Nhưng cũng có những nhóm người giúp con nuôi tìm cha mẹ ruột.
Kimmy rút điếu thuốc khỏi miệng. Tay nàng run rẩy:
- Nhưng cô biết là Candi - tôi muốn nói là mẹ cô - Candace…
- Đã chết. Vâng, tôi biết. Bà đã bị giết. Tôi nghe được tin này tuần trước.
Chân Kimmy rã rời. Nàng ngồi xuống. Ký ức ùa về làm nàng đau nhói.
Candace Potter. Được biết đến ở các hộp đêm dưới tên "Cây kẹo".
- Cô muốn gì ở tôi? - Kimmy hỏi.
- Tôi đã nói chuyện với viên cảnh sát điều tra vụ án của bà ấy. Tên ông ta là Max Darrow. Cô còn nhớ ông ta chứ?
Ồ có chứ, nàng nhớ rõ ông bạn Max quý hoá. Thậm chí biết hắn trước cả vụ án mạng. Đầu tiên, thám tử Max Darrow gần như chỉ tiến hành mọi việc thuần tuý theo đúng thủ tục. Nói về mức độ ưu tiên thấp. Vũ nữ thoát y chết, không gia đình. Một cây xương rồng khác chết trong hoang mạc, đối với Darrow thì Candi chỉ là như vậy. Kimmy phải nhảy vào can thiệp, dùng ân huệ đổi lấy ân huệ. Cuộc đời là vậy.
- Có - Kimmy đáp, - tôi nhớ ông ta.
- Bây giờ ông ta đã về hưu rồi. Ý tôi là Max Darrow ấy. Ông ta nói họ biết ai giết bà ấy, nhưng không biết hắn ở đâu.
Kimmy thấy lệ bắt đầu dâng lên trên mắt:
- Chuyện đã quá lâu rồi.
- Cô và mẹ tôi là bạn bè?
Kimmy cố lắm mới gật đầu được. Nàng vẫn nhớ tất cả mọi chuyện, dĩ nhiên rồi. Đối với nàng, Candi còn hơn cả một người bạn. Trên đời này, bạn không tìm được nhiều người mà bạn có thể thật sự trông cậy. Candi đã là một người như vậy - có lẽ là người duy nhất kể từ khi Má chết năm Kimmy mười hai tuổi. Họ đã cặp kè bên nhau không rời, Kimmy và cô gái da trắng, thỉnh thoảng - ít nhất khi hành nghề - họ tự gọi mình là Pic và Sayers trong bộ phim cũ "Bài hát của Brian". Và rồi, giống như trong phim, người bạn da trắng đã chết.
- Bà ấy có phải là gái mãi dâm không? - Cô gái hỏi.
Kimmy lắc đầu và thốt ra một lời dối trá mà nàng cảm thấy như sụ thật.
- Không bao giờ.
- Nhưng bà ấy nhảy thoát y mà?
Kimmy không nói gì.
- Tôi không phán xét bà ấy.
- Vậy thì cô muốn gì?
- Tôi muốn biết về mẹ tôi.
- Giờ thì chuyện đó có thay đổi được gì đâu.
- Đối với tôi thì có.
Kimmy nhớ lại lần đầu tiên nàng nghe tin dữ. Nàng đang trên sàn diễn gần Tahoe, trình diễn một điệu múa chậm phục vụ đám khách ăn trưa, lũ người thảm hại nhất trong lịch sử loài người với giày ủng dính bẩn và trái tim thủng những lỗ mà nhìn ngắm đàn bà khoả thân chỉ tổ khoét cho to hơn. Đã ba ngày liền nàng không gặp Candi, nhưng rồi lại phải đi lưu diễn. Chính trên sàn diễn đó, lần đầu tiên nàng loáng thoáng nghe được tin đồn. Nàng biết đã xảy ra một chuyện tệ hại nào đó. Nàng chỉ cầu mong nó đừng liên quan đến Candi.
Nhưng nó đã liên quan.
- Mẹ cô đã có một cuộc sống khó khăn, - Kimmy nói.
Cô gái lắng nghe chăm chú.
- Candi cho là chúng tôi sẽ tìm được đường thoát, cô hiểu không? Lúc đầu thì cô ấy tưởng tượng ra đó sẽ là một thằng cha ở hộp đêm. Họ sẽ tìm thấy chúng tôi và đưa chúng tôi đi, nhưng đó chỉ là chuyện nhảm nhí. Nhiều cô đã thử rồi. Nó chẳng bao giờ hiệu quả cả. Bọn đàn ông muốn một thứ ảo tưởng, chứ không phải con người cô. Mẹ cô nhanh chóng hiểu ra điều đó. Cô ấy là một người mơ mộng, nhưng luôn có mục đích.
Kimmy dừng lại, nhìn ra xa.
- Rồi sao nữa? - Cô gái giục.
- Rồi thằng khốn nạn đó đập cô ấy bẹp gí như một con rệp.
Cô gái xoay mình trên ghế:
- Thám tử Darrow nói tên hắn là Clyde Rangor?
Kimmy gật đầu.
- Ông ta còn nhắc đến một người đàn bà tên là Emma Lemay? Có phải là đồng bọn của hắn ta không?
- Trong một vài phi vụ gì đó, đúng vậy. Nhưng tôi không biết rõ nội tình.
Lần đầu tiên nghe được tin đó, Kimmy đã không khóc. Khóc lóc không còn hợp với con người nàng nữa. Nhưng nàng đã ra trình diện. Nàng đã chấp nhận mọi rủi ro, kể cho tên khốn Darrow mọi chuyện nàng biết.
