If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Ngọc Hà
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2019 / 28
Cập nhật: 2018-03-20 19:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Ở Nơi Này, Anh Và Tôi Ngang Tài Ngang Sức
ô là sói con hả?” Anh nhìn cô chằm chằm.
Hơi đau một chút, nhưng nhiều hơn cả là dịu dàng và mềm mại nơi in dấu bờ môi cô. Nhiều hơn nữa chính là sự dịu dàng, mềm mại ấy lại khiến cho con tim anh ngứa ngáy.
Tưởng Ly chép miệng hai tiếng, cười đắc ý: “Chính anh vừa nói đấy thôi, nếu đau đến không chịu nổi nữa, cắn anh cũng được mà”.
Có vẻ như muốn phản công.
Nhưng, Lục Đông Thâm chưa bao giờ là một người bị động chịu đánh. Anh vòng tay giữ chặt lấy gáy cô, ngay sau đó áp mặt xuống. Biến cố bất ngờ ập tới khiến Tưởng Ly vô thức chống tay lên ngực anh. Cô nhìn anh không chớp mắt bằng khuôn mặt cảnh giác, nhưng thật ra con tim đang hỗn loạn vô cùng.
Lục Đông Thâm cũng không có ý mạo phạm. Anh để mặc cho cô cứ chống tay lên ngực mình như thế, cười khẽ: “Dám cắn tôi hả? To gan ra phết”.
Khuôn mặt anh gần như cọ vào mặt cô, hơi thở hai người không tránh khỏi đan cài vào nhau, cũng triền miên và nguy hiểm như loài cây dây leo biết ăn thịt người kia. Cô càng tránh, càng phát hiện ra mình không thể trốn thoát. Bàn tay đằng sau gáy cô trông có vẻ hờ hững, thực chất lại đang giữ cô rất chắc.
Thấy không thể né được, cô liền ho khẽ mấy tiếng: “Lục gian thương, ở một nơi như thế này, anh và tôi ngang tài ngang sức, tôi không sợ anh đâu”.
“Nói vậy là, cô từng sợ tôi?”
“Sợ chứ, dĩ nhiên là phải sợ rồi. Đằng sau lưng anh có cả một Lục Môn có thể nghiền chết người ta, anh bảo liệu tôi có sợ không?”
Lục Môn, chưa nói đến việc là một đế quốc thương nghiệp thì nghe nói còn dính líu tới quan hệ chính trị của một vài quốc gia, càng có tin đồn rằng, ngoài mặt họ làm ăn đàng hoàng, thực chất bên trong đang ngấm ngầm giao dịch vũ khí quân sự. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là trong số các sức mạnh chống đỡ phía sau Lục Môn còn có quân đội các quốc gia.
Tình hình của Trung Quốc khác với các nước, đã tới Trung Quốc là sẽ phải tuân thủ quy định của chính quyền sở tại. Thế nên Tưởng Ly suy đoán Lục Môn đưa Skyline vào làm quân tiên phong, lần lượt phát triển đủ các ngành nghề kinh doanh, mục đích cũng không hề đơn thuần. Nếu họ lại có thể kết nối quan hệ với chính quyền của một vài thành phố trọng điểm thì nghĩ cũng đủ biết thế lực của Lục Môn sẽ lớn đến mức nào.
Vài năm gần đây, đất nước phát triển, tình trạng dân anh chị chiếm cứ một địa bàn nào đó đã ít đi nhiều. Mấy năm trước, đám giang hồ còn có thể đánh đánh giết giết, ai giành được làm chủ, thế lực lớn một chút là có thể kinh doanh những ngành cấm. Bây giờ họ đã thông minh hơn nhiều, cũng kiềm chế bớt rất nhiều ngành không được công nhận, hai mắt chỉ dán vào tiền bạc. Đối với dân xã hội đen, có tiền tức là có tương lai. Đương nhiên, vẫn có người đi theo con đường cấm, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ăn đường hoàng, có một nghề gốc để chống đỡ, như vậy khi hợp tác với chính quyền cũng thuận lợi, dễ dàng hơn.
