There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Ân Tầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Tô Ngọc Hà
Biên tập: phan bilun
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2019 / 28
Cập nhật: 2018-03-20 19:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14: Nguy Hiểm Trùng Trùng
gày thứ hai sau khi Tưởng Ly đi, Đàm Diệu Minh không thể ngồi yên được nữa. Từ sáng sớm anh đã dặn dò thuộc hạ chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ, đồ đạc dùng để lên núi. Trong khoảng thời gian ấy, anh cũng nhận không ít cuộc gọi của thuộc hạ, đại khái họ đều hỏi xem thứ gì nên mua, thứ gì không nên mua.
Thương Lăng là một thành phố du lịch rất phát triển, nhất là địa điểm tham quan thành cổ và cảnh đẹp tự nhiên non nước hữu tình hấp dẫn không ít khách đi phượt, thế nên trong thành phố có không ít cửa hàng bán những dụng cụ phục vụ cho hành trình dã ngoại.
Đàm Diệu Minh tuy sinh ra và lớn lên tại đây, mang danh là người Thương Lăng nhưng bản thân lại không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện du lịch dã ngoại. Chút kiến thức ít ỏi anh có được đều nhờ Tưởng Ly dạy cho. Thế nên, sau nhiều cuộc điện thoại liên hồi của đám thuộc hạ, Đàm Diệu Minh ra lệnh: “Mua hết những thứ có thể mua được về đây cho tôi, không rõ chuyện gì thì hỏi chủ cửa hàng, trang bị gì cần thiết cho việc đi bộ ấy!”.
Không ai biết chuyện Tưởng Ly đã leo lên núi Kỳ Thần, đây là thói quen của Đàm Diệu Minh. Họ hành tẩu trên giang hồ kỵ nhất chính là nói cho người khác tình hình nguy hiểm, tránh để bản thân rơi vào vòng khốn đốn. Thế nên, đối với người ngoài, anh vẫn nói rằng Tưởng Ly hiện đang ở khách sạn, còn anh chẳng qua chỉ lên núi Thiên Chu một chuyến để khảo sát tình hình tổ chức lễ tế đông mà thôi.
Cứ như vậy, tới gần trưa, mọi trang thiết bị đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Đàm Diệu Minh đã sẵn sàng để xuất phát.
Bên dưới, có người anh em quả thực nhịn không nổi nữa bèn lên tiếng hỏi: “Đàm gia, mấy chuyện này trước kia đều do Tưởng gia thực hiện. Hay là anh đợi Tưởng gia quay về rồi hẵng đi. Đeo mấy thứ nặng như vậy, lỡ như anh bị va chạm, cọ quẹt vào đâu…”.
“Lo lắng vớ vẩn làm gì chứ? Cậu cứ làm như tôi là hoa trong nhà kính vậy. Đừng có đứa nào đứa nấy mặt mày đều như đi đưa đám thế, phải làm gì thì làm đi!” Đàm Diệu Minh hào sảng nói.
Mặc dù anh không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này nhưng bao năm qua tung hoành giang hồ cũng gặp không ít chuyện hiểm ác, thế nên anh hoàn toàn không quan tâm núi Kỳ Thần mạo hiểm nhường nào. Chỉ cần có thể tìm được Tưởng Ly là anh có thể bảo vệ an toàn cho cô.
Muốn tìm được Tưởng Ly cũng không khó lắm, anh nắm được một số thói quen của cô mỗi lần đi ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc Đàm Diệu Minh chuẩn bị xuất phát thì Tề Cương từ ngoài trở về vội vã chạy vào. Cậu ta đẩy cửa ra, không ngờ là lại nhìn thấy ngay Đàm Diệu Minh. Cậu ta sững người giây lát rồi nói ngay: “Đàm gia, xảy ra chuyện rồi!”.
Núi Kỳ Thần nằm ở mé Bắc núi Thiên Chu, từ xa đối diện thẳng với ngọn núi chính của dãy Thiên Chu. Mỗi năm, người dân Thương Lăng lại trèo lên đỉnh núi Thiên Chu, quay mặt về phía hồ mà vái, một trong những hướng cần vái chính là Kỳ Thần.
Dãy Kỳ Thần được hợp thành từ chín ngọn núi riêng biệt, cao nhất là ngọn núi chính phía Đông rồi thấp dần xuống. Độ cao của ngọn núi chính có thể đạt đến hơn 5000 mét so với mặt nước biển. Chín ngọn núi nối liền nhau thoạt nhìn sẽ có cảm giác giống như một nữ thần đang nghiêng người nằm nghỉ, đang yên lặng quan sát cả thành phố Thương Lăng với một biểu cảm vừa cao cả vừa nhàn nhã. Thế nên, người Thương Lăng vừa kính nể lại vừa sợ hãi núi Kỳ Thần.
