We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 652 / 1
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
à Tư ngồi bó gối trên chiếc giường tre, tai lắng nghe tiếng nước rỏ “tong tong” xuống nền xi-măng để áng chừng mái nhà đang dột chỗ nào. Bà đã mặc thêm áo mà vẫn thấy lạnh. Hai ngày rồi mưa không ngớt, cứ như trời đang khóc thương ai. Những giọt mưa cứ rả rích, cứ đều đều trút xuống như châm thêm một chút đớn đau lo lắng và một nỗi hiu quạnh trong lòng bà. Bỗng, bà nghe có tiếng chân người rồi tiếng sột soạt giũ áo mưa...
- Ai đó?
Trong hai tiếng phát ra ngắn ngủi của bà ẩn chứa một nỗi lo.
- Dạ! Cháu đây! Cháu là Trung đây. Cháu thấy mưa dầm, sợ dì Tư không xoay xở được nên tới coi có giúp gì được không.
Bà Tư nghe nhẹ cả người. Vậy là không phải nó. Bà vừa vui lại vừa buồn. Nó không về thì bà không phải lo. Bà biết người ta đang chờ bắt nó. Nó mà lảng vảng về nhà thì bị tóm ngay. Nhưng nó không về thì lòng bà cũng đớn đau không kém.
- Nhà dột chỗ này, ngay cửa buồng. Để cháu chèn lại, không thì nước đọng dì đi lại sợ té.
Người thanh niên vừa nói vừa kéo ghế rồi thoăn thoắt leo lên vách nhà. Anh sửa lại mấy tấm lá bị co rồi chèn vô đó một tấm nhựa cứng, vậy là nước đã thôi chảy xuống. Bà Tư lắng tai nghe rồi buồn rầu nói:
- Cậu cứ tới lui thăm hỏi còn làm đủ chuyện cho tôi, tôi ngại quá! Cái thân đui mù này bây giờ vô dụng rồi!
- Dì Tư đừng nói vậy. Cháu tiện đường qua lại nên ghé vậy thôi, đâu mất công gì.
Anh kéo ghế ngồi và đưa mắt quan sát. Trên bàn là dĩa khoai chừng như luộc đã lâu. Anh ái ngại:
- Mấy bữa nay dì có nấu nướng gì hôn?
- Tôi cũng lần mò làm được, dẫu sao cũng quen rồi?
- Cháu thấy mấy củ khoai này chắc thiu rồi, dì đừng ăn nữa. Cháu nấu cơm giùm dì nghe!
Bà Tư húng hắng ho. Bà đưa tay ra dấu không cần. Khi cơn ho đã dứt, bà vẫn còn ôm ngực:
- Tôi nấu được, không dám làm phiền cậu nhiều quá! Phải chi tôi chết phức cho rồi, cho rảnh nợ. Cậu tốt với tôi chừng nào, tôi càng ray rứt chừng nấy. Phải chi con nó biết nghe lời thì đời tôi đâu đến nỗi...
- Anh Tuấn có về thăm dì không? Hay có nhắn nhủ gì? Nếu ảnh có lén về thăm, dì khuyên ảnh ra đầu thú đi, trốn hoài cũng không thoát đâu. Pháp luật sẽ khoan hồng cho người biết hối lỗi, dì nên nói với ảnh như vậy. Bữa nay mưa gió đi lại khó khăn để cháu về đem cơm nhà tới cho dì, dì đừng nấu.
Bà Tư chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng giũ áo mưa và bước chân của người thanh niên cũng xa dần.
Vừa thiêm thiếp ngủ, bà Tư nghe có tiếng động nhẹ, rồi tiếng cửa cọt kẹt. Linh tính báo cho bà biết là nó, là thằng Tuấn con bà. Bà ngồi dậy, chưa kịp giở mùng đã chạm phải cánh tay lạnh ngắt nắm lấy tay bà:
- Con về nè má! Má có khỏe không?
Bà Tư không trả lời được vì nghe nghẹn tức ở ngực và nước mắt lại tuôn trào. Bà đưa tay lần tìm gương mặt con. Bà đau đớn vì cái má hóp của nó. Rồi như nhớ ra điều gì, bà nói nhỏ:
- Con về có ngó trước ngó sau hôn? Người ta lùng bắt con dữ lắm. Nếu để bị bắt thì tội nặng lắm, hay là ra tự thú đi con.
- Má đừng nghe thằng công an đó dụ dỗ. Con trốn được mà. Má chịu cực một thời gian đi rồi con tìm cách rước má đi xa, không ai biết đâu!
Bà Tư thở dài:
- Con đừng nghĩ xấu cho người ta. Cậu Trung là người tốt đó. Có cậu ấy tới lui má cũng đỡ vất vả. Chớ hoàn cảnh mình như vầy, lối xóm cũng ngại quan hệ với mình, má tủi thân lắm.
Tuấn nghiến răng:
- Con đã nói với má là đời này không có thằng nào tốt đâu. Bởi vậy, con làm gì má cũng đừng ngăn cản con. Không dữ dằn không sống được ở thời buổi này... Con mua đồ ăn về nè, má ăn đi. Còn tiền này má cất để xài. Nếu con không về được, con cũng tìm cách gởi tiền cho má.
Bà Tư quờ quạng rồi bước xuống giường. Có tiếng chó sủa vang ở đầu hẻm. Tuấn trèo lên vách ghé mắt nơi lỗ hổng nhìn ra đường thấy một toán dân phòng, gã tuột xuống thì thầm vào tai mẹ:
- Con đi, má ráng giữ gìn sức khỏe, chừng nào thuận tiện con sẽ về thăm má. Bà Tư chỉ kịp kéo đầu Tuấn vào ngực mình thì gã đã nhẹ nhàng như một con mèo, biến ra cửa sau.
Người Thắp Lửa Người Thắp Lửa - Sưu Tầm