Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5087 / 90
Cập nhật: 2015-12-06 08:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
aiz!!!” Tiêu Khung Diễn đột nhiên thở dài. “Trong quá khứ, lão đại từng đứng đầu mười lô cốt vũ trụ, hơn ba ngàn máy bay chiến đấu”.
Cẩn Tri liếc anh một cái rồi lại nhìn Ứng Hàn Thời. Anh mỉm cười: “Chú đừng buồn. Nền văn minh của chúng ta đã từng trong thời kì huy hoàng, hãy vĩnh viễn chôn sâu vào kí ức. Hiện giờ, Trái đất dưới chân chúng ta mới thực sự là tồn tại phồn vinh và chân thực nhất ở dải Ngân hà”.
Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng. Cẩn Tri bất giác nghĩ thầm: Lòng dạ của người đàn ông này bao la như biển trời ấy.
Tô và mọi người đỗ máy bay xuống bãi đất trống, đang tiến lại gần. Cẩn Tri liền đến bên Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng để râu nên nhìn bụi bặm hơn đợt trước. Tuy nhiên, đôi mắt anh vẫn sáng và dịu dàng như ngày nào. Anh mỉm cười hỏi thăm Cẩn Tri: “Gần đây em thế nào?”
Cẩn Tri gật đầu: “Em vẫn thế! Các anh thì sao? Không ngờ hôm nay các anh cũng đến đây!”
Nhiếp Sơ Hồng cười cười: “Chúng ta cùng chung mối thù nên tôi không thể từ chối”.
Ánh mắt Cẩn Tri dừng lại ở Cố Tế Sinh. Nhiếp Sơ Hồng vỗ vai anh ta: “Tế Sinh, đây là Cẩn Tri mà tôi hay nhắc tới. Cô ấy là người bạn tốt nhất của cậu đấy!”.
Cố Tế Sinh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Sau đó, anh ta nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chào Cẩn Tri. Tớ là Cố Tế Sinh, bạn tốt của cậu”.
Nghe câu giới thiệu của anh ta, Cẩn Tri có chút xót xa trong lòng. Ứng Hàn Thời đi đến bên cô, nhìn Cố Tế Sinh bằng ánh mắt quan tâm, đồng thời hỏi Nhiếp Sơ Hồng: “Anh ta đã đỡ hơn chút nào chưa?”.
Nhiếp Sơ Hồng gật đầu: “Cậu ấy rất thông minh, học cái gì cũng nhanh, lái máy bay giỏi hơn tôi nhiều”.
Cả nhóm đi vào căn nhà gỗ, bàn bạc về kế hoạch sắp diễn ra.
Buổi trưa, bầu trời không một gợn mây, thời tiết oi bức. Nhiễm Dư đứng trong lều. Mặt đấy tỏa ra hơi nóng ngột ngạt, tâm trạng của cô cũng hết sức nôn nóng nhưng không có cách giải tỏa. Cô dõi mắt ra bên ngoài ô cửa nhỏ của lều.
Phía xa xa, đồi cát như những ngọn núi nhỏ nhấp nhô. Đám binh lính mặc quân phục màu xám, mặt xăm hình chứ thập đi đi lại lại. Hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu đen sì đỗ ngay hàng thẳng lối ở khe rãnh giữa đồi cát. Quan sát một lúc, Nhiễm Dư càng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Đưa mắt về bên này, cô chợt nhìn thấy Đầu Gỗ…À, bây giờ, cô không nên gọi hắn là Đầu Gỗ nữa, đám binh lính gọi hắn là “ngài chỉ huy Lin”. Lin đang đứng ở cửa chiếc lều phía đối diện. Hắn hướng ánh mắt lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch, không biết đang nghĩ gì. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn liếc về bên này.
