Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Ý Yên
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6869 / 186
Cập nhật: 2014-12-04 16:03:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đùng Một Cái... Em Yêu Anh
hou ngồi cạnh Ichi bên cửa sổ. Gió lùa vù vù tung cả tóc. Chou quay lưng lại, hét thật to vào cái quạt điện màu hồng chi chít hình dán mèo đeo nơ: "AAAAAAAAAAAAAA, cậu là đồ tệ bạc! Cậu là đồ tệ bạc!" giọng Chou méo mó cả đi như vẻ mặt cô lúc này. Thút thít rồi đấy.
Năm nay Chou mười tám tuổi.
Ichi chỉ là một con mèo bằng đất nung hai tuổi rưỡi. Không phải loại mèo thông thường. Là loại đặc biệt xinh đẹp đeo lục lạc ở cổ và có một cái rãnh nhỏ ở lưng. Giống như bọn heo đất "ăn tiền" thì Ichi lại "ăn nỗi buồn" của Chou. Vào một ngày mùa xuân hoa phi tiên bay đầy trong gió, Gia Bách bê Ichi đến gõ cửa nhà Chou và bảo: "Này, cậu bớt khóc nhè đi và nuôi con mèo này lớn bằng nỗi buồn của mình nhé!" Vậy là đã hai năm rưỡi trôi qua.
Gia Bách và Chou cùng lớn lên trên đảo Bách Hoa. Sáu tuổi, Gia Bách đã biết nắm tay dắt Chou băng qua đường. Mười tuổi, Gia Bách kết một chuỗi hoa chuông đeo vào cổ tay Chou và nghiêm mặt nói "sau này tớ sẽ lấy cậu!" Mười bốn tuổi, Chou bắt đầu lớn, cao hơn Gia Bách một ngón tay út và không thích đi cùng nhau nữa. Mười sáu tuổi, Chou tóc dài ngang vai màu hạt dẻ, ngồi vắt vẻo ở trên đồi đọc thư tình của không biết bao nhiêu người giấu tên giấu mặt. Gia Bách lênh khênh, tóc đinh lởm chởm, áo đồng phục tà trong tà ngoài, chiều nào trên đường về cũng tạt ngang qua vứt cho Chou một thỏi kẹo phúc bồn tử phủ đường lấp lánh.
Mười sáu tuổi, Chou đứng chống nạnh dưới cây táo phủ trắng hoa, nhíu mày với Gia Bách khẳng định.
- Tớ không thể nào yêu người bằng tuổi.
- Tại sao? - Gia Bách ngạc nhiên, lo lắng.
- Thật là không ra gì. Những lời đường mật này này thậm chí còn sai cả chính tả!
Vừa nói Chou vừa phẩy phẩy đám thư tình trong tay. Gia Bách gật gù nhìn Chou.
- Tớ chả bao giờ viết sai chính tả cả!
Chou không để ý gì đến lời Gia Bách.
- Cậu biết chúng nó viết gì không?
- Viết gì?
- Cậu đả khiến tớ biết đến một thứ tình cảm rất mảnh liệt. Đấy xem đi, tình yêu có phải là thứ trẻ con viết sai be bét thế này đâu!
Gia Bách vòng tay nhìn Chou.
- Thế cậu biết tình yêu là gì à? - Đương nhiên. - Chou cong môi.
- Như nào?
- Là như tớ với anh Khải Minh... - Chou bất giác đưa tay lên bịt miệng mình.
- Hả? Anh Khải Minh á?
Gia Bách trợn ngược mắt nhìn Chou giận dữ, nạt một câu rồi xách cặp bỏ đi.
Không thể nào!