Các hang động trong núi đan xen ngang dọc, lại có vô số những con đường nhánh chi chít như sao trên trời. Hiện tượng phong hóa Karst* suốt từ điểm cao lớn tới điểm cao nhỏ khiến người ta như lạc vào rừng mưa nhiệt đới nguyên thủy, đá cuội lởm chởm, vách núi hiểm trở. Nếu Tưởng Ly không phải người đã có kinh nghiệm phong phú trong việc đi đường rừng thì nhất định đã chết ở đây rồi.
*Hiện tượng phong hóa đặc trưng của những miền núi đá vôi bị nước chảy xói mòn. Sản phẩm tự nhiên của quá trình này là các hang động với các nhũ đá, măng đá, sông suối ngầm…
Đây đã là ngày thứ ba cô vào trong núi, không dám đi sâu vào bên trong, chỉ nhìn chằm chằm đỉnh núi mà tiến. Một là, nguyên liệu cô muốn tìm nghe đồn nằm trên đỉnh núi. Hai là, nếu thật sự không tìm được, cô cũng tiện quay ngược trở về.
Buổi sáng, nắng mai vừa đẹp, nhưng cũng đã bị những tầng lá cây rậm rạp trong rừng che khuất. Trong núi có nhiều khí độc, nhất là tới tối khi không còn nhìn rõ mười đầu ngón tay nữa. Khí độc nồng nặc này chỉ có thể đợi tới trước sau buổi trưa mới hoàn toàn tan đi được.
Cô dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi, bên cạnh là một chiếc ba lô lớn đựng đủ các loại trang bị. Cô lấy nước và lương khô từ trong ba lô ra. Ở mấy chỗ này, đó là hai loại thức ăn tuyệt vời nhất.
Đây là một khung cảnh không người khác hẳn phong cách du lịch bụi trong mắt nhiều người. Tưởng Ly nhớ lại những nguy hiểm gặp phải hai ngày qua mà sống lưng vẫn còn lạnh toát.
Vừa vào núi đã có cây ăn thịt người đợi sẵn, nhưng nó lại là loài cây mọc sát mặt đất, các nhánh, các cành đâm đi khắp nơi, ẩn nấp sau các vạt cỏ cực kỳ khó quan sát, lại không có những bông hoa kiều diễm dễ nhận biết như hoa ăn thịt người, chính vì vậy nó càng trở thành một “tên sát thủ” nguy hiểm.
Cũng may cô có một chiếc mũi nhạy bén, chưa nhìn thấy cây nhưng đã ngửi thấy mùi. Phàm là những loài thực vật có thể tiêu hóa con mồi bằng chính chất dịch cho mình tạo ra thì bản thân nó sẽ tỏa ra mùi xác rữa cực thối. Không nhìn thấy xương cốt sinh vật nhưng lại ngửi thấy mùi thối dữ dội, khiến Tưởng Ly may mắn thoát nạn.
Liền sau đó là những con đường nhỏ với những cây dây leo mọc khắp đường. Nếu không quan sát thật kỹ, cô chắc chắn sẽ bước nhầm vào sào huyệt của thú dữ. Cô ngửi thấy mùi máu tanh, một mùi máu còn mới nguyên, chứng tỏ cách đó không lâu nơi đây vừa trải qua một cuộc tàn sát đẫm máu.
Sau khi thoát được loài thực vật có độc và né được dã thú hung tàn, không ngờ cô lại bị kiến độc đuổi bắt để cắn suốt dọc đường. Kiến độc không phải “đặc sản” của núi Kỳ Thần. Ở tận sâu trong Thiên Chu cũng tồn tại, nhưng độc tính của chúng không cao, người bị cắn chỉ bị sốt hai ba ngày, sau khi độc tính được tiết hết ra là sẽ bình an vô sự.
Nhưng kiến độc ở núi Kỳ Thần con nào con nấy phải to bằng con châu chấu, trông cực kỳ hãi hùng, sức tấn công cũng mạnh không tưởng. Tưởng Ly biết một khi bị chúng cắn thì không đơn thuần chỉ là bị sốt nữa mà chắc chắn là tiêu đời. Cũng may cô biết được quy luật, nơi nào có độc, nơi đó có thuốc giải. Cô đi dọc đường với một cơ thể thơm lừng mùi thuốc cỏ.
