Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 77
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5087 / 90
Cập nhật: 2015-12-06 08:47:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Mong Gặp Lại Anh
ôi lên mạng.” Cẩn Tri trả lời.
Ứng Hàn Thời gật đầu, lấy một máy tính xách tay hiệu Apple đưa cho cô. Cẩn Tri nghĩ bụng: Đây quả nhiên là loại máy tính mà người ngoài hành tinh sẽ lựa chọn sử dụng.
“Cô hãy đợi một lát, tôi đi xử lý di động của cô.” Anh nói.
“Vâng.”
Phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Cẩn Tri. Cô mở trang web tìm kiếm, nhập bốn chữ “Tinh vân Hồ Điệp”.
Đang chăm chú ngắm những tấm ảnh chòm sao muôn sắc màu rực rỡ và đọc lời chú thích, bên tai cô chợt vang lên giọng nam trung đầy từ tính: “Cô xem gì thế?”
Cẩn Tri giật mình, vội đóng màn hình máy tính. Tiêu Khung Diễn xuất hiện từ bao giờ, trên tay bê một đĩa bánh ga tô nhỏ. Anh ta đứng cách cô chưa đến một mét, miệng cười vui vẻ.
“Tôi chẳng xem gì cả.” Cẩn Tri lắc đầu. Tiêu Khung Diễn đặt đĩa bánh xuống bàn uống trà rồi ngồi cạnh cô.
Cẩn Tri liếc qua cơ thể anh ta, đường nét uốn lượn tự nhiên, chẳng khác nào con người. Anh ta ngồi một cách thoải mái, cầm miếng bánh ga tô đưa đến trước mặt cô: “Cô ăn đi!”
Cẩn Tri nhận lấy: “Cám ơn anh.” Cô cắn một miếng, quả nhiên mùi vị ngon tuyệt.
Tiêu Khung Diễn đột nhiên hỏi nhỏ: “Có phải cô muốn sờ vào người tôi hay không?”
Cẩn Tri ngây ra, vội vàng ăn hết miếng bánh rồi nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Liệu có được không?”
“Wow…” Từ lồng ngực Tiêu Khung Diễn phát ra tiếng cười trầm đục: “Tất nhiên là được, cô sờ đi!” Nói xong, anh ta làm động tác gồng hai tay để nổi cơ bắp, tuy rằng chỗ đó làm gì có bắp thịt.
Cẩn Tri lặng lẽ sờ dọc cánh tay người máy, chỉ thấy kim loại cứng và lạnh, nhưng cũng có chút mềm dẻo.
Tiêu Khung Diễn bỗng thở dài một tiếng: “Cô gan dạ thật đấy.” Anh ta chống tay lên trán, cảm khái: “Lần trước có một nhân viên chuyển phát nhanh tình cờ nhìn thấy tôi liền ngất xỉu tại chỗ. Ngày hôm sau, anh ta lập tức từ chức, không làm ở khu vực này nữa.”
Cẩn Tri không nhịn được cười, hỏi vấn đề mà cô thắc mắc nãy giờ: “Tại sao anh lại lấy tên là Tiêu Khung Diễn?”
Người máy liếc cô một cái: “Cô thông minh thế mà không đoán ra à? Là từ đồng âm ấy mà.”
“Từ đồng âm ư?” Cẩn Tri ngẫm nghĩ: “Tôi chịu.”
Anh ta nheo mắt: “Chuyện là thế này. Tên tôi vốn là Tiểu John. Sau khi đến Trái đất, tôi nghĩ nên nhập gia tùy tục, thay một cái tên giống người bản xứ. Thế là tôi dành thời gian vào các trang web đặt tên. Tiêu Khung Diễn phát âm gần giống Tiểu John, cô không thấy cái tên này hoàn hảo hay sao?”
Cẩn Tri gật đầu: “Vô cùng hoàn hảo.”
Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bỗng nhiên đứng dậy, cầm điều khiển mở tivi. Sau đó, anh ta cười toe toét với Cẩn Tri: “Đến chương trình khiêu vũ rồi. Cô Tạ, nếu không chê tôi là người máy, liệu cô có thể nhảy với tôi một bản không?” Anh ta gục đầu, thở dài: “Đã lâu lắm không có ai khiêu vũ với tôi rồi.”