Đảo Bách Hoa nằm ở tầng thứ mây thứ chín, xung quanh bao bọc bởi những làn khói hồng xốp như bông. Mỗi năm trên đảo chỉ có mùa đông lạnh vào tháng Mười Hai, hơi nước đóng thành băng tụ thành những đốm thủy tinh trong suốt dưới tàn cây lá kim xanh mượt. Mọi người gọi đó là tháng hạnh phúc vì bất kể ai cũng được quay về nhà vào tuần cuối cùng của tháng, nghỉ lễ Giáng sinh vào rừng nhặt thông và nướng bánh trên quy gừng có mứt anh đào ở giữa.
Khải Minh là anh trai của Gia Bách, lớn hơn Gia Bách tám tuổi và rời khỏi đảo Bách Hoa để đi bộ xuống trái đất từ năm hai mươi tuổi. Cứ mỗi mùa phi tiên đi qua là đảo Bách Hoa lại chứng kiến sự ra đi của biết bao người trẻ, họ băng qua cổng cây tùng, xuyên qua những ngả mây màu ngọc bích và hướng về phía dải nâu đầu tiên của trái đất. Có một đôi người trên đường đi đã dừng lại ở tầng mây thứ hai hoặc thứ ba vì không đủ sức đi tiếp hoặc vì họ sợ nếu đi hết con đường thì vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy một dải nâu hồng nào nữa trong đời.
Khải Minh trở về nhà vào tháng Mười hai. Như hầu hết tất cả mọi người, trở về nhà vào điểm cuối cùng của bất kỳ điều gì: cuối năm, kiệt sức, tận cùng của thất vọng, tận cùng của đổ vỡ. Thế nên, ngày Hai mốt tháng Mười hai năm nào cũng vậy người ta cũng thấy cậu ở cổng, đứng cạnh cây tùng, đi về phía ngôi nhà số ba hai phố Anh Túc. Và đúng lúc vào ngày tháng Mười hai năm Chou mười sáu tuổi, Khải Minh va vào Chou ở ngã tư đó. Đó là một ngày gió lớn, quăng quật mọi thứ lên không trung rồi lạnh lùng thả rơi vội vã. Chiếc khăn quàng cổ màu thiên thanh của Chou xổ bung, bay tuột khỏi cô, chấp chới hạ cánh trùm kín mặt Khải Minh. Chou luống cuống chạy đến, miệng không ngừng xin lỗi.
Nếu bạn đã từng hy vọng gặp được hoàng tử của mình một lần trong đời, nếu bạn đã từng tưởng tượng về thứ ánh sáng diệu kỳ băng qua không trung và xuyên thẳng vào tim, khiến cả một vùng trời trước mắt đột nhiên lấp lánh, nếu bạn đã từng miên man dọc sống lưng cảm giác râm ran như kim chích, nếu bạn đã từng thấy hơi thở của mình bối rối... thì bạn sẽ hiểu Chou, thực sự hiểu Chou khi cô ấy nhìn thấy Khải Minh. Cũng không có gì quá lớn lao. Chỉ là Khải Minh mỉm cười hiền lành, gỡ chiếc khăn ra khỏi mặt và từ từ quàng nó cẩn thận lên cổ cho Chou. Cậu khẽ xoa đầu Chou và bảo: "Chou đã thành thiếu nữ rồi đấy!" Ừ, đã là thiếu nữ rồi cơ mà, có phải trẻ con nữa đâu!Thế nhưng, Khải Minh là người đầu tiên trên thế giới này công nhận điều đó. Người đầu tiên bao giờ cũng có vị trí và ý nghĩa thật đặc biệt.
Cái người đặc biệt ấy lại còn dong dỏng cao, cười lộ răng khểnh và giọng nói thì ấm áp vô cùng. Cái người đặc biệt ấy Chou đã gặp không ít lần trước đây nhưng chưa bao giờ biết rằng người ta lại có thể khiến trái tim Chou loạn nhịp đến thế. Ngồi vắt vẻo trên chạc cây rêu, véo von hát, trong lòng ngập tràn hoa như thể tháng Ba đã ở rất gần, mùa xuân dịu dàng gõ cửa. Gia Bách đi bộ lên đồi, cậu vứt uỵch túi xách xuống gốc cây rêu, ngẩng mặt nhìn Chou.