Rồi thì, ban ngày phải cực kỳ đề phòng hiện tượng lạc phương hướng, ban đêm đốt lửa liên tục không dám để tắt, chỉ sợ bị lang sói cắp đi mất. Tóm lại là suốt dọc đường, cô đã phải nếm trải đủ nỗi khổ của mấy năm lăn lộn đường rừng. Ai cũng nói Kỳ Thần là một cái hố sinh tử, trước khi đi thì sống, sau khi vào thì chết. Nếu là một người dân bình thường, e là đã sớm bị ngọn núi này nuốt chửng từ lâu.
Tưởng Ly cũng không biết mình còn chống chọi được bao lâu. Đấy là còn chưa tính những hiểm nguy đang ẩn mình. Có trời mới biết trong ngọn núi này cô còn phải trải nghiệm bao nhiêu thứ. Ví dụ như, gặp dòng nước ngầm có khi lại bắt gặp loài yêu quái ăn thịt người nào đó.
Đây là một khu rừng rậm nguyên sinh, trên cạn có nỗi sợ của trên cạn mà dưới nước lại càng không thể coi thường.
Cô ăn qua loa để cho bụng no khoảng bảy phần. Cô không dám ăn nhiều, ăn nhiều sẽ dễ buồn ngủ dọc đường. Cô bắt buộc phải tìm được điểm dừng chân tiếp theo trước khi trời tối.
CÔ đeo ba lô lên, bả vai đau rần rần. Ba lô đã vượt qua trọng lượng rất nhiều rồi. Cô gần như không thể đứng thẳng lên được, cứ thế vừa đi vừa chửi: Lục Đông Thâm, mẹ nhà anh…
Cô phát hiện ra một điều, chỉ cần khi nào mệt không cựa nổi mình nữa, chửi vài câu như thế bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thế nên, hai ngày qua, câu cô lẩm bẩm nhiều nhất chính là câu này.
Lúc đang mắng hăng say thì bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì giật giật mình. Cô cúi đầu nhìn bỗng thấy một con khỉ. Loài khỉ bẩm sinh đã là loài tinh ranh láu cá, mắt to tròn đảo như bi ve, cứ thế lấy vuốt túm chặt lấy chiếc quần su của cô.
Tưởng Ly đã có kinh nghiệm, cô trừng mắt với nó: “Tao cảnh cáo mày nha, mày dám động vào đồ của Tưởng gia này thì tao không tha cho mày đâu! Gia tao mấy ngày nay chưa được ăn thịt rồi đấy, tao mà bắt được mày, tao nướng đầu mày lên ăn!”.
Con khỉ hoảng sợ chạy lẹ như một cơn gió.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Mấy loài động vật núi này đừng tưởng chúng trông ngây thơ vô tội, thật ra rất hung hãn. Cô đã từng bị lừa rồi. Lần trước là một con gấu mèo. Cô còn tưởng nó nhỏ bé vô hại, không ngờ lại bị nó ăn vụng mất thức ăn, hại cô suýt nữa đói chết.
Tưởng Ly quay người định đi tiếp, chỗ này không nên ở lại lâu.
Nhưng cô quên mất rằng, khỉ là loài động vật thù dai. Cô còn chưa đi được chục bước, bỗng thấy các tán cây trên đỉnh đầu kêu lên rào rào, rung lắc dữ dội. Cô vừa hoảng hốt nghĩ đến chuyện không lành thì lập tức thấy bảy, tám con khỉ lao xuống bằng một tốc độ rất nhanh. Cô giơ tay lên chặn, nhưng ngay sau đó đã bị chúng đẩy ngã. Sau đó xuất hiện một con tinh tinh đen cỡ lớn cao hơn một người bình thường, giật lấy ba lô của cô và chạy mất…
Cú ngã này của Tưởng Ly không hề nhẹ, lúc bò dậy, cô phát hiện xương mắt cá chân đau vô cùng. Nhưng đi vào rừng núi, mất hành lý cũng đồng nghĩa với việc mất mạng. Cô không buồn suy nghĩ, lập tức đứng dậy điên cuồng đuổi theo.
Đám khỉ đó tản đi rất nhanh, thân hình lại nhỏ gọn, nên chỉ thoáng một cái đã không thấy bóng dáng chúng đâu.
Con hắc tinh tinh giật ba lô của cô thì rất dễ nhận ra, nó len vào phía nào, các cành cây ngọn cỏ ở phía đó lại rung lắc dữ dội. Tưởng Ly không dám buông thả dù chỉ nửa phút. Cô dốc hết sức bình sinh để đuổi. Ở những nơi như thế này, con người bỗng dưng trở thành loài bé nhỏ nhất, đã không còn là loài sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn nữa.
Rất nhanh, các tán cây trên đỉnh đầu không ngừng xôn xao.
Khi Tưởng Ly đuổi tới nơi, con tinh tinh đó đã ngồi vắt vẻo trên cành cây, vuốt trước cắp chiếc ba lô của cô, đang cho nó đung đưa trên không trung.