Trống ngực Nhiễm Dư đập thình thịch, hai bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm. Lin cười với cô. Đó là một nụ cười rất nam tính và cuốn hút. Nhiễm Dư liền tránh xa ô cửa nhỏ, rời khỏi tầm nhìn của hắn. Sau đó, cô thả người xuống tấm đệm, tâm trạng vừa phức tạp vừa buồn bã.
Cô luôn tưởng rằng anh chàng bụi đời mà mình “lượm” được ở công viên chỉ là một người đàn ông đẹp trai, giàu có, sa cơ lỡ vận bình thường mà thôi. Dù sau này anh ta không thể trở lại như cũ, cô cũng can tâm tình nguyện chấp nhận số phận. Nhưng cô không ngờ anh ta lại là người ngoài hành tinh. Thật ra, người ngoài hành tinh cũng chẳng có gì đáng nói. Ban đầu, cô vừa sợ hãi vừa có chút mừng thầm. Vì đã có tiền lệ là bạn thân Cẩn Tri nên cô cảm thấy yêu người ngoài hành tinh cũng chẳng phải chuyện gì tồi tệ, có khi còn là vận may của cô ấy chứ!
Ai ngờ, anh ta ngạo mạn nói với cô mình là quân phiến loạn. Lại chứng kiến cảnh anh ta đối đầu với Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri mấy ngày qua, Nhiễm Dư làm sao không nhận ra anh ta là Đại boss – nhân vật phản diện lớn nhất chứ.
Nhiễm Dư thật sự không muốn tình yêu tối tăm và nguy hiểm như vậy. Thế nhưng, dường như phát giác ra ý đồ của cô, mấy hôm nay, anh ta càng giam giữ cô gắt gao. Cô phải trốn thoát bằng cách nào đây?
Nhiễm Dư đang chìm trong suy tư, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng còi báo hiệu đinh tai nhức óc, tiếp theo là tiếng bước chân rầm rập và tiếng động cơ máy bay khởi động. Nhiễm Dư lập tức nhảy xuống giường, chạy đến cửa lều. Đúng lúc này, một binh lính chạy vào lều của Lin báo cáo: “Ngài chỉ huy! Trên rada xuất hiện mục tiêu đang bay đến tọa độ của chúng ta. Thời gian đếm ngược: 58,57, 56…”
Lin sải bước ra ngoài. Nhìn thấy Nhiễm Dư, hắn cất giọng: “Phó quan!” Tên sĩ quan chỉ huy cấp phó tập tức đi đến, tỏ thái độ cung kính đối với cô: “Xin thứ lỗi!”. Nói xong hắn liền vác cô lên vai.
Biết vùng vẫy cũng vô ích, Nhiễm Dư chỉ lớn tiếng mắng: “Lin, anh là đồ khốn!”.
Lin không hề bận tâm, đi thẳng đến bên con tàu chỉ huy cỡ nhỏ của mình. Hắn cũng tên sĩ quan đang vác Nhiễm Dư lên con tàu rồi nhanh chóng đóng cửa khoang.
Mặc dù kẻ địch bất thình lình tấn công nhưng đám binh lính của Lin không hề hỗn loạn. Chỉ trong vòng một phút, chúng đã thu dọn hết đồ đạc rồi nhảy lên máy bay chiến đấu của mình.
“10, 9,8, 7…” Lính kỹ thuật thông báo qua hệ thống thông tin: “Động cơ nhảy siêu quang tốc của chúng ta cần mười phút khởi động. Thời gian đếm ngược của đối phương: 3,2,1!
Trên các máy bay chiến đấu hiện đại đều được trang bị động cơ nhảy siêu quang tốc nhưng thao tác không phải đơn giản. Chúng không chỉ cần thời gian làm nóng mà còn cần phải thiết lập tọa độ điểm đến. Vì vậy hiện giờ, đám quân nổi loạn không đủ thời gian rời đi mà chỉ có thể nghênh chiến.
