Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sơ Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 172
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 295,296: Thủ Tiết, Cô Đã Quên Sao Không?
hương 295: Thủ tiết, cô đã quên sao không? – P1
Thương thế của Ân Tịch vừa khá hơn một chút, liền từ bệnh viện quay lại biệt thự, bác sĩ mỗi ngày đều đến biệt thự kiểm tra, hơn nữa vị bác sĩ này đối với bệnh tình của Ân Tịch, khi người ngoài hỏi ông ta thản nhiên tuyên bố: tai nạn xe cộ, vết thương không nặng, ở nhà điều dưỡng.
Biệt thự Thân gia vẫn là có vệ sĩ giám sát 24/24, ngay cả một con ruồi bọ cũng không thể đi vào.
Thân Tử Duệ 24 giờ ở bên người Ân Tịch, vị sĩ nào hắn cũng không cho gần cô, sau chuyện của A Lực, hắn chỉ tin tưởng chính mình, mà hắn cũng vững chắc tin tưởng, Ân Tịch nhất định sẽ giải độc thành công, hắn sẽ đợi đến khi cô giải độc thành công.
“Cẩn thận!” Thân Tử Duệ lo lắng địa nói, trong mắt đều là vẻ lo lắng.
Ân Tịch nhìn đến bộ dáng khẩn trương của hắn, chỉ cười khẽ nói: “Em không sao.”
Hắn luôn thực dễ dàng bị trầm luân trong nụ cườicủa cô không thể thoát ra được, vẻ mặt si mê, một khắc cũng không nguyện ý rời đi.
Ân Tịch bị hắn nhìn như vậy lại mất tự nhiên, mặt hơi hơi nóng lên, “Suốt ngày nhìn em như vậy, có mệt hay không a?”
Hắn dùng sức lắc đầu, “Không phiền lụy, cả đời cũng không mệt.”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Thanh âm của cô rất nhẹ, ngữ khí thực dịu dàng, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại ngọt như đường.
Cô bị thương mấy ngày nay, cô hôn mê bất tỉnh, nhưng cô có thể cảm giác được bên người luôn luôn có người cổ vũ cô, cô mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là hắn, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.
Mà về phương diện khác, cô lại cực độ sợ hãi, nhiều lắm gì đó cách trở bọn họ, phân cảm tình này, căn bản không có khả năng đi được xa.
Thái độ của cô đối với Thân Tử Duệ, cũng chỉ là thất thường mà thôi, khi thì có chút nhiệt tình, khi thì lại lãnh đạm như băng.
Vô luận Ân Tịch đối hắn là lạnh vẫn là nóng, Thân Tử Duệ đối với cô, lại quan tâm cùng ôn nhu thủy chung như một.
“Tử Duệ, em đã tỉnh lại, anh đi làm việc của anh đi!” Ân Tịch vẫn là không muốn làm cho hắn quá thân cận mình, cô sợ sau này nếu có một ngày tách ra, thương tổn lẫn nhau sẽ càng lớn hơn.
“Chuyện của anh, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý ổn.” Tay hắn gắt gao nắm tay nàng.
“Anh cũng không thể 24 giờ đều cùng em, bác sĩ cũng nói, vết thương của em không có việc gì.”
“Dù sao anh cũng không thể để em rời khỏi tầm mắt của anh.” Hắn bá đạo mà không thèm để ý đáp lại.
“Như vậy trong lòng em thực sự sẽ không yên được, anh không cần như vậy, được chứ?” Bị người ta 24 giờ nhìn chằm chằm, đó là chuyện khó chịu nhất.
“Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh liền cùng em đi ra ngoài đi dạo một chút, em muốn đi đâu muốn làm cái gì, đều có thể nói cho anh biết.” Hắn muốn nghĩ biện pháp làm cho cô vui vẻ, thả lỏng chính mình.
Ân Tịch chính là mím chặt môi, không thèm nói lại.
Đau đớn quen thuộc trong thân thể lại lần nữa tập kích lại, tựa như rung trời lở đất.
Tay cô bắt đầu run rẩy, thân thể cũng trở nên run rẩy, Thân Tử Duệ biết, cô lại bắt đầu lên cơn.
Lời nói của bác sĩ vẫn vang ở bên tai hắn, muốn giải độc thành công cần trải qua ba giai đoạn: tiêu độc lâm sàng —— hồi phục củng cố —— trở về xã hội, ba giai đoạn này từng bước sau so với trước càng khó khăn, tiêu độc lâm sàn chính là bước đầu cần thiết, ước chừng cần 15 ngày, sau khi kết thúc bước vào giai đoạn khôi phục cùng cố, ước chừng cũng từ 6 -12 tháng mới xong.
Chỉ cần khống chế đoạn thời gian này không có động chạm đến ma túy, ở gia đoạn hai đa số là dùng thuốc để khống chế đau đớn trong thân thể ( sinh lý không khoẻ ), bệnh trạng cùng thời gian dài ngắn còn phụ thuộc vào tâm lý người bệnh, nếu không có nắm chắc, lại hít thuốc phiện, khả năng cai nghiện càng ngày càng khó.
Trong đó, tâm lý của người cai nghiện phải vô cùng mạnh mẽ, nếu không sẽ không thể tránh khỏi đi hút lại.
Ân Tịch còn ở giai đoạn sơ cấ, chỉ cần cô có nghị lực có thể thừa nhận thống khổ thân thể của giai đoạn này, hơn nữa thân thể của hắn căn bản là đều tốt, hắn lại càng làm cho cô không thể tiếp xúc với bên ngoài và hoàn cảnh bên ngoài, cho nên khả năng cai nghiện là có hy vọng rất lớn.
“Ân Tịch, cố gắng chống đỡ, nhịn một chút sẽ qua thôi, tin tưởng anh!” Hắn lại một lần nữa gắt gao từ phía sau mà ôm lấy cô.
“Không...... Tử duệ...... em nhịn không được, em muốn, cho em...... được chứ?” cô xoay ngược người lại, khát cầu nhìn hắn..
Trong mắt tràn ngập mong đợi, trong đầu cô giờ phút này chỉ có thuốc, thầm nghĩ có được nó.
“Tin tưởng anh, em có thể từ bỏ được! Em sẽ phải sống tốt, em còn phải đối mặt xã hội, đối mặt chính mình!”
“Không...... em không thích nghe, anh cho em, được chứ? Cầu anh?” Mắt cô không ngừng tuôn rơi lệ, nhưng này nước mắt của cô. Lớn hơn là khát cầu.
“Em nghe rõ cho anh, dùng sức mà nghe, anh sẽ không đưa cho em, anh thà rằng em chết cũng sẽ không cho em thuốc phiện!” Tay hắn dùng sức bóp chặt hai vai cô.
Ân Tịch suy sụp mà nhìn hắn, tay chân lại mãnh liệt giãy dụa, dùng sức mà xé rách quần áo của chính mình, từng thứ từng thứ tan nát ra...
Chương 296:Thủ tiết, cô đã quên sao? – P2
Thân Tử Duệ nhìn thấy Ân Tịch đem từng thứ quần áo của chính mình xé rách cởi ra, rất nhanh, trên người chỉ còn lại có đò lót có thể che khuất những nơi nhạy cảm của cô, dáng người hấp dẫn người khác nhanh chóng chiếu vào trước mắt hắn......
“Em đang muốn làm gì? Anh không cho phép em tra tấn chính mình!”
Hắn nhặt quần áo trên mặt đất lên, muốn mặc lại lên người cho Ân Tịch.
Ân Tịch lùi một cái ra phía sau, biểu tình có chút khoa trương địa nhìn hắn, “Không phải anh muốn tôi sao? Tôi cho anh, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tôi chỉ cầu anh cho tôi thuốc, được chứ?”
Thân thể của cô nháy mắt đã nhào tới, môi không chút do dự bao trùm lên trên bờ môi của hắn, lạnh lẽo như vậy, lại cứng rắn như thế.
Cô chủ động khiêu khích hắn, đem thân thể mềm mại dán chặt vào hắn, cô hoàn toàn đã quên bản chất con người mình, hiện tại cô chỉ có thể dùng chính mình để đổi lấy thuốc phiện.
Thân Tử Duệ nhìn thấy Ân Tịch như vậy, khủng hoảng traong lòng vượt xa dục vọng của thân thể.
Một cái dùng sức, hắn hung hăng đem cô đè lên trên mặt đất, nhìn thấy bộ dáng cô chật vật ngã ở trên mặt đất, hắn không có quan tâm cũng không có đau lòng.
“Hứa Ân Tịch, cô không phải luôn luôn tự cho là thanh cao sao? Cô không phải luôn luôn chán ghét dùng thân thể làm điều kiện trao đổi sao? Làm sao vậy, cô hiện tại cũng tiện nhânnhư vậy sao?”
Hắn trào phúng mắng cô, mặc kệ cô có khó chịu hay không, thứ hắn muốn chính là làm cho cô cảm tâhý đau đớn thống khổ!
“Cô không phải phải thủ tiết sao? Thế nào nhanh như vậy đã không thể kiên trì, còn chủ động bán thân thể của mình, cô cho là cô cởi hết ra thì có thể đạt được mong muốn của cô sao? Cô coi Thân Tử Duệ tôi là cái gì? A!” Hắn rống giận, ngồi chồm hổm trên thân thể cô, hung hăng nhìn cô.
Ân Tịch cầm quần áo bên chân lên, nâng lên mắt, nhìn đến không phải là khuôn mặt của Thân Tử Duệ, mà là nhìn thấy một cái gương lớn.
Bàn thân cô trong gương sắc mặt tiều tụy, tái nhợt, trong mắt không có một tia thanh thuần, khuôn mặt xinh đẹp tươi mát kia bởi vì thuốc phiệ mà đã trở lên vặn vẹo, khủng bố......
“A a a......” Cô ôm chặt đầu chính mình lớn tiếng mà gào thét.
Nhìn thấy cô có phản ứng, lòng Thân Tử Duệ cũng có chút an ủi.
“Anh đi đi..... anh đi đi......” Cô phẫn nộ kêu to, cô không thể tưởng tượng bản thân mình lại trở lên đáng căm hận như thế, đê tiện đến như vậy.
“Em bình tĩnh, Ân Tịch!”
“Tôi muốn anh đi ra...... Anh đi ra......” Cô đột nhiên đứng lên, trừng hai mắt, trong mắt toàn là tơ máu, “Không phải là anh còn muốn tiếp tục xem nữa, xem tôi trở nên xấu xa như thế nào, có phải tôi càng đê tiện càng không biết xấu hổ thì anh càng vui vẻ hay không!”
“Anh chỉ là muốn em hiểu được, làm cho em hiểu được con người không dễ khuất phục trước kia của em.”
“Tôi không muốn nghe a...... Tôi cái gì cũng không muốn nghe...... Hy vọng duy nhất hiện tại của tôi là không muốn nhìn đến anh, đi ra......”
Tay cô run rẩy chỉ hướng cửa, nước mắt của cô cuồn cuộn chảy ra, đây là nước mắt chân thật của cô, hắn thấy cô khóc, lòng đau đến rỉ máu.
Thân Tử Duệ vẫn là đi ra ngoài, bởi vì hắn hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, hắn tin tưởng cô sẽ vượt qua được, nhất định sẽ được!
Ân Tịch đứng ở trước mặt gương, nhìn người ở bên trong, tóc tai rối bù, môi trắng bệch, thân thể gầy còm...
Cô cư nhiên chủ động hiến thân, đi lấy thân thể làm giao dịch?
Thân xác này của cô là dùng mạng của Trữ Dịch để đổi về, mà cô lại dễ dàng như vậy lãng quên mất?
“Trữ Dịch, thực xin lỗi......”
Cô dùng sức đè lại đầu mình, khó chịu trong thân thể lại lần nữa tập kích lại, tựa hồ so với vừa mới càng thêm mãnh liệt hơn.
“Khống chế chính mình...... Nhất định phải khống chế được......” cô cắn miệng nói cho chính mình, nàng không được dễ dàng từ bỏ như vậy.
Khi cô không thể chịu đựng được nữa, ngoài cửa truyền vào một tiếng đàn du dương......
Tiết tấu khi nhanh khi chậm, tiếng đàn thanh thấu hữu lực, tình cảm luân phiên nhau bay bổng, Ân Tịch nghe tiếng đàn, tư tưởng bắt đầu chậm rãi khôi phục, không hề nghĩ đến đau đớn thân thể do thuốc phiện mang đến nữa, thân thể theo tiết tấu của âm nhạc cũng dần không còn thống khổ nữa.
Nghe nghe, giai điệu này chính là ca khúc của KC.....
Ngoài cửa, mười ngón tay thon dài của Thân Tử Duệ nhẹn nhàng lướt trên phím đàn, hắn đàn chính là ca khúc mà Trữ Dịch viết cho Ân Tịch, hắn hy vọng cô có thể hiểu được lòng hắn.
Mặc kệ cô khó chịu cùng thống khổ như thế nào, Trữ Dịch vẫn cùng cô, hắn lại càng từng phút từng giây không rời khỏi cô, cùng cô trả qua tất cả.
Hắn đem toàn bộ cảm tình của chính mình vào trong ca khúc này, thanh âm dày hơn cao hơn tiến nhập vào màng nhĩ của Ân Tịch, ánh mắt của cô chùng xuống, hai tay ôm má của chính mình.......
“Tử Duệ......”
Thanh âm của cô nhẹ nhàng mà ôn nhu vang lên nhưng chỉ có cô mới có thể nghe được.
Người Tình Giấu Mặt Người Tình Giấu Mặt - Sơ Thần