Thế nên, thời điểm này, Lục Môn tiến quân vào thị trường trong nước, vừa là chuyện tốt, vừa là chuyện không tốt. Tốt là vì trước mắt Trung Quốc đang phát triển với tốc độ chóng mặt, các cơ quan liên quan cũng hy vọng lôi kéo được nguồn đầu tư nước ngoài để làm phồn vinh thị trường; Không tốt chính là tập đoàn nước ngoài muốn rót vốn vào đại lục, chắc chắn trước hết phải tự lột một lớp da. Phải có quan hệ rộng rãi, quan trọng hơn cả là cũng phải lấy lòng cả các tay anh chị.
Tưởng Ly cảm thấy, việc Lục Môn muốn bỏ ra một số tiền lớn để lấy lòng người ta chỉ là chuyện sớm muộn.
Còn một điểm nữa mà cô không nói ra, so với Lục Môn thì nhân vật Lục Đông Thâm này mới càng khiến cô phải dè chừng.
Có một kiểu đàn ông mà sự tàn nhẫn viết thẳng lên mặt, lại có một kiểu đàn ông mà sự tàn nhẫn khắc vào trong cốt tủy. Loại thứ nhất thì chỉ ra vẻ, gặp người mạnh thật sự sẽ nhũn người ngay. Mấy năm nay, Tưởng Ly gặp khá nhiều người ở loại một. Kiểu thứ hai mới thật sự là chúa tể sơn lâm, không cần rầm rộ mà đại sự vẫn thành.
Đàm Diệu Minh là người phía sau, điều này bắt nguồn từ việc anh ấy có một cái đầu khác với những dân giang hồ khác. Nhưng một khi chiến đấu, anh ấy sẽ thật sự tàn nhẫn. Trên người toát ra khí chất của thổ phỉ, vừa đấu trước mặt, vừa có thể chơi chiêu sau lưng. Trước mặt giật lấy lợi ích, sau lưng cho kẻ địch thấm máu. Thế nên những người trong giang hồ mới kính nể gọi anh ấy một tiếng “Đàm gia”. Cộng với việc bây giờ anh ấy kinh doanh càng ngày càng nhiều, thực lực cũng càng ngày càng lớn mạnh nên cả hai phái “hắc – bạch” tại các tỉnh xung quanh Thương Lăng đều không ai dám động vào Đàm Diệu Minh.
Nhưng vì Tưởng Ly rất thân với Đàm Diệu Minh, thế nên dù là sự tàn nhẫn hay tăm tối của anh ấy, Tưởng Ly cũng thấy hết sức bình thường. Mấy năm gần đây, Đàm Diệu Minh nuốt không ít địa bàn, số người đắc tội cũng nhiều vô số kể. Có thể nói từng giây từng phút, anh ấy đều đang như bước trên lưỡi dao. Nếu anh ấy không tàn nhẫn thì thứ đánh mất không đơn giản là tiền bạc, mà còn là mạng sống.
Lục Đông Thâm cũng là loại thứ hai.
Nhưng anh khác với Đàm Diệu Minh. Trên người anh không toát ra khí chất của thổ phỉ, nhưng ở trên thương trường lại có thể đánh đâu thắng đó, được bên ngoài gọi là Chiến thần, đủ thấy sự tàn nhẫn của anh được giấu rất sâu. Giống như Lục Môn có thể xưng hùng xưng bá, chắc chắn không phải dựa vào quan hệ bám váy nào đó mà đều dựa vào bản lĩnh thật sự để ngồi lên vị trí quyền lực.
Lục Đông Thâm với tư cách là Thái tử gia của Lục Môn, quản lý đại bộ phận các sản nghiệp của Lục Môn, sao có thể là một người đơn thuần? Chắc là nhiều năm qua, dù là người tốt hay người xấu, anh cũng đã gặp nhiều rồi, việc rơi vào những hoàn cảnh nguy hiểm cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Nhưng người này lại “bước qua cả bụi cây mà người không dính lá”, không nhuốm bẩn sự dâm loạn, phàm tục, có thể thấy anh biết tiến biết lùi, giỏi âm mưu, sách lược.
Đây mới là sự tàn nhẫn thật sự, vượt lên trên cả nhân tính và lợi ích.
Sự tàn nhẫn này qua sự mài giũa của thời gian và sự tôi luyện của thương trường đã ẩn giấu trong sức mạnh vững vàng, trầm ổn, rồi toát ra ngoài bằng ánh mắt, trở thành phong thái độc nhất vô nhị của anh.
Tưởng Ly sợ anh, vì cô nhìn không thấu con người anh, cho dù anh cười đấy nhưng cô vẫn không suy đoán được hoàn toàn suy nghĩ trong anh.
Một người đàn ông không nhìn thấu được mới là sự đáng sợ thực sự.
Khóe miệng Lục Đông Thâm hơi mấp máy, nụ cười của anh rất nhạt nhưng lại bị thứ ánh sáng vàng nhạt phản chiếu thành một đường cong thật đẹp. Anh nói: “Thế ư?”.
Giọng nói này như có thuốc mê, khiến Tưởng Ly nhất thời không biết làm sao để kháng cự. Nó như cát và đá lướt qua tai, khiến người ta ngứa ngáy, lại cảm thấy nóng rực, cũng chẳng biết là bờ môi anh nóng hay trái tim cô nóng. Cơn nóng kỳ lạ ấy xua tan cái giá lạnh nơi bả vai, có lẽ vì vậy, lần tác dụng thứ ba của thuốc cỏ cuối cùng đã trôi qua trong yên bình.
Ánh lửa bập bùng.
Nhiệt độ trong lều dường như cao hơn một chút.
Hơi thở đan cài vào nhau khiến cả hai đều không ai nói thêm gì nữa. Ánh mắt cô không biết nên đặt vào đâu lại không biết nên tránh đi đâu. Dấu răng cô để lại trên cổ anh vẫn còn nguyên đó. Cô không ngẩng lên nhưng cảm nhận rất rõ ràng rằng anh đang nhìn mình. Trán hơi ngưa ngứa, là hơi thở của anh, chẳng hiểu sao, lại có một dự cảm rõ nét nào đó đang ngoằn ngoèo lan dần trong trái tim.
Chỉ cần hơi lệch đi một chút nữa là dự cảm này sẽ thành sự thật.
Cô muốn giãy ra nhưng lại giống như bị anh thôi miên, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt anh toàn thân mềm nhũn, uể oải, không muốn động đậy.
Nhưng một giây sau, người cô đã bị xoay ngược lại. Anh vòng cánh tay để lưng cô một lần nữa chạm vào ngực mình. Cô chỉ nghe thấy anh khẽ thở dài, rồi nói: “Xem ra, vết thương của cô không còn đau nữa rồi”.
Cuối cùng Tưởng Ly cũng hiểu nguyên nhân cả người mình mềm nhũn ra rồi.
Trên người anh có một thứ cám dỗ người ta, chính thứ này có thể khiến người ta sống, cũng có thể khiến người ta chết, một cách cam tâm tình nguyện.
Thứ này chính là khả năng kiềm chế dục vọng.
Sự mê hoặc của khả năng này, có thể khiến người con gái phát điên.
Suốt dọc đường, anh và cô có sự gần gũi, nhưng đến phút cuối cùng anh luôn biết tự kiểm soát và né tránh.
Cô nhớ đến những người phụ nữ ở bên cạnh anh, người cô biết chỉ có Thai Tử Tân và Trần Du, có lẽ còn những người khác cô chưa biết. Nhưng cô nhận ra rõ ràng, Thai Tử Tân yêu nhưng không được đáp lại thành ra tương tư. Còn Lục Đông Thâm khi đối mặt với Thai Tử Tân lại hết sức lịch thiệp, chu toàn, thậm chí là chừng mực. Như vậy chứng tỏ khi giải quyết vấn đề tình cảm, anh luôn quyết đoán và chín chắn.
Anh đối với Trần Du thế nào, Tưởng Ly không biết rõ. Cô chỉ nghĩ, nếu bên cạnh anh còn cô gái khác, e rằng cũng sẽ chỉ rơi vào hoàn cảnh của Thai Tử Tân.
Lục Đông Thâm này, không có tin đồn tình cảm với bất kỳ ai.
Cô từng điều tra.
Từ sau khi Lục Đông Thâm chịu trách nhiệm việc kinh doanh của Skyline tại thị trường Trung Quốc, trên mạng bắt đầu đào bới một vài thông tin của anh lên. Đa phần đều là các thành tựu của anh trong vài năm gần đây. Cuộc sống riêng tư của anh sạch sẽ đến không thể sạch sẽ hơn, không có bất kỳ hoa cỏ nào bên cạnh không có bất kỳ chuyện tình cảm nào níu kéo.
Trước kia Tưởng Ly nghĩ, chắc vì Lục Môn giữ bí mật quá giỏi, để bảo vệ Thái tử gia của mình không ngại dồn hết tâm sức.
Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ tất cả chỉ vì sự kỷ luật của Lục Đông Thâm.
Một người đàn ông biết giữ mình trong quan hệ nam nữ, nhất định là rất tự tin và kiêu ngạo, vì anh biết quá rõ bản thân muốn gì và không muốn gì…
Tưởng Ly cảm thấy tự dưng mình lại nghĩ mấy chuyện phức tạp không đâu, sau khi tư duy được kéo trở về, cô bất giác buồn cười. Lục Đông Thâm này là người thế nào thì liên quan đếch gì đến cô chứ?
Cô thầm nghĩ, một cô gái như cô ở trên núi này vượt bao nhiêu khó khăn hiểm trở không dễ dàng chút nào, bây giờ bị thương một chút, được anh chăm sóc như vậy cũng lẽ là thường tình. Sau khi suy nghĩ lại như thế, cô bỗng thấy mọi thứ sáng sủa lên nhiều. Cô uể oải dựa vào ngực anh: “Cũng may có cái sofa bằng người như anh. Lục gian thương này, tuy rằng cảm giác anh mang lại cho người khác là mấy chữ: Không thân thiết miễn lại gần, nhưng không thể không thừa nhận, lồng ngực anh rất ấm áp đấy”.
Lục Đông Thâm yên lặng nghe cô lải nhải xong xuôi, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Tôi và cô thương lượng một chuyện nhé”.
“Anh nói đi.”
“Xuất phát từ phép lịch sự và ơn cứu mạng, sau này cô có thể tiếp tục gọi tôi là anh Lục. Đương nhiên, con người cô thô lỗ đã quen, chắc cũng không có đủ kiên nhẫn để duy trì phép lịch sự, thế nên, cô cũng có thể gọi thẳng tên của tôi.”
Tưởng Ly quay đầu nhìn anh: “Gọi thẳng tên anh?”.
Lục Đông Thâm bừng tỉnh ngộ: “Suýt thì quên mất, cô từng gọi tên tôi rồi. Nhưng cảm phiền Tưởng cô nương hãy lược bỏ câu cửa miệng phía sau đi, hơn nữa, nhắc nhở cô một câu, tôi chưa phải cụ”.
Tưởng Ly nghe xong sững người giây lát, sau đó phì cười: “Cũng đúng, anh là Thái tử gia của nhà họ Lục mà, phải có tôn ti trật tự. Này, nhà họ Lục các anh có phải phức tạp lắm không? Có ai muốn tranh quyền đoạt vị với anh không? Tôi còn nghe nói con trai nhà họ Lục ai cũng sáng sủa, tuấn tú, có ai đẹp trai hơn anh không?”.
Lục Đông Thâm đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy nụ cười mỉm ban đầu của Tưởng Ly chợt đổi khác. Cô đang nhìn vượt qua mặt anh, hướng về phía sau lưng anh.
Anh quay đầu lại.
Bỗng thấy hình như có thứ gì đó sượt qua góc lều, tấm bạt che gió chốc chốc lại gồ lên một mảng.
“Có thứ gì đang ở ngoài đó vậy?” Tưởng Ly cảnh giác.
Ánh đèn tuy tối nhưng vẫn là có ánh sáng, ảnh hưởng đến phán đoán. Lục Đông Thâm giơ tay tắt đèn đi, cả căn lều trong phút chốc lập tức chìm vào bóng tối.
Thị giác có một giây phút cảm thấy khó chịu, cho tới khi đống lửa bên ngoài hắt vào từng chút một, cho bên trong lều một chút ánh sáng, cũng đồng thời soi rõ bóng của kẻ đột nhập ngoài kia, đung đưa hắt lên vách lều.
Là một thứ cực lớn.
