A lot of parents will do anything for their kids except let them be themselves.

Bansky

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Cầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 142: Vĩnh Viễn Không Buông Tay
“Rốt cuộc có hay không, em chỉ cần hỏi ba ba của em là rõ ràng ngay.” Mạc Lặc Nghị Phàm châm biếm nói một tiếng, nhìn về phái Morgan tiên sinh đã sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy.
“Ba ba!” Lâm Duyệt xông lên, nắm chặt quần áo Morgan tiên sinh kéo ông trở về nghiêm túc hỏi: “Ba vì sao phải bỏ đi? Nghị ca ca nói như vậy là có ý tứ gì?” Vì sao mỗi một câu mà Mạc Lặc Nghị Phàm nói nàng đều nghe không hiểu chứ?
Morgan tiên sinh bị bắt trở lại trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm, cố ra vẻ cười gượng nói: “Bảo bối, con nghe đều không hiểu, ta thế nào hiểu được cậu ta đang nói gì chứ?” Trời biết trong lòng ông kỳ thực có bao nhiêu bối rối, sự tình sắp sửa bại lộ, ông nên làm cái gì bây giờ?
“Nghị ca ca, ba em nói không biết.” Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng nói.
“Thật không?” Mạc Lặc Nghị Phàm thong thả đi đến trước mặt Morgan tiên sinh, đánh giá ông, mỉa mai mở miệng nói: “Có lẽ Morgan tiên sinh ngay cả bản thân mình là ai cũng đã quên thì phải? Hai năm trước ông cướp mất người từ bên cạnh tôi, dùng thủ đoạn lấy mất đi hai năm trí nhớ của người đó, Duyệt Nhi, em hẳn là biết, ba ba em thực có khả năng này!”
Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn về phía Morgan tiên sinh, truy vấn nói: “Ba ba, có phải như vậy hay không?” Rốt cuộc có phải như vậy hay không? Vì sao nàng một chút ấn tượng đều không có đâu? Liền ngay cả Mạc Lặc Nghị Phàm cũng cho rằng gần đây mới nhận thức.
Morgan tiên sinh giật mình mấp máy đôi môi, cuối cùng không có nói được ra lời, không nghĩ tới sự tình cuối cùng cũng bại lộ, trời ạ!
“Duyệt Nhi, em năm nay đã 20 tuổi, căn bản không phải chỉ có 18 tuổi, anh cũng đã nói qua với anh.” Trước kia, hắn chỉ là đoán, sau lại ở Sơn Khẩu Tổ nhìn thấy Morgan tiên sinh, nghe được chính ông ta nói đã lấy mất hai năm trí nhớ của Lâm Duyệt sau đó mới xác định bản thân nguyên lai chưa từng đoán sai. Chính là, hắn không rõ Morgan tiên sinh vì sao phải làm như vậy!
“Ba ba! Con muốn người mở miệng nói chuyện!” Lâm Duyệt hổn hển lay lay cánh tay Morgan tiên sinh, la lớn. Sự tình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nàng thật sự rất muốn biết, nàng đều đã vội muốn chết!
Morgan tiên sinh biết sự tình rốt cuộc giấu giếm không được nữa, đành phải vỗ tay Lâm Duyệt nói: “Bảo bối, ba ba phải làm như vậy, là vì không hy vọng con gả cho Cameron tiên sinh, hơn nữa, con tuổi còn nhỏ, căn bản không nên kết hôn.” Về phần tiểu hài tử bên cạnh kia, ông là hoàn toàn thật không ngờ có sự tồn tại của nó, con gái của ông, cư nhiên mới 18 tuổi liền đã sinh con gái.
”Vậy Nghị ca ca nói đều là sự thật?” Lâm Duyệt ngơ ngác hỏi, hai tay buông thong xuống, buông cánh tay Morgan tiên sinh ra. Trời ạ! Nguyên lai nàng thật là Cameron phu nhân, mà tiểu Thư Tình… Cư nhiên thật là do nàng sinh ra!
Lại nhìn khuôn mặt giống mình y như đúc của tiểu Thư Tình ở đưới chân, quả thực không thể tin được, đây lại là con gái của nàng. Nó vì sao mà đến, thế nào ở trong bụng nàng trưởng thành, nàng cứ vậy mà quên, hoàn toàn đã quên!
“Ba ba, người làm sao có thể làm như vậy!? Lâm Duyệt tức giận quát, nàng thiếu chút nữa mất đi con gái cùng chồng, mà người khiến nàng mất đi trí nhớ lại chính là người thân của nàng chứ? Hại nàng còn tưởng rằng Cameron phu nhân là Diệp Giai, thương tâm lâu như vậy không tính, còn làm hại Diệp Giai sinh tử không rõ. Ba ba của nàng thật là rất quá đáng!
“Cameron tiên sinh không phải là nam nhân có thể dựa vào cả đời, làm ba ba, ta không thể không ngăn cản con gả cho cậu ấy.” Morgan tiên sinh ngay cả một chút áy náy cũng không có, dù sao cũng không ai nguyện ý đem con gái giao ột người sát thủ quanh năm suốt tháng hành tẩu khắp nơi trên thế giới.
, “Nhưng mà ba ba cũng không thể cứ như vậy mà lấy mất trí nhớ của con.” Lâm Duyệt lớn tiếng lên án nói.
“Lúc trước khi ta đem con trở về, con nháo loạn với ta, ta không có cách nào mới phải làm như vậy.” Morgan tiên sinh thở dài mở miệng, nhớ tới năm đó khi Lâm Duyệt khóc nháo với bản thân, kia đúng thật là gà chó cũng không yên, khiến không ai được an bình.
“Morgan tiên sinh, nếu công việc của tôi khiến ngài lo lắng, tôi thực có lỗi, nhưng tôi đối Duyệt Nhi là thật tâm, vậy nên xin ngài giơ cao đánh khẽ.” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng Morgan tiên sinh cúi thấp đầu, nghiêm trang mở miệng nói.
Morgan tiên sinh đánh giá hắn, trêu chọc cười nói: “Cameron tiên sinh, nếu như tôi nói không muốn, cậu nhất định sẽ giống như ba năm trước đây mạnh mẽ đem nó đi đi?” Đối với Mạc Lặc Nghị Phàm, ông đúng là thừa hiểu biết.
“Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng ngang ngạnh đáp, mặc kệ người khác phản đối thế nào, hắn quyết định sẽ không buông Lâm Duyệt ra. Hắn cùng Morgan tiên sinh nói những lời này, là vì hắn thấy mình là vãn bối mà nể mặt ông ấy, để cho ông ấy an tâm.
“Nếu như vậy, các người hiện tại có thể đi rồi.” Morgan tiên sinh buông tay, một mặt bất đắc dĩ nói. Sau đó đi hướng tiểu Thư Tình, vỗ vỗ cái đàu nhỏ của nó: “Tiểu bảo bối, hi vọng khi lớn lên sẽ không nghịch ngợm giống mẹ cháu, đúng thật là khiến người ta đau đầu nha.”
“Ông ngoại, cháu sẽ không.” Tiểu Thư Tình lớn tiếng hứa hẹn nói, giang hai tay ra, Morgan tiên sinh liền ôm lấy nó.
Lâm Duyệt nhìn Morgan tiên sinh, do dự đi đến trước mặt ông, hạ thấp thanh âm nói: “Ba ba, người vì sao muốn nói như vậy? Có phải người tính không nhận đứa con gái này nữa?” Nàng nhớ rõ nhà hào môn, rất nhiều nhà cha và con gái đoạn tuyệt quan hệ, ông ấy không phải định dùng chiêu này chứ? Vậy nàng thật sự là trúng chiêu rồi!
Morgan tiên sinh dùng khăn giấy chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi của tiểu Thư Tình, mỉm cười nói: “Bảo bối, con đừng lo lắng, ba ba không phải là không cần con mà là nguyện ý đem con giao cho người khác chiếu cố thôi. Con cũng biết, ta căn bản không thể chiếu cố tốt cho con.”
Ở Sơn Khẩu tổ nhìn thấy cảm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với Diệp Giai ông cũng đã tin tưởng hắn đối Lâm Duyệt là thật tâm. Cameron gia tộc là danh gia vọng tộc cực nổi tiếng ở Anh, để Lâm Duyệt gả vào Cameron gia tộc, ông cũng không có gì phải lo lắng.
“Ba, người đừng nói như vậy, tuy rằng hành vi ba lấy mất hai năm trí nhớ của con thật là đáng trách, nhưng là, phần lớn thời gian khác ba ba đều rất đáng để con kính trọng.” mũi Lâm Duyệt có chút chua xót, cảm động nói, tuy rằng nàng không phải là con gái thân sinh của Morgan tiên sinh, nhưng Morgan tiên sinh từ nhỏ đã đối xử với nàng thực tốt, đem nàng trở thành con gái máu mủ mà đối đãi.
Người Mẹ Vị Thành Niên Người Mẹ Vị Thành Niên - Thiên Cầm