Cẩn Tri ngẩn người. Từ trước đến nay, cô cũng không thích khiêu vũ. Im lặng trong giây lát, cô đứng lên: “Được thôi. Nhưng tôi không biết nhảy đâu đấy.”
Tiêu Khung Diễn nắm tay cô, cười ngoác miệng đến tận mang tai: “Không sao, quan trọng là có người nhảy cùng. Boss chẳng bao giờ chịu khiêu vũ với tôi.”
Cẩn Tri mỉm cười, nghĩ bụng: Mình cứ tùy ý lắc lư theo anh ta là được.
Đúng lúc này, Ứng Hàn Thời đi ra phòng khách. Anh đã thay bộ đồ khác, nhưng vẫn chỉ đi đôi tất đen chứ không mang dép trong nhà. Chứng kiến cảnh tượng này, anh lập tức đoán ra ý đồ của Tiêu Khung Diễn.
Anh tiến lại gần: “Di động của cô sửa xong rồi, để tôi đưa cô về nhà.”
Cẩn Tri nhận điện thoại, bỏ vào túi quần rồi quay sang Tiêu Khung Diễn. Anh chàng người máy cụp mắt, cúi đầu, để lộ tâm trạng thất vọng.
“Cô ấy không thể nhảy với chú.” Ứng Hàn Thời cất giọng điềm tĩnh.
“Vâng…” Tiêu Khung Diễn đáp khẽ một tiếng.
Cẩn Tri không biết tại sao Ứng Hàn Thời lại không cho phép. Chắc anh có lý do riêng nên mới làm vậy. Thế là cô cất giọng dịu dàng: “Chào anh, Tiêu Khung Diễn.”
Anh chàng người máy mỉm cười với cô: “Tạm biệt cô Tạ.”
Hai người đi ra ngoài. Trước khi cánh cửa khép lại, Cẩn Tri nhìn thấy Tiêu Khung Diễn lưu luyến vẫy tay chào cô.
“Cô đừng mềm lòng.” Ứng Hàn Thời nói.
Cẩn Tri ngoảng đầu nhìn anh. Anh cất giọng bình thản: “Trừ khi cô muốn nhảy điệu má kề má với cậu ta… Cậu ta thích nhất điệu này.”
Cẩn Tri: “… Tôi hiểu rồi.”
Bây giờ đã tối muộn, tuy bầu trời vẫn còn u ám nhưng không khí rất trong lành. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, Cẩn Tri vẫn cảm thấy như trong giấc mộng. Nhưng vào thời khắc này, Ứng Hàn Thời yên lặng ngồi bên cạnh cô, chứng tỏ một sự tồn tại vô cùng chân thực.
“Vừa rồi tôi tra trên mạng.” Cẩn Tri lên tiếng: “Tinh vân Hồ Điệp được hình thành sau khi hằng tinh và tinh hệ của nó bị diệt vong.”
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới trả lời: “Đúng thế, hành tinh mẹ của chúng tôi đã bị hủy diệt rồi.”
“Tại sao anh lại đến Trái đất?” Cẩn Tri hỏi.
Ứng Hàn Thời không trả lời ngay. Anh ngẩng mặt ngắm cảnh sắc bên ngoài. Thành phố đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ, chỉ có những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn. Não bộ chợt hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy Trái đất.
Lúc bấy giờ, anh một mình nằm trong khoang phi thuyền lạnh lẽo. Vô tình dõi mắt ra ngoài, anh liền nhìn thấy một hành tinh xanh biếc ở phía xa xa.
“Tôi nghĩ…” Ứng Hàn Thời đáp: “Chắc tôi có thể sống nốt quãng đời còn lại trong yên bình ở hành tinh này.”
Cẩn Tri im lặng nhìn anh. Cô chợt nhớ tới suy đoán của Trang Xung lúc ở thư viện, rằng Ứng Hàn Thời có lẽ là một quân nhân. Một quân nhân đến từ hành tinh khác nhưng lại hết sức nho nhã và dịu dàng. Cô không tưởng tượng nổi, anh từng trải qua cuộc sống như thế nào.