- Cậu thích anh Khải Minh thật à?
Câu hỏi của Gia Bách khiến cho Chou im bặt, mặt đỏ bừng bừng như vừa vô tình uống nhầm ly rượu táo. Gia Bách thở dài nhìn thái độ lúng túng của Chou:
- Chỉ là thích vớ vẩn thôi chứ gì!
- Không...phải mà... - Chou lý nhí.
- Sao cậu biết là không? Cậu có bao giờ nói chuyện với anh Khải Minh đâu cơ chứ? Cậu biết gì về anh Khải Minh hử?
- Tớ có... nói hai lần rồi.
- Lúc nào?
- Một lần khi anh ấy vừa về và một lần trong buổi nhặt thông ở rừng Lâm ấy. Tớ biết mà. Nó khác lắm. Tớ nghĩ đến anh ấy suốt cả ngày, ngay cả khi đang đánh răng tớ cũng nghĩ. Trước khi đi ngủ tớ cũng nghĩ đến thì mới ngủ ngon được. Và chỉ nghĩ thôi mà tớ đã có thể mỉm cười. Cái kiểu cười có thể khiến cậu ấm trong tim, rộn rã toàn là nhạc điệu. Thích lắm!
Gia Bách im lặng. Ừ, cái kiểu nhạc điệu trong tim đó cậu cũng biết rõ nó ngân nga nhường nào mỗi lần nhìn thấy Chou. Da diết và bám riết lấy tâm trí như một kiểu hạnh phúc gây nghiện. Thực sự gây nghiện. Nhưng đến lúc này, khi ngồi dưới gốc cây rêu, nghe Chou kể về bản nhạc trong tim cô. Gia Bách mới nhận ra rằng bản nhạc của mình cũng có khả năng đổi tông và chùng xuống. Gia Bách hít một hơi dài rồi đứng lên, trong lòng thầm nghĩ: "Không sao, mình là đàn ông cơ mà!"
- Tớ sẽ giúp cậu. Kế hoạch của cậu là gì?
Bằng một giọng cương quyết và mạnh mẽ. Gia Bách nhìn thẳng vào Chou và nói những lời như vậy. Lúc đó, cậu nhìn rõ niềm lấp lánh hân hoan trong mắt cô. Chou hào hứng.
- Thật à? Cậu sẽ giúp tớ thật nhé! Cơ mà, tớ lại chẳng có kế hoạch nào cả.
- Anh Khải Minh sẽ lại đi mất đấy!
- Tớ biết. Hay là năm mười tám tuổi tớ cũng sẽ đi xuống trái đất với anh ấy. Cậu thấy được không? Lời Chou rất đau. Gia Bách hiểu hẳn là Chou phải thích anh Khải Minh lắm mới có thể từ bỏ mọi thứ ở đảo Bách Hoa mà đi như vậy.
- Nhưng cậu cũng phải để cho anh ấy biết là cậu chờ chứ!
- Ừ nhỉ! Hay là tớ vẽ cho anh Khải Minh một bức tranh.
- Vớ vẩn! Anh Khải Minh không thích tranh đâu và bọn con t sẽ chẳng hiểu gì khi nhìn một bức tranh từ con gái cả.
- Thế tớ phải làm thế nào?
- Hay cậu viết thư đi!
Vậy là Chou viết một bức thư that. Viết trên giấy có in hình màu hồng và phảng phất mùi bạch trà. Trong thư Chou bảo rằng Chou định sẽ đi xuống trái đất với anh Khải Minh năm Chou mười tám tuổi, Chou có thể dựa vào sự giúp đỡ của anh Khải Minh được hay không. Rồi Chou vẽ những trái tim bé xíu xiu bay đầy trên giấy. Buổi sáng trước ngày Khải Minh đi, Chou bước thẳng lưng, chìa bức thư ra trước mặt Khải Minh rồi dõng dạc bảo:
- Anh hãy đọc nó đi nhé!