Hai mươi chiếc máy bay chiến đấu giăng hàng ngay đằng sau con tàu chỉ huy của Lin cùng lúc lao lên không trung. Nhìn từ phía xa xa, những chiếc máy bay như những con bọ kim loại màu đen chiếm cứ vùng trời sa mạc. Nhiễm Dư bị nhốt trong khoang nghỉ ngơi của Lin cùng hai con chip quý giá và những đồ vật quan trọng khác của hắn. Còn hắn đứng trong khoang chỉ huy, chăm chú quan sát phía trước.
“Hỡi các binh sĩ, tất cả vì một nền văn minh mới mà chúng ta sắp xây dựng.” Lin cát cao giọng vào hệ thống thông tin.
“Vì một nền văn minh mới”. Đám thuộc hạ đồng thanh đáp lời.
Ngay sau đó, nhiều tia sáng bạc đồng thời xuất hiện trên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Tiếng động cơ ầm ầm vọng tới, cát trên sa mạc bay mù mịt. Khi ánh sáng bạc tan biến, sáu chiếc máy bay chiến đấu hiện ra trước mắt đám quân nổi loạn. Hai bên lập tức nhả đạn vào đối phương.
Cẩn Tri ở trên máy bay của Tiêu Khung Diễn. Cô ngồi ghế lái phụ, mở to mắt nhìn vô số quả đạn pháo lướt qua thân máy bay. Trong đời cô chưa bao giờ gặp cảnh tượng này nên hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu.
Sáu chiế máy bay tạo thành hình cánh quạt lấy Ứng Hàn Thời làm trung tâm lao về phía đối phương.
“Ôi trời!”. Máy liên lạc vang lên tiếng cảm thán của Trang Xung. Không thể không thừa nhận, đây cũng là tiếng lòng Cẩn Tri. Vì tốc độ giao chiến quá nhanh nên cô hoa cả mắt, chẳng nhìn rõ thứ gì, chỉ thấy máy bay và đạn pháo rợp như trời sao băng, đan chéo chằng chịt.
“Tách ra!” Thanh âm trầm thấp của Ứng Hàn Thời vang lên rõ ràng. Cùng lúc đó, máy bay của Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel vẫn giữ nguyên tốc độ lao về phía trước nhưng xoay tròn hoặc nghiêng sang một bên, tiếp tục tấn công đối phương. Trong khi đó, ba chiếc còn lại gấp rút rời khỏi đường bay, ra ngoài vòng chiến đấu, né tránh vô số đạn pháo đang bay tới.
Vào thời khắc này. Cuộc giao tranh đầu tiên của hai bên sắp kết thúc. Là những phi công xuất sắc nên Ứng Hàn Thời, Tô và Daniel đã khéo léo tiến vào đội hình của đối phương, thành công né tránh mọi đợt tấn công, đồng thời bắn hạ ba chiếc máy bay của kẻ địch.
“Cuộc chiến thực sự mới vừa bắt đầu!” Tiêu Khung Diễn cấy giọng hưng phấn: “Tiểu Tri! Mau xem ngài chỉ huy tiêu diệt bọn chúng kìa!’.
Cẩn Tri vẫn chưa hết tim đập chân run, tay rịn đầy mồ hôi. Tuy nhiên, cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi vẫn đang theo dõi mà!”.
Tiêu Khung Diễn ngoác miệng: “Ồ, sao giọng cô run thế? Sợ rồi phải không?”
Cẩn Tri không trả lời. Vì hệ thống liên lạc kết nối với tất cả mọi người nên Ứng Hàn Thời cũng nghe thấy tiếng nhưng chẳng có thời gian mà hỏi han.
Sau đợt đối kháng đầu tiên, máy bay của hai bên lượn một đường cong trên bầu trời rồi lại quay đầu lao vào đối phương. Lần này, những chiếc máy bay của quân nổi loạn tản ra, tạo thành hình bậc thang.
Người chỉ huy chiến đấu của cánh quân nổi loạn là một sĩ quan cao cấp dưới trướng Lin. Từng đọ sức với quân Đế quốc nhiều năm nên anh ta biết rõ Ứng Hàn Thời đáng sợ đến mức nào. Vì vậy, anh ta nhớ kĩ lời dặn của Lin: “Tập trung binh lực đối phó với Tinh Lưu. Chỉ cần hãm chân được Tinh Lưu là có thể giành thắng lợi trong cuộc chiến”.
Vừa quay đầu máy bay, anh ta phát hiện, trên rada, Tinh Lưu rõ ràng đang ở rất xa nhưng thực tế đã bay vụt qua trên cánh của anh ta. Điều này khiến viên sĩ quan lạnh buốt sống lưng. Anh ta biết rõ, sở dĩ Tinh Lưu tiếng tăm vang dội là bởi vì dùng binh quỷ quyệt, luôn xuất hiện ở những nơi và tấn công những hướng đối phương không ngờ tới. Viên sĩ quan lập tức suy đoán: Tinh Lưu đột ngột tăng tốc nhằm mục đích đánh lén bên sườn.
Anh ta lập tức gầm lên: “Cánh trái và cánh giữa mau theo tôi, bao vây Tinh Luwu1’
Giây tiếp theo, đám máy bay lập tức tản ra, hơn mười chiếc cùng viên sĩ quan truy kích Ứng Hàn Thời, bao vây anh ba trăm sáu mươi độ. Nhưng cũng vì thế, chúng đã rời khỏi phạm vi chiến đấu.
Chứng kiến bọn họ mỗi lúc một xa, Cẩn Tri có chút lo lắng: “Liệu anh ấy có gặp nguy hiểm không?”
Tiêu Khung Diễn an ủi cô: “Không sao đâu, anh ấy sẽ an toàn thôi. A! Lin bỏ trốn rồi kiaf1”
Cẩn Tri ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy tàu con thoi màu đen đang treo lơ lửng giữa không trung của Lin như con chim khổng lồ đột nhiên bay vút lên cao rồi biến mất ở đường chân trời trong giây lát.
“Anh ta không trốn được đâu.” Hệ thống thông tin vang lên giọng nói chắc nịch của Ứng Hàn Thời.
“Đúng thế!” Tô, Daniel và Tiêu Khung Diễn đồng thanh đáp.
Lin có mà chạy đằng trời, Cẩn Tri nghĩ bụng. Hắn không nỡ vứt bỏ con chip, mà bây giờ có vứt đi thì thiết bị theo dõi cũng khuếch tán rồi. Dù hắn có trốn đi đâu, bọn cô cũng sẽ dễ dàng tìm ra.
Chủ lực của đối phương đã bỏ chạy. Còn lại bảy, tám chiếc máy bay chiến đấu đang tiếp tục giao tranh với nhóm của Ứng Hàn Thời.
Viên sĩ quan của quân nổi loạn dẫn theo hơn mười chiếc máy bay đuổi theo một đoạn khá xa. Việc Tinh Lưu hôm nay chỉ chạy chứ không đánh khiến anh ta có chút bất an và dự cảm chẳng lành. Cuộc chiến vốn chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn tính bằng giây bằng phút nên anh ta cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác mà chỉ còn cách tiếp tục truy đuổi.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, máy bay của Tinh Lưu đã bay tới một đồi cát cao, đồng thời bị máy bay từ bốn phương tám hướng ép vào tầm bắn của chúng. Viên sĩ quan lập tức hạ lệnh: “Bắn!”
Một cảnh tượng vô cùng bất ngờ đã xảy ra. Chiếc máy bay của Tinh Lưu và người đàn ông ngồi trong đó nhanh như chớp biến thành một khối cát, rơi xuống đồi cát bên dưới. Quả đạng pháo không trúng được mục tiêu, bắn vào ngọn đồi khiến cát bay tung tóe càng không thể nhận ra đâu là do “Tinh Lưu” biến thành.
Viên sĩ quan vẫn còn nhớ kế hoạch người Nano của quân nổi loạn biến thành màn mưa để bắt cóc Tạ Cẩn Tri. Vào thời khắc này, chứng kiến cảnh cát bay ngập trời, trong đầu anh ta chợt hiện lên thành ngữ: “Gậy ông đập lưng ông.” Anh ta nhanh chóng hồi tưởng lại, ở lần đầu tiên xuất hiện, Tinh Lưu thể hiện kỹ năng lái máy bay vô cùng cao siêu nên chắc là người thật. Nhưng cuộc giao chiến trên không trung vốn thiên biến vạn hóa. Sau đó, Tinh Lưu đã bị tráo đổi, nhằm mục đích sụ quân chủ lực của bọn họ tới nơi này.
Viên sĩ quan toát mồ hôi lạnh. Bảy chiếc máy bay ở nguyên chỗ cũ chưa chắc đã có thể đối phó với một mình Tinh Lưu chứ đừng nói là toàn bộ binh lực của đối phương. Chỉ e bây giờ, bọn họ đã bị tiêu diệt cả rồi. Quân nổi loạn vốn chiếm ưu thế về binh lực nên muốn tập trung quân chủ lực đối phó Tinh Lưu nhưng không ngờ trúng kế của đối phương, bị đối phương giải quyết mất một phần ba.
Viên sĩ quan gầm lên: “Lập tức quay ddaauf1”
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa. Bầu trời chớp lóe lửa đạn. Viên sĩ quan phóng vụt lên cao mới tránh được tầm bắn chết chóc. Mấy chiếc máy bay gần đó bị trúng đạn, bốc khói đen rồi rơi xuống cồn cát.
“Báo cáo! Cánh trái của tôi đã bị trúng đạn!”
“Bộ phận khởi động của tôi bị trúng đạn!”
“Máy bay mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù. Xin nhắc lại, máy bay đã bị mất kiểm soát, chuẩn bị nhảy dù!”
Hệ thống thông tin liên tục vang lên giọng nói sợ hãi và sốt ruột của các phi công. Trong đầu viên sĩ quan chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi! Chúng ta đã thất bại.
Tinh Lưu quả nhiên danh bất hư truyền. Máy bay của anh ta không bao giờ bị bắn hạ.
“Trong cuộc chiến đấu, đừng bao giờ quay lưng về phía kẻ địch.”
Cẩn Tri chăm chú theo dõi màn hình, nhìn từng chiếc may bay rơi xuống. Trong đầu cô vang lên lời Ứng Hàn Thời nói ở ngôi nhà gỗ ban sáng.
Về việc Ứng Hàn Thời làm thế nào để lấy ít địch nhiều, Cẩn Tri cảm thấy rất hiếu kì, cũng rất lo lắng. Sáng sớm hôm nay, khi anh đứng trước tấm bản đồ sa mạc, đưa ra toàn bộ kế hoạch, cô có chút sững sờ. Nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô thầm nghĩ: người đàn ông này bụng dạ thâm sâu thật đấy. Dường như cô ngày càng thích anh hơn.
Ứng Hàn Thời dặn mọi người một số chi tiết rồi quay sang Cố Tế Sinh: “Tế Sinh, anh có thể làm được không?”
Cố Tế Sinh ngồi yên ở góc phòng, đang ăn quả táo Tiêu Khung Diễn vừa đưa cho. Nhiếp Sơ Hồng trả lời thay anh ta: “Hoàn toàn có thể, chỉ cần nói rõ từng bước, cậu ấy sẽ ghi nhớ. Trong những lần tập bay ở núi Y Lam, cậu ấy từng thực hiện nhiều động tác nguy hiểm và phức tạp hơn ấy chứ!” Ngừng vài giây, anh nói tiếp: “Nếu biết hiện giờ xảy ra chuyện gì, hẳn là cậu ấy rất sẵn lòng tham gia”.
Người Láng Giềng Của Ánh Trăng Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc Người Láng Giềng Của Ánh Trăng