Lục Đông Thâm, cụ nhà anh!
Cô lại lẩm bẩm một câu bên khóe miệng sau đó gào lên với con tinh tinh: “Mày tưởng mày là King Kong hả? Cái đống to thù lù như mày đi ức hiếp một người bé nhỏ thì sao đáng mặt bản lĩnh? Có giỏi thì mày xuống đây, tao với mày tay bo!”.
Con tinh tinh bỗng dừng đung đưa, nhìn Tưởng Ly chằm chằm.
Da đầu Tưởng Ly tê rần lên, bị một con vật khổng lồ như nó nhìn không chớp mắt chẳng phải trải nghiệm gì tốt đẹp. Từ nhỏ cô đã không thích loài động vật như tinh tinh, trông thì giống động vật, thực chất lại mang trí tuệ của loài người. Giống như con hắc tinh tinh trước mặt vậy, nhìn kiểu gì cũng giống một người đang khoác lên mình bộ da tinh tinh.
“À… câu mời gọi đấu nhau này tao chỉ có ý vậy thôi. Mày trả ba lô cho tao đi, muốn ăn gì tùy ý mày. Tao nghĩ mày lớn ngần này chắc cũng chưa được ăn thịt hun khói bao giờ phải không? Tao thái cho mày ăn.”
Con tinh tinh vẫn cứ nhìn cô mãi, phải hơn nửa phút sau, nó mới bất ngờ chồm dậy, gào thét inh ỏi với vẻ hưng phấn trên cây.
“Ấy mày…” Cô vừa dứt lời thì bỗng cảm thấy bầu không khí có phần kỳ lạ. Xung quanh vốn dĩ chỉ có mùi cây cỏ, chợt xuất hiện một mùi thơm thoang thoảng đâu đây.
Cô nghĩ bụng có chuyện chẳng lành, vừa quay đầu đã nhìn thấy một tảng thực vật dạng dây leo đen sì áp sát mình, tốc độ của nó khủng khiếp như một cơn sóng ngầm bất ngờ dội tới. Cô co cẳng chạy nhưng chưa chạy được mấy bước, mắt cá chân đã bị dây leo quấn chặt. Chỉ một lần dùng sức của nó, cô đã hoàn toàn trở lại “nguyên hình”.
Tất cả xảy ra quá nhanh.
Đám dây leo chằng chịt rối rắm đó quấn lấy cánh tay, cẳng chân của cô. Cô càng giãy giụa sẽ chỉ càng bị siết chặt hơn. Trong giây phút này, Tưởng Ly mới nhìn rõ được loại thực vật ấy, thì ra lá đen cành đen, ngay cả loài hoa nhỏ mọc ra giữa cành lá cũng màu đen nốt, chẳng trách thoạt nhìn hệt như một lớp sóng đen ngòm.
Cô bị quấn đến không thở nổi. Đừng tưởng những cây dây leo này mỏng mảnh, nhưng nó có rất nhiều “cẳng chân, cẳng tay”, đủ để siết chết một người còn đang sống sờ sờ.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn con tinh tinh kia. Nó đã ngừng nhảy nhót điên cuồng, treo ba lô của cô lên một nhánh cây, sau đó đứng đập đập hai cánh tay, sung sướng kêu gào nhìn cô, có vẻ thỏa chí khi cô lâm nạn lắm.
Giây phút này Tưởng Ly mới chợt hiểu ra vì sao đang chạy nó bỗng dừng lại, chắc chắn là nó muốn dụ cô vào vùng nguy hiểm.
Cô nghiến răng ken két, ai cũng nói lòng người hiểm ác, xem ra đến loài vật này cũng đâu đáng tin.
Sau một hồi hưng phấn, con tinh tinh không màng tới cô nữa, quay ngoắt mông, gào rít rời đi.
Trong rừng sâu, dưới tầng tầng lớp lớp dây leo, cô bị một con tinh tinh hãm hại, đứng im không thể nhúc nhích như đã chết. Ba lô của cô thì lơ lửng trên cao, cô chỉ có thể đứng nhìn mà không thể với tới.
Chết tiệt!
🐾🐾🐾
Lâm Khách Lầu đã bị người ta đập nát, một vài anh em bị thương, trong đó có một người bị thương khá trầm trọng, gân tay suýt chút nữa bị người ta cứa đứt. Tề Cương sợ người đó nguy kịch nên đã gọi xe cấp cứu trước rồi mới chạy đến thông báo cho Đàm Diệu Minh. Thế nên khi Đàm Diệu Minh kịp tới nơi, chỉ còn nhìn thấy khung cảnh hoang tàn đổ nát và những vũng máu dưới sàn nhà.
Đám gây rối không rõ lai lịch.
Nghe người phục vụ trong Lâm Khách Lầu kể lại rằng, trước đó xuất hiện một tốp khách, muốn gọi loại trà ngon nhất trong quán. Kết quả khi trà được bưng lên, một người trong số chúng lên tiếng chê bai trà không ngon, kiên quyết cho rằng quán bán loại trà không đủ chất lượng. Trong quán trà có thuộc hạ của Đàm Diệu Minh, là những người chuyên bảo vệ cho quán. Thấy đám khách kia cứ đẩy qua đẩy lại người phục vụ, họ bèn tiến tới ngăn cản, kết quả hai bên xông vào đánh nhau.
Đối phương dùng dao, vừa nhìn đã biết không phải phường lương thiện.
Có máu, là sẽ có cảnh sát.
Đàm Diệu Minh vừa đặt chân vào thì cảnh sát cũng tới liền sau đó. Có điều đám người kia sau khi gây chuyện của chạy mất dạng, kiểu gây rối này không đơn giản như mấy tay anh chị đánh đấm trên giang hồ. Cảnh sát thực hiện việc lấy lời khai những người có liên quan, rồi khám nghiệm hiện trường một lượt, lại hỏi thăm xem gần đây có kết thù kết oán với ai không…
Đàm Diệu Minh không giấu giếm cảnh sát chuyện gì, chỉ một lòng nhớ tới mấy anh em đã vào bệnh viện thế nên cả quá trình lấy lời khai, Tề Cương đều trả lời thay anh.
Nhưng chuyện ở Lâm Khách Lầu chỉ vừa được dẹp yên, Tề Cương lại gọi điện thoại đến, sau đó nói với Đàm Diệu Minh bằng nét mặt nặng nề: Cả các quán bar, vũ trường và nhà hàng cũng đều gặp chuyện.
Lần này không phải là bị ai đập phá địa bàn mà là kinh động tới đội chống tệ nạn xã hội của Phòng thanh tra và Cục thuế.
Đàm Diệu Minh bị người ta tố cáo vài tội danh trong đó có: hối lộ, trốn thuế và các địa bàn hoạt động có dính líu tới mại dâm. Rất nhiều địa bàn của Đàm Diệu Minh bỗng chốc như nổi lửa, không sao phân thân hết được.
Nhưng đối với anh, những chuyện này đều là chuyện thường suốt mấy năm nay. Làm ngành nghề này, có thể leo lên được vị trí như vậy buộc phải đắc tội với một số người.
Cũng may, những người làm mảng này anh đều quen biết, có thể nói đỡ vài câu. Mọi người cũng coi như nể mặt anh vài phần. Cuối cùng, người của Cục thuế nói cho anh biết sự thật: “Mấy năm nay, anh thế nào chúng tôi đều đã kiểm tra rõ ràng, cũng hiểu rằng một lão hồ ly như anh chúng tôi chẳng thể tìm ra được chứng cứ gì. Nhưng lần này kiểu gì thì kiểu, vẫn phải theo trình tự mà tạm giữ anh vài hôm. Tôi cũng nhắc nhở anh luôn, sao lại đúng vào lúc này bị đám người đó tố cáo chứ? Chẳng phải vì đợt tuyển chọn cho vị trí trưởng thương hội sắp đến sao. Tự anh phải có chuẩn bị đi”.
Đàm Diệu Minh hiểu quá rõ, không cần được nhắc nhở anh cũng biết chuyện này rốt cuộc là thế nào. Không phải ai sống trong giang hồ cũng là những người biết nói nghĩa khí, vì chức tước, có chiêu trò gì họ không giở ra được?
Anh lập tức dặn Tề Cương tiếp đãi họ cẩn thận, còn mình thì ngoan ngoãn làm một công dân gương mẫu, tiếp nhận điều tra.
Bản thân lo lắng cũng chẳng ích gì, dù có cử người đi họ cũng chưa chắc đã tìm ra được Tưởng Ly.
Dù trong lòng như lửa đốt, anh đành phải để nó cháy mà thôi…
🐾🐾🐾
Phía bên núi Kỳ Thần lại là một tình huống khác.
Tưởng Ly đã bị mắc kẹt tại chỗ này nhiều tiếng đồng hồ rồi. Ánh nắng đã bắt đầu ngả dần về Tây. Cô cũng dần dần thấy tuyệt vọng. Nếu cô không thể thoát khỏi đây trước khi hoàng hôn buông xuống thì cuối cùng sẽ chỉ có hai kết cục. Một là sẽ bị đám côn trùng độc hoặc dã thú đi kiếm mồi vào ban đêm gặm chết. Hai là, cứ bị mắc lại đây mãi, khát quá mà chết.
Dù suy nghĩ thế nào, tướng chết cũng cực kỳ khó coi. Việc này đối với một cô gái cực kỳ để ý tới diện mạo và lại cực kỳ yêu cái đẹp như cô đích thực là một đả kích trí mạng.
Cổ tay, cánh tay, cẳng chân… tất cả những nơi bị trói chặt đều đã rỉ máu. Đây là kết quả sau nhiều giờ ra sức giãy giụa của cô. Đám dây leo như từng chiếc vòi khỏe siết chặt cô. Cô đang nghĩ, có lẽ cô còn có một kiểu chết thứ ba, đó chính là huyết mạch khắp người không thông suốt, phù nề mà chết.
Tưởng Ly càng nghĩ càng cảm thấy chuyến đi này thật không xứng đáng. Một người bình thường trèo lên núi Kỳ Thần là hết sức nguy hiểm, chẳng lẽ với cô, hệ số nguy hiểm lại thấp đi được vài phần? Suốt dọc đường mấy ngày qua, đã đi được đến đây rồi, kết quả cuối cùng vẫn là chết, thật phiền lòng. Sớm biết thế này, cô thà bị loài cây biến thái kia giết chết ngay khi vừa lên núi cho xong. Chí ít thì nó sẽ gặm không còn vụn xương nào. Cũng dễ coi hơn khi chết người sưng lên như con heo vậy.
Lục Đông Thâm, cụ nhà anh!
Cô phẫn nộ chửi rủa mấy câu trong lòng, cuối cùng thẳng thừng ngửa cổ lên trời mà chửi: “Lục Đông Thâm, cụ nhà anh! Cụ nhà anh, Lục Đông Thâm! Lục Đông Thâm…”.
“Vừa vừa phai phải thôi.” Một giọng nói vang lên ngay gần đó: “Chửi nhiều riết thành nghiện phải không?”.
Tưởng Ly sững người, cứ ngỡ mình xuất hiện ảo giác. Cô há hốc miệng, định mắng thêm một câu nữa thử xem thì bỗng thấy bóng một người đàn ông bước ra sau thân cây.
Một giây sau, cô lập tức tròn xoe đôi mắt, reo hò về phía cái bóng kia: “A! Gian thương! Là anh hả?”.
Là Lục Đông Thâm.
Tưởng Ly ra sức chớp mắt, bấy giờ mới chắc chắn thứ mình nhìn thấy không phải ảo ảnh hay hoang tưởng gì đó. Nhưng Lục Đông Thâm này cứ xuất hiện trước mặt cô như thế, luôn khiến cô mơ mơ hồ hồ như đang nằm mơ vậy.
Từ xa, Lục Đông Thâm đã nghe thấy có người gọi tên mình, sau đó cứ liên tiếp chửi bậy, anh nghĩ bụng ngoài cô ra chẳng còn ai dám chửi anh như thế nữa. Lúc này khi cuối cùng đã nhìn thấy cô, bắt gặp cảnh tượng trước mắt anh bỗng nhiên lại thấy buồn cười, rồi anh hỏi cô một câu có vẻ rất nghiêm túc: “Tôi có làm gì cô đâu mà cô lại chửi tôi như thế?”.
“Tôi không nằm mơ thật chứ?”
Ngay gần đó, người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, cái bóng dài rộng hắt xuống mặt đất. Anh không còn mặc áo vest quần Âu như mọi ngày mà mặc một chiếc áo phông đen, bên ngoài khoác một chiếc áo bò jacket. Bên dưới là một chiếc quần thụng đen, nhưng vẫn tôn lên được đôi chân dài ấy. Dưới chân, anh đi một đôi giày leo núi màu đen, sau lưng đeo một chiếc ba lô màu xanh quân đội rất to.
Mẫu ba lô này là kiểu thương hiệu trong cửa hàng bán đồ dã ngoại tại Thương Lăng, chắc chắn, hữu dụng, quan trọng là nhiều túi, công năng rất mạnh.
Đã quen nhìn anh quần là áo lượt, bây giờ thấy một anh như vậy cô vẫn ít nhiều chưa quen, bớt đi vẻ tinh ranh của một người làm kinh doanh, lại có thêm nhiều sự hoang dã của một người khách bộ hành.
Lục Đông Thâm tháo kính râm xuống, tiện tay treo kính lên cổ áo trước ngực, trông rất phong trần bụi bặm, nhưng ánh mắt lại ngậm cười: “Gặp tôi cô thấy kỳ lạ lắm sao?”.
Tưởng Ly nói ngay: “Không lạ, không lạ. Tôi biết con người tôi xưa nay phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ có người tới cứu tôi mà”.
Lục Đông Thâm cố nhịn cười, rồi quan sát cô đang bị quấn kín như một con nhộng vậy: “Cô như vậy là bị ‘lật thuyền trong ống cống’ hay thật sự chẳng có bản lĩnh gì vậy?”.
Tưởng Ly phẫn nộ: “Bị một con tinh tinh lừa”.
Lục Đông Thâm gật gù, tỏ vẻ đã hiểu ra, nhưng anh không sốt sắng cứu cô ngay, mà nói: “Nếu tôi không tới, tối nay cô có thể sẽ mất mạng tại đây, phải không?”.
Tưởng Ly cũng không giấu gì anh: “Đúng vậy. Loài cây này bản thân không có độc, nhưng lại như làm ‘tay sai’ cho đám dã thú và côn trùng độc, hoặc cũng có thể nó sẽ khiến người ta tắc mạch máu mà chết. Tóm lại về nó, tôi còn cần nghiên cứu thêm. Anh đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau cứu tôi ra đi”.
“Bảo tôi cứu cô cũng được, cô báo đáp tôi thế nào đây?” Lục Đông Thâm có vẻ hứng thú.
Tưởng Ly nhìn anh bằng biểu cảm kỳ quặc: “Chẳng phải anh tới đây để tìm tôi hay sao?”.
Nếu đã như vậy, việc cứu cô ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm cũng là việc nên làm mà. Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ với việc anh bỗng dưng xuất hiện ở đây, bởi vì cô luôn nghĩ, cho dù thật sự có người tới tìm cô thì người có thể xuất hiện nhất vẫn là Đàm Diệu Minh, chứ không phải tay Lục Đông Thâm mở miệng ra là nói không tin tưởng cô này.
Đợi chút, lẽ nào vì không tin tưởng nên mới đến đây? Đây là thể loại lý luận chó gặm và không cần mạng gì không biết?
Lục Đông Thâm khoanh tay trước ngực, nhìn cô cười: “Đúng là tôi tới tìm cô, nhưng nào ngờ người chưa gặp được đã bị chửi sấp mặt. Thế nên, tôi có lý do để tin rằng chuyến vào núi lần này của tôi là sai lầm rồi”.
Tưởng Ly cảm thấy anh hơi nhỏ mọn. Có cần phải thế không, cô đúng là đã mắng anh nhưng cô làm anh mất miếng thịt hay là gãy chân gãy tay rồi? Đúng là bản chất gian thương mà, một chút thiệt thòi cũng không chịu.
“Tôi mà có chuyện gì, thì cả đời này Thai Quốc Cường cũng đừng hòng tỉnh dậy được, tới lúc đó, người xui xẻo sẽ là anh đó, anh Lục à.”
Câu này nghe cũng có lý và có căn cứ, nếu là người bình thường ai cũng sẽ cảm thấy đầy lý lẽ. Nhưng Lục Đông Thâm không bao giờ đi cung đường giống mọi người, nghe xong anh bật cười, hỏi cô với vẻ hứng thú: “Cô đang uy hiếp tôi đấy hả?”.
“Làm gì được tính là uy hiếp anh chứ, tôi chỉ nói cho anh nghe một sự thật máu chảy ròng ròng thôi. Bây giờ tôi là cứu tinh duy nhất của anh, tôi không thể có chuyện gì được.”
Nụ cười vẫn tan vào ánh mắt Lục Đông Thâm, anh từ tốn nói: “Làm gì còn tin tức nào hot hơn tin thầy phù thủy của Thương Lăng tử mạng tại đây chứ? Tới lúc đó, đám phóng viên chắc chắn sẽ chẳng còn hơi đâu bám riết lấy Skyline nữa. Khoảng thời gian trống này vừa tiện cho tôi giải quyết những dư luận bất lợi đối với Skyline”.
“Lục Đông Thâm, anh…” Ba chữ “cụ nhà anh” cô buộc phải nuốt xuống, khi cất lời, giọng cô đã nhẹ như gió thoảng: “Vậy được, anh muốn tôi báo đáp anh thế nào? Nói trước nhé, mấy chuyện đi ngược với nguyên tắc tôi không làm đâu”.
“Ví dụ?”
“Ví dụ như phóng hỏa giết người…” Tưởng Ly bực dọc: “Rồi ví dụ như phục vụ ngủ hoặc lấy thân báo đáp gì đó”.
Lục Đông Thâm không nhịn được nữa, bật cười khanh khách, anh nói chân thành: “Cô đúng là một cô gái kỳ lạ đấy”.