Ô tô dừng lại bên dưới căn hộ của Cẩn Tri, Ứng Hàn Thời cũng xuống xe. Đi đến cửa vào khu chung cư, cô dừng bước, đồng thời quay đầu. Anh đứng cạnh ô tô, chắp hai tay sau lưng, nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri: “Chào anh!”
Ứng Hàn Thời hơi gật đầu: “Chào cô!”
Phát hiện anh vẫn đứng yên tại chỗ, lịch sự tiễn cô bằng ánh mắt, cô cất cao giọng: “Ứng Hàn Thời, chúng ta còn gặp lại nữa không?”
Người đàn ông hơi ngây ra, sau đó nở nụ cười dịu dàng: “Tôi không giỏi việc kết giao. Ngoài Tiêu Khung Diễn, đã từ lâu tôi không có bạn bè nào khác. Có lẽ, số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng sẽ có dịp tái ngộ.”
Buổi đêm yên tĩnh, chất giọng trầm ấm của anh đi vào lòng người, còn vẻ mặt anh vừa ôn hòa vừa chân thành. Không ngờ anh trả lời một cách trịnh trọng như vậy, hai má Cẩn Tri nóng bừng. Cô gật đầu: “Thế thì tốt, chào anh.”
“Tạm biệt cô!”
Cuối cùng, Cẩn Tri cũng khuất dạng, Ứng Hàn Thời lại đứng thêm một lúc mới lên xe rời đi. Cảnh sắc vùn vụt lướt qua cửa sổ, trong đầu anh lại hiện lên hình bóng của Cẩn Tri.
Anh nhớ tới lần đầu gặp cô trong ngôi chùa. Cô ngồi ở đó, lông mày nhíu chặt, thần sắc có chút nặng nề. Anh đứng giữa đám đông, nghe thấy cô nói nhỏ: “Tôi gặp phải một chuyện… rất li kì.”
Tiêu Khung Diễn đã sớm phát hiện ra sự bất thường của hệ thống máy tính ở thư viện. Vì vậy, anh mới ra mặt, muốn giúp đỡ cô. Tuy nhiên, cô đã thẳng thừng từ chối ý tốt của anh.
Sau đó, ở thư viện, trong không gian ảo hay trong đường hầm bên dưới cao tốc trên không, cô có thể sợ hãi, dũng cảm hay không thèm nói lý lẽ, nhưng thứ duy nhất không thay đổi là đôi mắt cô, đôi mắt trong veo, sáng lấp lánh như sao trời.
Ứng Hàn Thời chạm tay vào môi mình, vành tai bất giác đỏ lựng. Trước kia cũng có phụ nữ thích anh, nhưng khi ấy anh mới đôi mươi nên không hề nghĩ tới chuyện tình cảm. Không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với con gái Trái đất đã chạm môi cô. Mặc dù cô không để bụng nhưng anh vẫn thấy có chút ngượng ngùng, có chút bâng khuâng và khó xử.
Liệu đây có phải là cảm giác mà người phụ nữ mang đến cho người đàn ông? Ứng Hàn Thời định thần, phóng xe vào đêm tối.
o O o
Tiêu Khung Diễn đợi một lúc lâu mới thấy Ứng Hàn Thời quay về. Anh ta hỏi ngay: “Đại ca, tại sao hệ thống định vị hiển thị, vừa rồi anh ở khu vực ngoại ô hai mươi mốt phút đồng hồ? Anh còn tắt máy thông tin liên lạc nữa.”
“Tôi ra ngoại ô một lúc.” Ứng Hàn Thời từ tốn đáp lời.
Tiêu Khung Diễn chẳng rõ nguyên nhân vìsao, nửa đêm nửa hôm đại ca lại chạy ra ngoại ô thành phố. Tuy nhiên, anh ta không truy vấn mà cất giọng nghiêm túc: “Tình hình tương đối khẩn cấp, có một tin vui và một tin không tốt cũng chẳng xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Ứng Hàn Thời dừng bước, nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn cười toe toét: “Tin vui là chúng ta đã lượm được của quý. Con chip anh mang về từ thư viện không phải là con chip bình thường, mà là tinh thể của khoáng thạch giàu năng lượng trên vũ trụ.”
Ứng Hàn Thời đi đến bên bàn, cầm con chip đó, khóe miệng cong lên.
Tiêu Khung Diễn tiếp tục mở miệng: “Không hiểu tại sao nó lại rơi vào tay người Trái đất và được coi là kim loại sản xuất con chip bình thường. Chúng ta cũng đã tìm ra nguyên nhân khiến hệ thống máy tính của thư viện trở nên bất thường, xảy ra hiện tượng “trí tuệ nhân tạo” ở mức sơ cấp. Đó là vì trong tinh thể đến từ nền văn minh phát triển cao này chứa năng lượng có tính phóng xạ cực lớn.”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Tiêu Khung Diễn nhún vai: “Về tin không tốt cũng chẳng xấu, em đoán anh cũng đã nghĩ tới. Cả hệ Thái Dương đều không có loại khoáng thạch này. Ở hành tinh mẹ của chúng ta, nó cũng thuộc loại quý hiếm. Điều này chứng tỏ, đã có ai đó mang tinh thể này xuống Trái đất.”
o O o
Trời tờ mờ sáng, sau khi xử lý xong dữ liệu còn lại, Tiêu Khung Diễn phát hiện Ứng Hàn Thời vẫn đứng bên cửa sổ, ngước nhìn bầu trời bao la. Anh ta đi tới, đứng yên một lúc rồi lên tiếng: “Mấy hôm trước, chúng ta đã phát hiện bức xạ năng lượng của hệ thống máy tính trong thư viện có điều bất thường. Nếu trên Trái đất tồn tại người như chúng ta, chắc họ cũng sẽ biết điều đó. Chỉ có điều, con chip đã bị chúng ta lấy trước mà thôi.”
“Tôi biết rồi.” Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Hai người lặng thinh. Đường chân trời đã để lộ tia sáng, chiếu xuống mặt hồ không xa.
o O o
Cùng thời gian đó, Tạ Cẩn Tri nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên thực tế, cả đêm cô gần như không chợp mắt. Não bộ của cô lặp đi lặp lại từng cảnh tượng từ lúc gặp Ứng Hàn Thời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô và anh ngồi trên ô tô, cô nói: “Tôi sẽ không tiết lộ với bất cứ ai”, còn anh mỉm cười đáp: “Tôi biết.”
Cô đã biết bí mật to lớn của người đàn ông này. Cẩn Tri ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Trời đã sáng, bên dưới không ít người đi đi lại lại với dáng vẻ vội vã. Thật ra, trên thế gian này cũng có nhiều người cất giấu điều bí mật trong lòng.
Cẩn Tri đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bắt đầu một ngày mới như thường lệ.
Rất hy vọng được gặp lại anh. Cô thầm nghĩ: Ứng Hàn Thời, thế nào chúng ta cũng sẽ tái ngộ.
“Cẩn Tri, hôm nay là sinh nhật của bố, em không gọi điện chúc mừng sao?” Thanh âm bất lực của Tạ Cẩn Hành ở đầu bên kia truyền tới.
Cẩn Tri đang ngồi trong phòng nghỉ vắng lặng của cơ quan, cất giọng lạnh nhạt: “Ông ấy là bố anh, không phải bố em.”
“Em…” Tạ Cẩn Hành vừa định nói điều gì đó, đầu bên kia vang lên tiếng động rồi Cẩn Tri nghe thấy anh trai gọi: “Bố!”
Cẩn Tri nín thở. Đầu kia truyền đến giọng đàn ông nghiêm nghị: “Anh gọi cho nó làm gì? Tôi không có đứa con gái nào như vậy. Anh mau cúp máy đi!”
Tạ Cẩn Hành: “Bố đừng…”
Cẩn Tri lập tức gác máy, ném di động xuống bàn. Ngồi một lúc, cô đứng lên, quay về bên bàn làm việc. Bây giờ là buổi trưa, mọi người đều ra ngoài, cô lặng lẽ mở ngăn kéo, cầm một tấm ảnh lên xem.
Đây là ảnh hai mẹ con chụp chung năm cô mười mấy tuổi. Trong ảnh, mẹ cô trẻ trung, xinh đẹp, thậm chí có thể nói là quyến rũ. Bà mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, quần bó màu gạo, trang điểm nhẹ nhàng. Bà ôm vai Cẩn Tri, sắc mặt dịu dàng nhưng ánh mắt cũng thấp thoáng vẻ thanh lạnh.
Bà là tài nữ, là nhân vật đình đám ở trường đại học Giang, thậm chí có chút tiếng tăm ở thành phố Giang. Nhưng thế thì sao chứ? Gặp phải người chồng không ra gì, cuối cùng chỉ còn lại bà và con gái nương tựa lẫn nhau, hồng nhan bạc mệnh.
Vì vậy, trong cuộc đời này, nếu không tìm được người đàn ông một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp với mình, Cẩn Tri thà ở vậy đến già.
“Ôi, vùng Tây Nam lại xảy ra động đất rồi.” Nhiễm Dư vừa lướt web trên di động vừa đi vào, Trang Xung đi theo sau. “May mà chỉ có 5,4 độ richter thôi.” Cô cảm thán.
Cẩn Tri ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Trang Xung đang nhìn mình. Cô không để ý đến anh ta mà quay sang trò chuyện với Nhiễm Dư. Đợi Nhiễm Dư đi phòng bên cạnh sắp xếp lại tạp chí, Trang Xung lặng lẽ đến bên bàn làm việc của cô.
“Hôm nay, anh ấy sẽ đến đây.” Anh ta lên tiếng.
Cẩn Tri: “Ai cơ?”
Trang Xung cúi đầu, chống một tay lên mặt bàn, nói nhỏ: “Anh cao thủ ấy.”
Cẩn Tri giật mình. Cô không hề nhắc đến chuyện gặp Ứng Hàn Thời sau hôm ở thư viện với Trang Xung nên lời nói của anh ta khiến cô rất đỗi ngạc nhiên.
“Tại sao anh ấy lại đến đây?” Cô hỏi.
Trang Xung nhếch miệng: “Từ hôm đó, tôi vẫn luôn tìm hiểu thông tin về anh ấy, cuối cùng cũng có manh mối. Anh cao thủ là một người tài giỏi, có văn hóa lại lịch thiệp, chắc chắn đọc rất nhiều sách. Thế là tôi tra trên hệ thống, phát hiện anh ấy từng làm thẻ mượn sách ở thư viện chúng ta vào hai năm trước.”
Nói vậy có nghĩa là Ứng Hàn Thời cũng thường xuyên đến thư viện, chỉ là thư viện rất lớn nên cô và anh chưa từng chạm mặt.
Cẩn Tri ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Dù có thẻ mượn sách, nhưng sao anh biết hôm nay anh ấy sẽ đến đây?”
Trang Xung cười ngoác miệng: “Tôi hack tài khoản của nhân viên quản lý hệ thống, khóa thẻ của cao thủ rồi gửi email cho anh ấy, yêu cầu anh ấy hôm nay đến thư viện bổ sung thủ tục.”
Cẩn Tri hết nói nổi: “Trang Xung, anh ấy là hacker hàng đầu, anh cho rằng anh ấy không nhận ra trò vặt này hay sao?” Ứng Hàn Thời đâu chỉ đơn giản là hacker. Nếu biết mình giở trò với người ngoài hành tinh đến từ nền văn minh tiên tiến, không hiểu Trang Xung sẽ có cảm nghĩ ra sao nữa.
Trang Xung ngây ra vài giây rồi buột miệng: “Khỉ thật!”
Cẩn Tri cảm thấy, câu “không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo” quả nhiên không sai một chút nào.
Mặc dù thủ đoạn dùng để gặp thần tượng của Trang Xung tương đối mất mặt nhưng Cẩn Tri vẫn cùng anh ta đi xuống văn phòng chuyên làm thủ tục liên quan đến thẻ mượn sách.
Đã nửa tháng trôi qua kể từ lần cuối gặp Ứng Hàn Thời, trong khoảng thời gian này, cô và anh không hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Người liên lạc với cô đương nhiên là anh chàng người máy nhiệt tình, khao khát kết bạn Tiêu Khung Diễn.
Anh ta gọi cho Cẩn Tri hai cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên toàn nói chuyện trên trời dưới đất, từ thời tiết đến bánh trái, quần áo, tâm trạng… Cẩn Tri nhẫn nại tán gẫu với anh ta. Cuối cùng, Tiêu Khung Diễn còn mời cô đến nhà chơi. Tuy nhiên, Cẩn Tri không muốn tỏ ra quá chủ động khi Ứng Hàn Thời vẫn chưa đánh tiếng.
Tiêu Khung Diễn gọi cuộc thứ hai nhờ cô tìm tài liệu về Aerobic. Cẩn Tri thắc mắc: “Sao anh lại muốn tìm tài liệu đó?” Anh chàng người máy thản nhiên đáp: “Vì gần đây tôi thích tập Aerobic.”
Thế là nhân tiện hôm nay gặp Ứng Hàn Thời, cô mang theo mấy cái đĩa Aerobic cho Tiêu Khung Diễn.
Phòng làm thủ tục không lớn, bên trong có một gian nhỏ chứa đồ, bình thường tương đối vắng vẻ. Cô nhân viên ngồi sau bàn làm việc ngáp dài ngáp ngắn.
Tuy không lọt vào “mắt xanh” của Cẩn Tri và Nhiễm Dư nhưng Trang Xung vẫn có chút “lực sát thương” với những người phụ nữ bình thường khác. Dưới sự gợi ý của Cẩn Tri, Trang Xung trò chuyện với cô nhân viên một lúc. Cô gái vui vẻ đi ra phố mua đồ uống giúp anh ta.
Đã sắp đến giờ hẹn với Ứng Hàn Thời. Trang Xung ngồi sau bàn làm việc, còn Cẩn Tri đi vào gian chứa đồ. Cô định đợi anh làm xong thủ tục rồi tìm cơ hội đuổi theo, đưa mấy cái đĩa cho anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cẩn Tri ngồi ở chiếc sofa cũ, yên lặng chờ đợi.
“Khụ khụ.” Bên ngoài vang lên tiếng ho khan của Trang Xung.
Cẩn Tri đứng lên, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn. Cô rón rén đi tới, quan sát bên ngoài qua ô kính nhỏ bằng bàn tay trên cánh cửa.
Ứng Hàn Thời cầm một cái túi giấy, đang thong thả đi vào. Hình như anh vừa mới cắt tóc, để lộ vầng trán rộng, cặp lông mày và đôi mắt đen nhánh. Anh đi đến, khẽ gật đầu với Trang Xung.
Trang Xung: “Chào anh!” Ngừng vài giây, anh ta thốt lên: “Là anh à? Trùng hợp thật đấy!”
Cẩn Tri chưa từng gặp người nào có diễn xuất tệ hơn anh ta. Quả nhiên, khóe mắt Ứng Hàn Thời thấp thoáng nụ cười, nhưng anh vẫn đưa chứng minh thư và thẻ mượn sách cho Trang Xung.
Chắc cũng cảm thấy bối rối nên Trang Xung im lặng làm thủ tục cho anh. Ứng Hàn Thời đứng yên tại chỗ, liếc một vòng. Cẩn Tri vội cúi đầu, né tránh ánh mắt của anh.
“Tôi trả những cuốn sách này.” Anh nói.
Cẩn Tri tiếp tục nhòm ra ngoài, thấy anh rút từ túi giấy ra bốn, năm quyển sách. Vì cách khá xa nên cô không nhìn rõ là sách gì.
“Trả sách ở tầng trên.” Trang Xung lên tiếng, đồng thời đứng dậy: “Để tôi mang trả giúp anh.”
Ứng Hàn Thời hơi ngạc nhiên: “Cám ơn, không cần…” Còn chưa dứt lời, Trang Xung đã cầm mấy quyển sách đi nhanh ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, gian ngoài có mỗi mình Ứng Hàn Thời, chắp hai tay sau lưng đứng bất động. Tình huống bây giờ khác với dự kiến của Cẩn Tri. Quá trình làm thủ tục chỉ mất có vài phút, vì thế cô mới tạm lánh mặt. Ai ngờ, Trang Xung xúc động khi gặp thần tượng, bỏ mặc cô đi trả sách giúp Ứng Hàn Thời, khiến cô chết gí ở trong này, không thể ra ngoài. Cẩn Tri đứng yên sau cánh cửa. Mặc dù hai người không chính thức chạm mặt nhưng cô vẫn cảm thấy bầu không khí có chút xao động.
Ở phòng ngoài, ánh mắt Ứng Hàn Thời lướt qua dãy giá sách, mấy bức tranh treo trên tường, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa thông với gian trong. Anh hơi đỏ mặt, lập tức đưa mắt đi chỗ khác theo phản xạ. Vài giây sau, anh chầm chậm đi về phía cửa phòng chứa đồ.
Cẩn Tri giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Lần này thì xong rồi, cô vốn quang minh chính đại, bây giờ vô duyên vô cớ rơi vào tình huống há miệng mắc quai.
Trong đầu chợt nảy ra ý định, cô liền đi đến bên sofa, nằm thẳng xuống rồi lấy một quyển sách che mặt, giả vờ đang ngủ say.
Sở dĩ Cẩn Tri làm vậy là bởi vì cô cho rằng, với tính cách hay xấu hổ và lịch sự của Ứng Hàn Thời, chắc anh sẽ không động đến quyển sách trên mặt cô mà lặng lẽ đi vào rồi lại ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức nằm bất động. Cả đời chưa bao giờ làm chuyện giấu giấu giếm giếm kiểu này nên hai má cô bất giác nóng ran.
Ứng Hàn Thời đi đến, dừng lại bên sofa. Cẩn Tri đếm nhẩm: Một, hai, ba… Chắc anh đi rồi chứ?
Đúng lúc này, quyển sách trên mặt cô từ từ bị nhấc lên. Trong đầu Cẩn Tri vụt qua ý nghĩ: Không ngờ anh lại làm chuyện này.
Căn phòng bật đèn sáng trưng, cô không thể tiếp tục giả vờ nên mở mắt. Đập vào mắt cô đầu tiên là gương mặt của Ứng Hàn Thời, đang nhìn cô đăm đăm.
“Cẩn Tri!” Anh cất giọng nhẹ nhàng: “Nếu có chuyện muốn gặp thì em cứ gọi điện thẳng cho tôi chứ không cần bảo người của em khóa thẻ của tôi.”
Cẩn Tri đỏ mặt, ngồi dậy: “Đó là ý của anh ta. Còn nữa, anh ta không phải là người của tôi.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Ừ.”
Đúng lúc này, gian ngoài vang lên tiếng bước chân. Ứng Hàn Thời quay người: “Chúng ta ra ngoài thôi!” Cẩn Tri liền đứng dậy, cùng anh đi khỏi gian chứa đồ.
Trang Xung sửng sốt khi nhìn thấy họ. Tuy nhiên, anh ta không thắc mắc mà đưa tấm thẻ và biên nhận trả sách cho Ứng Hàn Thời: “Thủ tục xong rồi.”
Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Cám ơn cậu.”
Lúc anh nhận lấy, Cẩn Tri liếc thấy tên mấy quyển sách in trên tờ giấy: “Tuyển chọn 1000 truyện cười đặc sắc”, “Cười vỡ bụng không cần đền mạng”, “Mười vạn truyện cười lạnh”, “Tinh hoa dã sử các thời kỳ”, “Dã sử cũng điên cuồng”.
Cô còn đang trố mắt, Ứng Hàn Thời đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Khung Diễn làm bánh ga tô cho em, để trên xe của tôi.”
Cẩn Tri nhoẻn miệng: “Tôi cũng có đồ gửi cho anh ấy.” Cô cầm mấy cái đĩa VCD hồi nãy để trên bàn làm việc: “Tôi tiễn anh xuống dưới.”
Hai người cùng đi tới cửa ra vào. Ứng Hàn Thời dừng bước, gật đầu chào Trang Xung. Trang Xung liền vẫy tay với anh.