Cái bóng dài ngoằng gần như bao trùm lấy quá nửa căn lều, nó đang từ từ bò xung quanh.
Tưởng Ly chưa bao giờ nhìn thấy thứ này. Cô hét lên một tiếng, một giây sau đã bị bàn tay lớn của Lục Đông Thâm bịt kín miệng.
Ngón tay anh mảnh dẻ, ấm nóng đầu ngón tay tỏa ra mùi hương sạch sẽ, như rót vào từng hơi thở của cô, lại như đang quyến rũ người ta.
“Là con quái vật trong đầm sâu.” Anh hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô.
Cả cơ thể Tưởng Ly cứng đờ lại.
Chính là quái vật giống cá sấu mà trước đó Lục Đông Thâm đã hội ngộ trong đầm lầy ư? Nó quả nhiên vẫn cứ mò đến đây.
Đúng vào lúc này, con thú khổng lồ ấy bèn dùng cơ thể kềnh càng của mình huých vào lều một nhát. Có lẽ phát giác ra bên trong có người, nó trở nên vô cùng nôn nóng, thở phì phò cọ mình vào vách lều. Tưởng Ly mượn ánh sáng ngọn lửa, thừa cơ liếc thấy cái miệng nhọn hoắt dài thòng loòng của nó, một cơ thể bốn chân khổng lồ kéo theo một chiếc đuôi cực dài.
Còn cả đôi sừng đó nữa.
Dựng đứng trên đỉnh đầu, sắc nhọn mà lại vòng cung, thoạt nhìn trông giống như một đôi sừng tê giác, nhưng quan sát thì lại dài hơn hẳn.
Thấy con quái thú bên ngoài quá kích động, Tưởng Ly gần như nín thở.
Lúc trước, sau khi nghe thấy Lục Đông Thâm miêu tả một lượt về con quái thú này, cô cũng đã tự tưởng tượng về hình ảnh của nó trong đầu, nhưng tuyệt nhiên không thể ngờ nó lại lớn đến vậy. Quan trọng hơn cả là, nó ở trong đầm lầy cách đây hàng nghìn mét vậy mà vẫn tìm tới được.
Sức tấn công của nó dĩ nhiên không cần nghi ngờ, chỉ riêng thể hình vĩ đại của nó thôi cũng đã đủ để nghiền nát cô mấy lần.
Cô kéo tay Lục Đông Thâm ra, không dám lớn tiếng hỏi. Cô quay đầu nhìn anh, Lục Đông Thâm cúi xuống, cô ngửa cô lên thì thầm vào tai anh: “Anh từng nhìn thấy nó rồi, khả năng đánh thắng là bao nhiêu phần trăm?”.
Bờ môi mềm tỏa mùi hương thầm như hoa lan, giống như những sợi tơ len lỏi vào tai anh, rồi rơi vào trái tim anh.
Bờ môi anh cọ sát, áp nhẹ lên vành tai cô, thì thầm: “Chạy thoát thân được là tốt rồi”.
Rõ ràng đang ở trong thời khắc nguy hiểm nhưng cảnh tượng này lại khiến bốn chữ lướt nhanh qua đầu Tưởng Ly: Tai áp má kề.
Cô quay đi, né tránh hơi thở của Lục Đông Thâm. Cô giơ tay lục tìm con dao Phần Lan của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi mà sợ nó thì tên của tôi sẽ bị viết ngược!”.
“Đừng cố thể hiện.” Lục Đông Thâm vòng tay ôm chặt eo cô: “Chắc chắn là nó có một cái mũi nhạy bén, dọc đường ngửi thấy mùi máu nên tìm tới đây, nghĩ cách dụ nó đi là được”.
Tuy nói thì nói vậy nhưng tay kia anh vẫn cầm chắc con dao Thụy Sỹ, đề phòng vạn nhất.
Tưởng Ly cũng biết, có những loài động vật mà khứu giác rất mẫn cảm, nhất là ở núi Kỳ Thần này, những loài vật kỳ quái đó có thể ngửi thấy mùi vị cách cả ngàn dặm là chuyện không quá kỳ lạ. Nói thật, cô cũng không muốn đấu chính diện với nó, lỡ có bỏ mạng, thì việc phải chết trong tay loài vật nào cô cũng chưa biết, thiệt thòi biết bao.
Ngẫm nghĩ một chút, cô xoay người lấy nốt chỗ cỏ gỗ nổi trong ba lô ra. Mùi của nó có thể giấu đi mùi máu, mặc dù không còn quá nhiều nhưng ít nhiều có thể có chút tác dụng.
Trên người cô có vết thương nên Lục Đông Thâm không cho cô nhúc nhích bừa bãi. Anh cầm lấy cỏ gỗ nổi trong tay cô, vò nát theo yêu cầu của cô. Dịch của nó sau khi tiết ra sẽ khiến loại cỏ này có mùi càng nồng hơn. Chúng được Lục Đông Thâm rắc đều xung quanh lều.
Tưởng Ly ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm con quái vật đang di chuyển vòng vòng bên ngoài.
Cô chợt nhớ tới công viên Kỷ Jura.
Chưa biết chừng loài sinh vật ngoài kia còn có lịch sử lâu đời hơn cả khủng long ấy chứ.
Sau khi rắc xong cỏ, Lục Đông Thâm cũng theo dõi tình hình bên ngoài với ánh mắt đầy cảnh giác.
Con quái thú đó đang chầm chậm bò, chốc chốc còn phả hơi thở hằm hè vào lều, móng vuốt có lực, dẫm lên lớp sỏi đá bên ngoài, phát ra những tiếng sột soạt, lọt vào tai nghe rất khó chịu.
Nhưng nó không tấn công thêm bước nào nữa, chỉ bò quanh quanh như thế. Có lẽ cỏ gỗ nổi đã có tác dụng, làm nhiễu loạn sự phán đoán của nó.
Nhưng, nó còn chưa đi phút nào, họ còn nguy hiểm thêm phút ấy.
Tưởng Ly và Lục Đông Thâm không ai nói gì, trong lều im phăng phắc. Bóng con thú in trên vách lều, lúc to lúc nhỏ, là những lúc nó đi xa rồi tiến lại gần.
Bàn tay cầm con dao Phần Lan có hơi trượt.
Bấy giờ Tưởng Ly mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi.
Cứ như vậy, qua khoảng mười mấy phút nữa, chiếc bóng dần dần biến mất, tiếng sột soạt bên ngoài cũng hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
Tưởng Ly rón rén đi tới bên cạnh Lục Đông Thâm, hỏi anh bằng khẩu hình miệng: Đi chưa?
Lục Đông Thâm lắc đầu, ra hiệu cho cô không cần quá căng thẳng.
Lại đợi thêm một lúc nữa, bên ngoài thực sự không còn điều gì khác lạ, hai người mới yên tâm hẳn.
“Cô ở yên trong lều chờ đợi, tuyệt đối đừng đi ra.” Lục Đông Thâm quyết định đi ra ngoài xem xét tình hình, chỉ khi nào tận mắt thấy không còn nguy hiểm nữa, anh mới yên tâm.
Cánh tay anh chợt bị Tưởng Ly giữ lại.
Nhưng sau khi níu lấy, chính cô cũng giật mình. Thật ra cô cũng không biết vì sao mình muốn giữ anh, giống như động tác này hoàn toàn vô thức vậy.
Thấy vậy, Lục Đông Thâm cười, giơ tay lên xoa đầu cô: “Không sao đâu”.
Một câu nói nhẹ nhàng, bình thản mà tràn đầy sức mạnh.
Tưởng Ly buông tay.
Nhưng chính vào giây phút anh vừa vén lều lên, bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng động. Tưởng Ly quay phắt lại, nhìn thấy một bộ nanh nhọn hoắt đang đâm vào trong lều, ngay sau đó, một cái miệng giống hệt cá sấu tức tốc lao vào theo, há to quắp đi chiếc ba lô rồi lôi ra ngoài.
“Này!”
Tưởng Ly nhận ra đó là chiếc ba lô của Lục Đông Thâm. Cô sốt sắng, lập tức nhảy bật lên, một tay móc lấy dây đeo ba lô, một giây sau đã bị con quái thú lôi tuột cả ra ngoài lều…
Biến cố xảy ra quá chóng vánh, trước sau chẳng qua chỉ vài giây.
Khi Lục Đông Thâm phản ứng lại thì Tưởng Ly đã bị lôi đi rất xa rồi.
Căn lều trước mắt xảy ra một trận rung chuyển dữ dội, sau đó là âm thanh con quái vật khổng lồ kia đè lên mặt đất.
Dưới màn đêm, loáng thoáng nhìn thấy bóng của con quái thú, giống như nó đang lôi kéo gì đó. Lục Đông Thâm tức tốc lao lên, nhưng chỉ thấy cảnh con thú đó tung Tưởng Ly lên cao, rồi há rộng cái miệng đỏ khè những máu.
Anh dốc hết sức bình sinh để xông tới, nhưng thật ra trái tim đã lạnh ngắt đi quá nửa, nhất là khi phải giương mắt chứng kiến Tưởng Ly bị nuốt vào miệng con quái thú.
“Tưởng Ly!” Lục Đông Thâm gào lên điên cuồng.
Một giây sau, tình hình trước mặt đã xảy ra biến chuyển.
Con quái thú đó không thể ngậm miệng vào được, ra sức lăn lộn dưới đất. Cơ thể khổng lồ bỗng chốc đạp tung bùn dưới đất lên, hình thành lên một vòng xoáy bụi bẩn cực lớn, khiến Lục Đông Thâm nhất thời không nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bụi đất mù mịt khắp trời, khiến người ta ho sặc ho sụa. Lục Đông Thâm đang định lao vào trong thì thấy xoáy đất từ từ rơi xuống.
Mọi thứ trước mắt đều đã trở nên bừng sáng, rõ ràng.
Nhưng cũng chính vào giây phút sáng sủa ấy, Lục Đông Thâm đã chợt khựng lại, đáy mắt sửng sốt.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Giây phút này, nó mang một cái lạnh thực sự cắt da cắt thịt.
Ngay giữa miệng con quái thú bị đâm dựng đứng một cây gậy bằng gỗ thô kệch, trên cây gậy gỗ vẫn còn treo chiếc ba lô của anh, chính vì cây gậy này mới khiến nó không thể nào ngậm miệng lại được.
Khi nhìn sang Tưởng Ly, chẳng biết cô đã thoát ra khỏi miệng con quái thú từ khi nào, cưỡi lên trên người nó, một tay bám chặt lấy một bên sừng trên đầu nó, tay kia giơ cao con dao.
Ánh trăng mờ ảo càng khiến con dao Phần Lan trở nên sáng rực.
Dưới bầu trời đêm, chỉ nhìn thấy bóng dao lướt qua thật nhanh, tia sáng lạnh ngắt thoáng xuất hiện. Tưởng Ly giơ con dao lên rồi đâm xuống một cách gọn ghẽ, nhanh chóng. Lưỡi dao sắc nhọn xuyên mạnh vào trong đầu con quái thú.
Nó phát ra một âm thanh gào rú, cơn đau kịch liệt khiến nó liều mạng lăn lộn. Tưởng Ly cũng chao đảo theo, nghiêng ngả như một người giấy vậy.
“Cẩn thận!”
Lời nhắc nhở của Luc Đông Thâm vừa dứt thì thấy Tưởng Ly cầm chắc chuôi dao, cắn chặt răng, dùng sức. Lưỡi dao ánh lên quét thẳng một đường dọc cơ thể nó. Cô đã thẳng thừng rạch mở một lỗ lớn phía sau lưng con thú.
Máu cứ thế trào ra.
Lần này con thú kêu lên điên cuồng thật sự, cơ thể to lớn chao đảo hết sức, cố gắng giãy giụa lần cuối cùng. Ai ngờ Tưởng Ly sống chết không buông tay, vẫn một tay nắm sừng, một tay nắm dao.
Cuối cùng, con thú không chịu nổi vết thương, ngã rầm một cái xuống đất.
Tưởng Ly cưỡi trên người nó, thở hồng hộc vì mệt, bàn tay đang nắm chặt sừng cũng run lên lẩy bẩy. Cho tới khi con thú không còn giật lên đùng đùng nữa, cô mới thả tay ra, rồi lại dùng sức rút con dao ra, nhảy ra khỏi người con thú.
Khi chạm xuống đất, cô bỗng cảm thấy cả hai chân đều đang run lên từng cơn.
Lục Đông Thâm giắt con dao Thụy Sỹ vào hông, bước lên xem Tưởng Ly.
Bầu trời đen đặc như làm ngưng đọng cả cơ thể cô, đằng sau lưng là con quái thú đã bị giết chết. Cô đứng đó, mặt và tóc tai đều bê bết máu, còn có cả những tia máu bắn thẳng vào mắt, làm đôi mắt cô cũng đỏ rực lên.
Là máu của con thú.
Trong tình huống giao tranh giữa sống và chết ấy, cô lại hoàn toàn không tổn thất gì, có thể giết được con quái vật đó bằng tay. Quá trình ấy cực ngắn, nhưng đủ để nhìn thấy sự bình tĩnh, điềm đạm của cô, đủ để thấy sự tàn nhẫn, máu lạnh của cô.
Giây phút này Lục Đông Thâm đang nghĩ, rốt cuộc cô đã trải qua chuyện gì, mới có thể dữ dằn và tuyệt tình như vậy?
Cảnh tượng vừa rồi anh đã quan sát trọn vẹn. Khi giết con thú, đôi mắt cô không còn ôn hòa, thậm chí còn có một tia tàn độc hơn cả con thú. Động tác giơ dao lên và hạ dao xuống cực kỳ dứt khoát, đó không phải là chuyện một cô gái bình thường có thể làm được.
Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, máu của con quái thú ở trong mắt cô càng giống như cô đã giết đến đỏ mắt, khắp người tràn ngập một mùi hoang dã.
Con dao trong tay Tưởng Ly đỏ rực, máu của con thú chảy thành dòng tập trung trên đầu dao, nhỏ xuống từng giọt. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Đông Thâm và nói: “Ba lô của anh vẫn còn treo trên miệng nó, anh đi lấy đi, tôi hết sức rồi…”.
Dứt lời, chân cô lập tức mềm nhũn.
Lục Đông Thâm giơ cánh tay ra, kịp thời đỡ lấy cô: “Một cái ba lô thôi mà, cô có bị ngốc không vậy?”.
Chính vào khoảnh khắc vừa rồi, anh bỗng nhiên hoảng sợ. Anh sợ cô cứ thế biến mất. Cảm giác này, anh chưa bao giờ có.
Nghĩ như vậy, cánh tay anh bất giác siết chặt, ôm cô vào lòng.
Nhưng chỉ một giây sau, Tưởng Ly đã giết chết mọi xúc động. Cô nhe răng nói: “Anh, anh à! Đau! Bả vai tôi bị thương đó, này…”.
Lục Đông Thâm ban đầu sững người sau đó liền buông tay ra. Nhìn cô, anh không biết nên khóc hay cười, lại bỗng nhiên cảm thấy tâm lý vừa rồi của mình cũng thật buồn cười. Suýt nữa thì anh quên mất, cô là người của Đàm Diệu Minh.
Anh giơ tay lên lau vết máu trên mặt cô và nói: “Không ở đây được nữa rồi, dọn dẹp đi, chúng ta quay về ngay trong đêm nay”.
Giết được con thú rồi, không đồng nghĩa với việc họ đã bình an vô sự. Ngược lại, họ chỉ càng thêm nguy hiểm. Con thú trong đầm sâu thích mùi máu tanh. Tưởng Ly đã động dao, máu của nó giờ chảy lênh láng khắp nơi, chưa biết chừng lại kéo các con khác trong đầm lầy đến. Tới lúc đó sẽ không chỉ có một con, thế nên việc khẩn cấp trước mắt là phải chạy ngay.
Tưởng Ly cũng hiểu ý anh, lập tức gật đầu.
Dù sao thì cũng đã lấy được dịch xạ hương, lần lữa thêm ở núi Kỳ Thần cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Ở đây vô vàn nguy hiểm, ở thêm một giây là sẽ nguy hiểm thêm một giây. Tuy rằng đi đêm cũng khá nguy hiểm nhưng cũng may là đường quay về, cô chỉ cần bám theo những ký hiệu mình đã đánh dấu lúc tới thì cũng không có quá nhiều vấn đề…
Người Tình Người Tình - Ân Tầm Người Tình