Nói đúng ra thì trên đời này, chẳng nên chuốc lấy quá nhiều phiền phức. Nhưng Kimmy không thể bỏ rơi Candi, kể cả khi đã quá muộn không thể làm gì được nữa. Vì cùng với cái chết của Candi, phần tốt đẹp nhất trong con người Kimmy cũng chết theo.
Nên nàng đã khai báo với cảnh sát, đặc biệt là Max Darrow. Kẻ nào làm chuyện này - và đúng, nàng tin chắc đó là Clyde và Emma - có thể hại nàng hay giết nàng, nhưng nàng sẽ không lùi bước.
Cuối cùng thì Clyde và Emma đã không đương đầu với nàng. Chúng trốn biệt tăm.
Chuyện đã mười năm rồi.
Cô gái hỏi:
- Cô có biết về tôi không?
Kimmy chầm chậm gật đầu:
- Mẹ cô có kể - chỉ một lần thôi. Chuyện đó làm cô ấy quá đau đớn, nên cô ấy không muốn nhắc đến. Cô phải thông cảm. Khi chuyện đó xảy ra Candi còn trẻ lắm. Mười lăm, mười sáu tuổi. Cô vừa lọt lòng thì người ta mang đi liền. Cô ấy thậm chí còn không biết cô là trai hay gái.
Sự im lặng thật nặng nề. Kimmy ước gì cô gái bỏ đi.
- Cô nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho hắn? Ý tôi là Clyde Rangor ấy.
- Có lẽ chết rồi - nàng đáp, dù không tin chuyện đó. Lũ gián như Clyde không chết được. Rồi thế nào thì chúng cũng chui rúc tìm cách trở về và làm hại thêm nhiều người khác.
- Tôi muốn tìm ra hắn - cô gái nói.
Kimmy ngước lên nhìn cô.
- Tôi muốn tìm ra kẻ đã giết mẹ tôi và đưa hắn ra trước công lý. Tôi không giàu, nhưng tôi có một ít tiền.
Cả hai người im lặng một lúc. Không khí nặng trĩu và gò bó. Kimmy băn khoăn tìm cách diễn đạt ý mình.
- Tôi có thể nói cho cô nghe một chuyện không? - Nàng bắt đầu.
- Dĩ nhiên rồi.
- Mẹ cô đã cố chống chọi lại tất cả.
- Chống lại cái gì?
Kimmy nói tiếp:
- Đa số bọn con gái khác, họ đã chịu thua rồi. Thấy không? Mẹ cô thì không bao giờ. Cô ấy không chịu uốn mình. Cô ấy vẫn mơ ước. Nhưng cô ấy không bao giờ thắng được.
- Tôi chưa hiểu.
- Cô có hạnh phúc không, con gái?
- Có.
- Cô vẫn còn đi học chứ?
- Tôi đang bắt đầu học đại học.
- Đại học, - Kimmy nói bằng giọng mơ màng. Rồi tiếp - Cô đấy!
- Tôi làm sao?
- Hiểu không, cô chính là chiến thắng của mẹ mình.
Cô gái không nói gì.
- Candi - mẹ cô - sẽ không muốn cô dính dáng vào chuyện này. Cô hiểu chứ?
- Tôi nghĩ là tôi hiểu.
Đợi một chút. - Kimmy mở ngăn kéo ra. Nó ở ngay đó, dĩ nhiên. Nàng không bày nó ra nữa, nhưng tấm ảnh vẫn nằm trên cùng. Nàng và Candi mỉm cười với thiên hạ. Pic và Sayers. Kimmy nhìn hình ảnh của chính mình và nhận ra cô thiếu nữ vẫn được gọi là Ma thuật Đen ấy chỉ là một người xa lạ, rằng có thể Clyde Rangor cũng đã tống thân xác cô rơi vào quên lãng.
- Cầm cái này đi, - nàng nói.
Cô gái nâng tấm ảnh như thể nó được làm bằng sứ.
- Bà đẹp quá, - cô bé thì thầm.
- Rất đẹp.
- Nhìn bà thật hạnh phúc.
- Lúc ấy thì không. Nhưng hôm nay thì cô ấy sẽ hạnh phúc.
Cô gái hất cằm lên:
- Tôi không biết liệu mình có thể không dính dáng vào chuyện này hay không.
Vậy thì, Kimmy nghĩ, có lẽ cô giống mẹ hơn là cô biết đấy.
Họ ôm nhau, hứa hẹn sẽ giữ liên lạc. Khi cô gái đã đi, Kimmy mặc quần áo. Nàng lái xe đến tiệm hoa và mua một tá tuylip. Tuylip là loại hoa yêu thích nhất của Candi. Nàng lái xe bốn tiếng đồng hồ để đến nghĩa trang và quỳ xuống bên mộ bạn. Quanh đó không có ai. Kimmy phủi bụi trên tấm bia đá nhỏ. Nàng đã trả tiền cho khoảng đất này và cả tấm bia nữa. Candi sẽ không phải nằm trong một nấm mộ bố thí.
- Hôm nay, con gái cậu đã ghé qua - nàng nói to.
Một làn gió nhẹ thổi qua. Kimmy nhắm mắt lại và lắng nghe. Nàng như nghe thấy giọng nói của Candi - vốn bao năm nay câm lặng - van xin nàng bảo vệ con gái mình.
Và tại nơi này, với cái nắng Nevada chang chang trên da thịt, Kimmy hứa nàng sẽ làm điều đó.
--------------------------------
1 90-95 điểm.
2 Nhóm trường danh giá nhất ở Mỹ.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội