A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Mở Đầu
i chưa khi nào có ý muốn giết hắn ta.
Tên mi là Matt Hunter. Mi hai mươi tuổi. Mi lớn lên ở một khu ngoại ô của giới trung lưu khá giả phía Bắc bang New Jersey, khá gần Manhattan. Phía thành phố mà mi sống nghèo hơn bên kia, nhưng đây là một thành phố tương đối giàu có. Cha mẹ mi làm việc cần mẫn và thương yêu mi hết lòng. Mi là con thứ. Mi có một người anh mà mi tôn sùng và một đứa em gái mà mi chấp nhận được.
Cũng như mọi đứa nhóc trong thành phố, khi trưởng thành mi cũng lo nghĩ về tương lai và về trường đại học nào mi có thể xin vào. Mi học hành chăm chỉ đúng mực và nếu không quá xuất sắc thì cũng nhận được điểm tốt. Tổng kết điểm trung bình, mi được một con A 1. Mi không lọt được vào top 10% đứng đầu nhưng cũng nằm đâu đó khá gần. Thành tích sinh hoạt ngoại khoá của mi tạm được, trong đó có một nhiệm kỳ ngắn ngủi làm thủ quỹ của trường. Mi đã giành được giải thưởng khi tham gia thi đấu cả trong đội hình bóng đá lẫn bóng rổ, dù chưa đủ trình độ để thành chuyên nghiệp nhưng cũng đủ để chơi Division III. Mi thuộc loại mồm mép và cũng có duyên. Nói về mức độ được mến mộ thì mi chỉ đứng ngay sau thành phần sáng giá nhất trong trường. Đến khi thi SAT thì điểm số sáng chói của mi làm cho ngay cả người phụ đạo cũng phải bất ngờ.
Mi nhắm tới các trường Ivy League 2, nhưng chuyện này hơi nằm ngoài tầm với của mi. Harvard và Yale từ chối mi thẳng thừng. Đại học Pennsylvania và Columbia thì xếp mi vào danh sách dự bị. Cuối cùng thì mi vào được Bowdoin. một trường đại học nhỏ hạng ưu ở thành phố Brunswick, bang Maine. Mi thật sự yêu thích nơi này. Các lớp học có sĩ số vừa phải. Mi kết giao được với một số bạn bè. Mi không có một bạn gái cố định nào, nhưng dù sao thì có lẽ mi cũng không muốn chuyện đó. Năm thứ hai, mi bắt đầu chơi ở vị trí hậu vệ trong đội bóng bầu dục của trường. Mi được gia nhập đội bóng rổ của sinh viên ngay đầu năm thứ ba, và giờ đây khi tay tiền đạo học năm cuối đã ra trường, mi có cơ hội ngàn năm để có được những phút nổi danh.
Đó chính là thời điểm mi giết người, trên đường trở về trường giữa học kỳ thứ nhất và thứ hai của năm thứ ba đại học.
Mi có một kỳ nghỉ lễ náo nhiệt tuyệt vời cùng gia đình, nhưng những đợt tập huấn bóng rổ đã vẫy gọi. Mi hôn tạm biệt cha mẹ rồi lái xe trở về trường với thằng bạn thân nhất ở cùng phòng, Duff. Duff đến từ Westchester, New York. Nó là đứa đậm người và có cặp giò to khỏe. Nó chơi trung vệ phải cho đội bóng bầu dục và dự bị cho đội bóng rổ. Duff là tay uống rượu khỏe nhất trường - nó chưa từng thua trong bất kỳ cuộc thi nốc nào.
Mi lái xe.
Trên đường về, Duff muốn tạt vào trường Đại học Massachussetts ở Amherst. Một thằng chiến hữu của nó từ thời trung học là thành viên của một hội sinh viên dân chơi trong trường. Bọn này đang tiệc tùng ầm ĩ.
Mi không thích thú gì, nhưng mi cũng chẳng phải kẻ làm mất hứng người khác. Thường thì mi thấy thoải mái với những đám tụ họp nhỏ hơn, khi mi biết gần hết người trong đám. Bowdoin có khoảng 1.600 sinh viên. Còn Massachussetts Amherst có gần 40.000. Bây giờ đang là đầu tháng Giêng và lạnh đến cóng người. Trên mặt đất đang có tuyết phủ. Mi có thể thấy hơi thở của mi phả ra khi bước vào phòng họp của hội sinh viên.
Mi và Duff thảy áo khoác vào đống áo chất sẵn. Nhiều năm sau, mi sẽ nghĩ đi nghĩ lại về điều đó, về cái thảy áo vô tình đó. Giá như mi vẫn mặc áo trên người, hay bỏ nó trong xe, hoặc đặt xuống bất kỳ chỗ nào khác…
Nhưng chẳng có cái giá như nào trong số đó xảy ra.
Đám liên hoan này không tệ. Đúng là có không khí dân chơi, nhưng mi có cảm giác nó hơi bị gượng ép. Bạn của Duff muốn cả hai tên ở lại qua đêm trong phòng nó. Mi đồng ý. Mi uống khá nhiều - nói cho cùng, đây là một bữa liên hoan của đám sinh viên mà - mặc dù còn xa mới bằng Duff. Cuộc vui đã tàn. Đến lúc này, mi và Duff ra ngoài lấy áo khoác. Duff vẫn cầm lon bia trong tay. Nó nhặt áo lên và vắt qua vai.
Đúng lúc đó một ít bia đổ ra.
Không nhiều. Chỉ khoảng một giọt. Nhưng thế cũng đủ rồi.
Chỗ bia rớt xuống một chiếc áo gió màu đỏ. Đó là một hình ảnh mi nhớ rõ. Ngoài trời đang lạnh cóng, dưới 2 độ F, vậy mà có kẻ mặc áo gió. Một điều nữa mi không sao quên được là chiếc áo gió đó không thấm nước. Chỗ bia rớt ra, ít ỏi như vậy, chẳng làm hư hại gì cái áo. Nó còn chẳng để lại vết ố nữa. Chỉ cần giặt qua loa là hết ngay thôi.
Nhưng có đứa đã réo lên: "Này!"
Tên nọ, chủ nhân của chiếc Áo Gió Đỏ, là một thằng khá to xác nhưng không phải loại khổng lồ. Duff nhún vai.
Nó không xin lỗi. Tên nọ, ông bạn Áo Gió Đỏ, đứng chặn trước mặt Duff. Đúng là một sai lầm. Mi biết Duff là một tay giỏi đánh lộn và dễ cáu tiết. Trường học nào cũng có một tên như Duff - kẻ mà mi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có thể đánh lộn thua người ta.
Dĩ nhiên, đó chính là vấn đề. Trường nào cũng có một tên Duff. Và cũng có khi tên Duff bên mình đụng phải tên Duff bên kia.
Mi cố ngăn vụ lộn xộn, cười nói cho qua chuyện, nhưng cả hai thằng cha này bia đều đã bốc lên tới đầu, mặt đỏ bừng và quả đấm nắm chặt. Một lời thách đấu được buông ra. Mi không nhớ ai đã thách ai. Cả bọn bước ra ngoài màn đêm giá buốt, và mi nhận ra mi đang gặp rắc rối to.
Gã to xác Áo Gió Đỏ có một đám bạn đi cùng. Tám hoặc chín tên. Bên mi chỉ có mi và Duff. Mi đưa mắt tìm thằng bạn của Duff - Mark hay Mike gì đó - nhưng không thấy hắn đâu.
Trận đấu bắt đầu nhanh chóng.
Duff chúi đầu xuống như con bò đực và húc thẳng vào Áo Gió Đỏ. Áo Gió Đỏ tránh sang bên và kẹp cứng được cổ Duff. Hắn đấm Duff ngay vào mũi. Vẫn kẹp cổ Duff hắn lại đấm. Rồi lại đấm.
Đầu của Duff gục xuống. Nó vùng vẫy kịch liệt nhưng vô hiệu. Cho đến khoảng cái đấm thứ bảy hay thứ tám thì Duff thôi không vùng vẫy nữa. Lũ bạn của Áo Gió Đỏ bắt đầu reo hò. Hai tay Duff rũ xuống hai bên hông.
Mi muốn ngăn cản, nhưng không chắc phải làm như thế nào. Áo Gió Đỏ đang tiếp tục hành động của mình một cách có phương pháp, mỗi cú đấm ra chậm hơn và vung tay thật rộng. Bọn bạn hắn đang reo hò cổ vũ. Chúng hết chà lại ôi chao sau môi tiếng nện.
Mi hoảng sợ.
Bạn mi đang bị đánh, còn mi lại gần như chỉ lo cho mình. Chuyện đó làm mi hổ thẹn. Mi muốn làm điều gì đó, nhưng mi lại sợ hãi, thật sự sợ hãi. Mi không thể nhúc nhích nổi. Chân mi tựa như bằng cao su. Tay mi run rẩy. Và vì vậy mi căm ghét bản thân mình.
Áo Gió Đỏ đấm thêm một quả nữa vào mặt Duff. Hắn buông tay kẹp cổ Duff ra. Nó đổ xuống mặt đất như một túi đồ giặt là. Áo Gió Đỏ đá vào mạng sườn Duff.
Mi là thứ bạn bè tồi tệ nhất. Mi quá khiếp sợ không dám giúp bạn. Mi sẽ không bao giờ quên được cảm giác đó.
Hèn nhát. Cái đó còn tệ hơn là bị ăn đòn, mi nghĩ. Sự yên lặng của mi. Cảm giác mất danh dự tồi tệ này.
Một cú đá nữa. Duff làu bàu và lăn ngửa ra. Mặt hắn nổi lên một màu đỏ bầm. Sau này mi mới biết thương tích của hắn chỉ là vớ vẩn. Duff sẽ mang hai con mắt bầm và mấy mươi chỗ sưng. Chỉ có thế thôi. Nhưng ngay lúc này trông nó có vẻ tệ. Mi biết nó sẽ không bao giờ đứng xuôi tay xem mi ăn đòn như vậy.
Mi không chịu nổi nữa.
Mi nhảy ra khỏi đám đông.
Cả bọn quay đầu nhìn mi. Trong một khoảnh khắc không ai cử động. Không ai lên tiếng. Áo Gió Đỏ đang thở nặng nề. Mi nhìn thấy hơi thở của hắn trong giá rét. Mi đang run rẩy. Mi cố gắng nói chuyện một cách có lý lẽ. Coi này, mi nói, nó bị như vậy cũng đủ rồi. Mi dang hai tay ra.
Mi cố thử nụ cười gây cảm tình. Nó thua rồi, mi nói. Xong rồi. Anh bạn đã thắng, mi nói với Áo Gió Đỏ.
Từ phía sau có tên nào nhảy bổ vào mi. Tay vòng qua người mi, ôm mi thật chặt.
Mi đã sa bẫy.
Giờ thì Áo Gió Đỏ quay sang phía mi. Tim mi đập vào lồng ngục như một con chim trong chiếc lồng quá chật. Mi hất đầu về phía sau. Sọ mi đập mạnh vào mũi kẻ nào đó.
Áo Gió Đỏ đã tới gần hơn. Mi né sang một bên. Một kẻ khác tách ra khỏi đám đông. Tóc hắn vàng, nước da đỏ au. Mi đoán hắn thuộc đám chiến hữu của Áo Gió Đỏ.
Tên hắn là Stephen McGrath.
Hắn với tay để túm lấy mi. Mi giãy ra như một con cá mắc câu. Thêm mấy thằng nữa xông về phía mi. Mi hoảng loạn. Stephen McGrath đặt tay lên vai mi. Mi cố gắng thoát ra. Mi xoay người như điên.
Chính lúc đó, mi với tay ra và túm được cổ hắn.
Có phải mi đã nhào vào hắn? Hắn đã kéo mi hay mi đẩy hắn? Mi không biết. Có phải một trong hai người đã trượt chân trên lề đường? Có phải mọi chuyện đều tại băng? Mi sẽ xem đi xem lại đoạn phim này vô số lần về sau, nhưng sẽ chẳng bao giờ tìm được câu trả lời rõ ràng.
Không biết bằng cách nào, cả hai đều ngã xuống. Hai tay mi vẫn đặt trên cổ hắn. Túm lấy họng hắn. Mi không thả ra.
Cả hai ngã uỵch xuống đất. Phần sọ sau gáy Stephen McGrath nện vào lề đường. Một tiếng động vang lên, một tiếng "rắc" kinh khủng vọng ra từ địa ngục, một thứ tiếng động ẩm ướt và trống rỗng, không giống như bất kỳ tiếng động nào mi đã từng nghe.
Tiếng động báo hiệu cuộc đời vốn từ lâu quen thuộc với mi giờ đây coi như chấm dút.
Mi sẽ nhớ mãi nó. Cái tiếng động kinh khủng ấy. Nó sẽ không bao giờ rời bỏ mi.
Tất cả ngưng đọng. Mi nhìn xuống chằm chằm. Đôi mắt Stephen McGrath mở to không chớp. Nhưng mi đã biết trước rồi. Mi biết vì cái cách thân thể hắn tự nhiên lả oặt xuống. Mi biết vì cái tiếng "rắc" kinh khủng vọng ra từ địa ngục ấy.
Mọi người tản ra. Mi không nhúc nhích. Mi không nhúc nhích một hồi lâu.
Rồi mọi chuyện diễn tiến rất nhanh. Bảo vệ hường đến. Sau đó là cảnh sát. Mi kể cho họ đầu đuôi sự việc. Cha mẹ mi thuê một luật sư hạng chiến từ thành phố New York.
Bà ta khuyên mi viện cớ giết người vì tự vệ. Mi khai như vậy.
Và mi cứ phải nghe tiếng động kinh khủng ấy.
Viên công tố viên cười khẩy. Thưa quý vị bồi thẩm, ông ta nói, thế hoá ra là bị cáo ngẫu nhiên trượt ngã trong khi hai tay nắm lấy cổ Stephen McGrath? Anh ta thật sự trông chờ chúng ta sẽ tin chuyện đó?
Phiên toà tiến triển không thuận lợi lắm.
Không còn gì có nghĩa lý đối với mi nữa. Đã có lúc mi bận tâm về điểm số và thời gian giải trí. Thật đáng thương. Bạn bè, trai gái, hơn thua ngôi thứ, tranh tài, tất cả những trò đó. Chúng đã tan đi như bong bóng xà phòng. Chúng đã bị thay thế bởi tiếng động kinh khủng phát ra từ cái xương sọ đập vào đá.
Tại phiên toà, mi nghe cha mẹ khóc, đúng vậy, nhưng chính bộ mặt của Sonya và Clark McGrath, cha mẹ của nạn nhân, mới ám ảnh mi. Sonya McGrath trừng trừng nhìn mi suốt phiên xét xử. Bà ta thách mi nhìn vào mắt bà ta.
Mi không thể.
Mi cố gắng nghe đoàn bồi thẩm thông báo phán quyết nhưng những tiếng động kia cứ xen ngang. Nhưng tiếng động không bao giờ dừng lại, không bao giờ buông tha, kể cả khi quan toà nghiêm khắc nhìn xuống và tuyên án. Giới truyền thông đang quan sát. Mi sẽ không được đưa tới một nhà tù nhẹ nhàng theo kiểu chỗ nghỉ mát cho bọn con nhà da trắng. Không phải vào lúc này. Không phải vào giữa năm bầu cử.
Mẹ mi ngất xỉu. Cha mi cố tỏ ra mạnh mẽ. Em gái mi chạy ra khỏi phòng xử án. Anh mi, Bernie, đứng chết trân.
Mi bị còng tay và điệu đi. Cách mi được nuôi dạy không giúp mi nhiều để sẵn sàng đương đầu với nhũng gì chực chờ phía trước. Mi đã xem tivi và nghe đủ thứ chuyện về hãm hiếp trong tù. Chuyện đó không xảy ra - không có bạo hành tình dục - nhưng mi bị ăn đòn ngay tuần lễ đầu tiên. Mi đã phạm phải sai lầm khi chỉ mặt điểm tên thủ phạm. Mi bị đánh thêm hai trận nữa và phải nằm ba tuần trong bệnh xá. Nhiều năm sau, thỉnh thoảng mi vẫn nhìn thấy trong nước tiểu có máu, kỷ niệm của một cú đấm vào thận.
Mi sống trong nỗi hoảng sợ thường trực. Khi mi được trả về với đám tù nhân, mi nhận ra cách sống còn duy nhất là gia nhập một thứ chi nhánh kỳ quái của tổ chức Quốc gia Aryan. Họ không nuôi ý tưởng to tát nào và cũng chẳng có một viễn cảnh lớn lao về cải tạo nước Mỹ. Họ gần như chỉ thích thù ghét.
Sau khi mi ở tù sáu tháng, cha mi mất vì đau tim. Mi biết đó là tội của mi. Mi muốn khóc nhưng không khóc được.
Mi trải qua bốn năm tù. Bốn năm - bằng thời gian đa số sinh viên trải qua ở trường đại học. Đã gần tới sinh nhật thứ hai mươi lăm của mi. Người ta nói mi đã thay đổi, nhưng mi không chắc lắm.
Khi mi rời khỏi tù, mi bước đi một cách phân vân. Như thể mặt đất dưới chân mi sắp sụp. Như thể lòng đất chờ nuốt mi vào bất cứ lúc nào.
Sau này mi sẽ bước mãi bằng những bước chân như vậy Anh mi, Bernie, đợi mi ngay ngoài cổng. Bernie vừa lấy vợ Marsha, vợ anh, đang mang thai đứa con đầu lòng.
Anh quàng tay qua người mi. Mi gần như có thể cảm thấy bốn năm vừa qua tan biến. Anh mi nói đùa một câu. Mi cười, cười thật sự, lần đầu tiên sau suốt một thời gian dài.
Trước kia mi đã lầm - không phải đời mi đã chấm dứt vào cái đêm lạnh lẽo ở Amherst đó. Anh mi sẽ giúp mi trở về đời thường. Thậm chí, trên con đường đó, mi còn gặp được một phụ nữ tuyệt đẹp. Tên nàng là Olivia. Nàng sẽ làm cho mi tràn trề hạnh phúc.
Mi sẽ cưới nàng.
Một ngày - chín năm sau khi mi bước ra khỏi cánh cổng đó - mi được biết rằng người vợ xinh đẹp của mi đã có thai. Mi bèn đi mua hai chiếc camera phone để có thể giữ liên lạc thường xuyên. Khi mi đang ở chỗ làm, chuông điện thoại reo.
Tên mi là Matt Hunter. Chuông điện thoại reo lần thứ hai. Và mi trả lời…
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội