Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Cầm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 664 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:25:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Nàng Gọi Hắn Thúc Thúc?
hẳng qua là Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn giữ bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, bởi vì hắn biết nguyên nhân của tất cả sự việc ngày hôm nay đều do cô vợ nhỏ của hắn làm ra mà thôi. Lâm Duyệt có khả năng gì, hắn là người hiểu rõ nhất, bất quá ai có một nhân viên như nàng thì người đó thật là xui xẻo.
Diệp Tường Phi có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, cụp mắt có lỗi nói: “Thực xin lỗi, Cameron tiên sinh.”
Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, cất bước hướng trong văn phòng đi vào.
Trong văn phòng lớn, chỉ có tiểu Thư Tình đứng yên tại chỗ, không rõ đã xảy ra chuyện gì vì sao lại đột nhiên yên lặng như vậy? Nở một nụ cười sáng lạn, chuẩn bị mà hét lên: “Ba ba” hai chữ kia, lại bị người ta bịt kín miệng.
Chán ghét! Lại bịt miệng nó, lại không cho phép nó nói chuyện. Tiểu Thư Tình mất hứng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn trừng mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt càng trừng mắt càng cố chạy gần tới bên Mạc Lặc Nghị Phàm, cuống quýt bên tai Tiểu Thư Tình hạ giọng nói: “Bảo bối ngoan, gọi thúc thúc, mau gọi thúc thúc hảo... Ân, nếu con nghe lời, ngày mai mẹ về nhà cùng con, được không... cầu xin mà... Van cầu đấy! Bà cô của tôi....”
Không đợi nàng cầu xin xong.....
“Thúc thúc hảo.” Tiểu Thư Tình ngẩng cái đầu nhỏ, lớn tiếng hô lên ba chữ. Lâm Duyệt sửng sốt, sau đó cư nhiên nở nụ cười, cảm kích vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, học bộ dáng của nó, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khoa trương hô: “Thúc thúc hảo.”
Mạc Lặc Nghị Phàm rùng mình, nheo mắt uất giận trừng mắt nhìn khuôn mặt gượng ép cười của Lâm Duyệt, nàng gọi hắn là gì? Thúc thúc? Không chỉ có mình nàng gọi hắn thúc thúc lại còn dạy tiểu Thư Tình cũng gọi hắn thúc thúc? Khinh người quá đáng!
“Ha ha, Nghị Phàm thúc thúc, cám ơn chú đã giúp tôi chiếu cố muội muội, chú thật sự là người tốt nha.” Lâm Duyệt gượng cười ha hả nói: “Nghị Phàm thúc thúc, đã là người tốt thì tốt cho trót, chú giúp tôi mang đứa nhỏ về nhà đi, cám ơn chú trước. Mau đi! Mau về đi thôi!” Trong lòng Lâm Duyệt hò hét, đừng nên trở lại đi, không thì đầu của nàng mau nổ ra mất a.
Toàn bộ đồng nghiệp cùng ban lãnh đạo xung quanh đều giương hai mắt đánh giá màn kỳ quái này, Lâm Duyệt bị đồng nghiệp nhìn thấy xấu hổ vô cùng.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, xoay người, một tay đem Lâm Duyệt đang ngồi xổm trên đất nâng lên, cánh tay thon dài vòng qua lưng áo khéo léo của nàng vòng về phía trước. Lâm Duyệt bị kéo vào trong lòng hắn, ngẩng đầu hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Nàng nghĩ muốn phủi sạch quan hệ với hắn? Nghĩ cũng đừng nghĩ. Còn chưa đến một tiếng đã đem Tiểu Thư Tình dạy hư, nàng gọi hắn thúc thúc? Món nợ này, hắn không đòi lại không được.
Lâm Duyệt trừng mắt với hắn, từ kinh ngạc chuyển sang uất giận, mượn đây cảnh cáo hắn, tốt nhất đừng có làm điều gì bậy bạ. Còn có. Nàng nhớ đam mê lớn nhất của hắn chính là tùy ý, tùy chỗ, tùy lúc mà hôn người khác.
Nàng thề, lần này chỉ cần hắn dám hôn nàng..... nàng liền... liền....
Người Mẹ Vị Thành Niên Người Mẹ Vị Thành Niên - Thiên Cầm