Khải Minh mỉm cười, tiến đến xoa đầu Chou bảo:
- Con bé ngốc này!
Mùa phi tiên năm sau, Khải Minh dắt một cô gái tóc dài về nhà. Chou đợi anh ở cổng cây tùng. Lúc nhìn thấy cô ấy, tay trong tay, đầu thỉnh thoảng lại nghiêng lên vai Khải Minh hạnh phúc, Chou vội vã trốn mình, một giọt nước mắt trong veo, óng ánh buông mình xuống vạt cỏ xanh ươm. Cái mầm cây bé xíu trong trái tim Chou đột ngột buông mình. Rơi mãi. Đúng lúc ấy, Gia Bách đột nhiên xuất hiện, nắm lấy tay Chou và kéo đi mải miết. Băng qua rừng Lâm, băng qua cánh đồng cỏ du mục, băng qua suối An Lạc, đi mãi đi mãi đến khi bầu trời sập tối. Cả hai mệt nhoài nằm lăn ra bãi đất trống.
- Cậu là đồ ngốc! - Gia Bách mắng.
Chou vẫn tiếp tục thút thít.
- Sao cậu cứ phải như thế? Tớ đây này, tớ có khổ sở thế đâu.
- Vì cậu đâu có yêu.
- Ai bảo cậu. Cậu có là tớ đâu mà cậu biết.
- Vì cậu có bao giờ nói đâu mà tớ biết được. Và trông cậu chả giống là đang yêu ai cả.
- Hừ! Tớ thích cậu. Tớ thích cậu từ lâu lắm rồi. Và tớ phải im lặng như thế, đứng một mình nhìn cậu bảo cậu thích anh Khải Minh như thế! Cậu hiểu được gì chứ?
Gia Bách mặt mũi đỏ gay, đứng bật d và (lại) bỏ đi trong ánh mắt sửng sốt đến tột cùng của Chou. Buổi sáng mùa xuân năm ấy, Gia Bách bê Ichi đến cho Chou và chào tạm biệt. Cậu phải đi cùng gia đình rời khỏi đảo Bách Hoa. Chou chết lặng ở bậc thềm gỗ trắng, ôm Ichi trong tay không nói nên lời. Cho đến khi cái bóng dong dỏng cao của Gia Bách khuất hẳn ở cuối đường, Chou mới buột miệng: "Gia Bách ơi, cậu sẽ không hát cho tớ nghe nữa à..."
o O o
Đảo Bách Hoa nằm ở tầng thứ chín, an lành và trong trẻo, hiền hòa và dịu dàng quanh năm như một bản tình ca bất tận. Chou ngồi cạnh Ichi bên bệ cửa sổ. Gió lùa tung cả tóc. Mùa phi tiên thứ hai không Gia Bách. Không có những bài hát réo rắt ở trên đồi, không có những buổi chiều tà nhặt thông trong rừng Lâm, Chou níu tay Gia Bách những khi giật mình sợ hãi, không có ai nghe Chou than thở, không có ai nghe tiếng Chou cười.
Chou ông Ichi trong tay. Ichi béo tốt, nặng ù, mang đầy trong mình những nỗi niềm có tên Gia Bách. Chou bước xuống lầu, mở tung cửa.
Năm nay Chou mười tám tuổi. Ở đảo Bách Hoa, người ta nói với nhau rằng. Phải có trong mình trái tim dũng cảm nhất định thì mới can đảm bước qua cổng cây tùng.
Và Chou biết. Vào lúc này đây. Lòng dũng cảm của Chou ấy mà. Đã được khắc tên Gia Bách trên đó.
Gặp gỡ và nảy sinh cảm xúc có thể là định mệnh. Nhưng ở lại hay ra đi lại hoàn toàn là sự lựa chọn của mỗi người.
Người Lớn Cô Đơn Người Lớn Cô Đơn - Phan Ý Yên Người Lớn Cô Đơn