Mấy từ như “phục vụ ngủ” hoặc “lấy thân báo đáp” này cô nói hết sức hào sảng. Nếu là một cô gái khác, e là lúc nói cũng cảm thấy dè dặt, ngượng ngùng, cùng lắm thì gò má phải hơi ửng hồng lên. Kết quả, cô hoàn toàn không đỏ mặt, không căng thẳng.
Tính khí ương bướng của Tưởng Ly nổi lên, cô nghiến chặt răng ra sức vùng vẫy, kết quả có một dây leo siết chặt thêm làm cổ cô rớm máu.
Lục Đông Thâm thấy vậy, không còn cách nào khác đành lên tiếng: “Được rồi, được rồi, được rồi, cô đứng yên đã”. Nói rồi anh hạ ba lô xuống, rút từ trong ba lô ra một con dao quân đội của Thụy Sỹ.
Sau khi nhìn rõ, Tưởng Ly cười nói: “Được đấy anh Lục, anh cũng chuyên nghiệp ra phết”.
Lục Đông Thâm không màng tới câu đùa của cô. Anh rút con dao ra, vừa tiến lên chưa được mấy bước thì đã có dây leo cấp tốc hướng về phía chân anh.
“Cẩn thận!”
Tưởng Ly hét lên, đồng thời Lục Đông Thâm cũng đã lẹ chân tránh né kịp.
“Anh đừng tiến lên đây, chỉ cần nó dính một chút vào người anh là anh không chạy thoát được đâu.” Tưởng Ly thấy anh nhanh nhẹn ít nhiều cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Đồng thời, chính cô cũng cảm thấy lo lắng: “Anh ném dao cho tôi đi”.
Ban nãy, Lục Đông Thâm cũng đích thực đã xem thường mấy cây dây leo này. Sau khi ném chính xác con dao vào tay Tưởng Ly, anh mới quan sát kỹ càng đám dây leo đen ngòm ngay gần đó, không khác gì vô số móng vuốt có yêu thuật.
“Đây là thứ gì?” Anh hỏi.
“Trong rừng rậm Amazon có một loài thực vật tên là cỏ Phù thủy. Chỉ cần anh chạm vào nó, hoa đỏ và lá xanh của nó sẽ biến thành những sợi dây thừng quấn chặt lấy người ta cho tới khi chết, hơn nữa càng siết càng chặt, người ta không thể cựa quậy được. Người bị quấn cuối cùng sẽ đói khát tới chết sau đó bị đám côn trùng rỉa chết.” Tay trái của Tưởng Ly vẫn còn cử động được. Cô cầm chặt con dao, vừa dùng sức là cổ lập tức bị siết lại. Cô nhịn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ thiêng liêng là phải phổ cập kiến thức tới mọi người, bèn cất lên chất giọng đã biến dạng: “Thuộc tính của loài thực vật này không khác nhiều so với loài cây Phù thủy kia, nhưng khả năng công kích của nó khủng khiếp hơn, mà cũng chưa biết nó tên là gì! Tôi chỉ biết rằng, trên các dây leo tỏa ra một mùi thối rữa. Bà nhà nó! Hôi chết người mình rồi!”.
Chẳng biết đã có bao nhiêu sinh linh chết trong loài cây dây leo này.
Cô nghiến răng, lưỡi dao Thụy Sỹ sắc bén cắt đứt sợi dây leo trước ngực, cuối cùng Tưởng Ly cũng có thể thở thoải mái hơn một chút, sau đó cô liên lục ho dữ dội. Sự trói buộc trên cổ tay càng lúc càng ít, tiện cho cô phát huy lưỡi dao.
“Mấy loài cây vô danh nhưng nguy hiểm này rất hay gặp trong các khu rừng mưa nhiệt đới. Anh là một cậu chủ thân thể ngọc ngà, đến mấy chỗ này mà sống sót trở về đã là kỳ tích rồi.” Nói rồi, cô lại vung dao chém đứt dây leo dưới chân. Đám dây đó như cũng biết đau vậy, vội vàng rụt lại. Tưởng Ly đá bụi dây leo đã bị chém đứt rễ qua một bên, tiếp tục nói: “Nhưng ban nãy anh đã cấp bách cứu tôi. Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh chu toàn”.
Ngay sau đó là lưỡi dao cuối cùng gạt bỏ chút trói buộc còn sót lại trên bắp chân: “Đầu tiên, tôi cung cấp cho anh một chút kiến thức. Trong mấy khu rừng nguyên thủy kiểu ngày, thứ gì càng đẹp càng nguy hiểm. Anh nhìn thấy thứ gì thì cứ tránh xa ra một chút là được, chí ít phải giữ được mạng của mình đã.” Dứt lời, cô ném lại con dao cho Lục Đông Thâm một cách gọn gàng.
Người Tình Người Tình - Ân Tầm Người Tình