Khi hai người khuất dạng, Trang Xung lặng lẽ ngồi xuống. Trong đầu anh ta chỉ có một thắc mắc: Bà chị này thân thiết với anh cao thủ từ lúc nào thế?
Bãi đỗ xe của thư viện nằm cạnh vườn hoa nhỏ. Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời thong thả đi qua bên đó. Trong lòng cô có một cảm giác lạ lùng. Biết rõ anh là người ngoài hành tinh, vậy mà cô vẫn sánh bước bên anh giữa thanh thiên bạch nhật như hai người bạn bình thường.
“Anh mượn sách cho Tiêu Khung Diễn đọc đấy à?” Cẩn Tri hỏi.
Ứng Hàn Thời đáp: “Không, là tôi đọc.”
“Anh nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Tất nhiên nghiêm túc rồi, tôi thích đọc mấy thứ thú vị.” Anh đáp.
Cẩn Tri không thể tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông này cầm cuốn “Mười vạn chuyện cười lạnh”, vừa đọc vừa cười sặc sụa.
“Anh…có cảm thấy buồn cười không?”
“Có.” Ứng Hàn Thời gật đầu: “Sách của người Trái đất khá là hài hước.”
Cẩn Tri “ừ” một tiếng, miệng tủm tỉm. Hai người đi đến bên ô tô, Ứng Hàn Thời lấy hộp bánh ga tô từ ghế lái phụ đưa cho cô.
Cẩn Tri mở ra xem. Bên trong là một chiếc bánh Moka rất đẹp, trên đỉnh vẽ hoa văn trừu tượng bằng chocolate. Cô nói: “Nhờ anh chuyển lời cám ơn của tôi đến anh ấy. Còn đây là đĩa tập Aerobic mà anh ấy cần.”
Ứng Hàn Thời không hề ngạc nhiên, bỏ mấy cái đĩa vào trong xe. Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Một lúc sau, Cẩn Tri ngập ngừng mở miệng: “Vậy… tôi đi trước đây.”
“Cẩn Tri!” Anh gọi tên cô.
Cô im lặng chờ anh nói tiếp.
Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Tôi phải rời khỏi thành phố Giang một thời gian.”
“Vâng.”
“Chuyện xảy ra ở thư viện coi như đã kết thúc, em sẽ không gặp phiền phức gì nữa. Nhưng nếu xảy ra vấn đề, em có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ về ngay.”
Cẩn Tri cảm thấy ấm áp trong lòng: “Chắc không có chuyện gì đâu.”
Ứng Hàn Thời đắn đo vài giây rồi lên tiếng: “Có cần tôi làm một người máy để bảo vệ em không?”
Cẩn Tri: “… Tôi nghĩ không cần đâu.”
o O o
Dõi theo Ứng Hàn Thời cho tới khi ô tô của anh khuất dạng, Cẩn Tri mới xách hộp bánh quay về văn phòng. Cô vừa lên đến nơi, Nhiễm Dư liền xông ra với đôi mắt sáng rực. Cẩn Tri than thầm một tiếng, bị bạn túm lấy cánh tay, thái độ như chuẩn bị “ép cung”: “Cẩn Tri, anh chàng đẹp trai đi Porsche là ai thế?”
Nhìn thấy hộp bánh trong tay bạn, cô cất cao giọng: “Còn mang cả đồ ăn cho cậu nữa. Mau khai thật đi, cậu câu được con rùa vàng này từ lúc nào vậy?”
Cẩn Tri đã hứa sẽ giữ bí mật cho Ứng Hàn Thời nên không nhiều lời. Cô ngồi xuống ghế, từ tốn mở miệng: “Cậu đừng nói linh tinh, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Nhiễm Dư: “Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì cả.” Cẩn Tri mỉm cười: “Cậu mau về vị trí đi, công việc còn chất đầy ra kia kìa.”
Cẩn Tri quyết tâm giữ kín như bưng, Nhiễm Dư cũng hết cách. Cuối cùng, Cẩn Tri chia cho bạn nửa miếng bánh ga tô, cô mới thôi không truy vấn nữa.
Sau khi hai người ăn xong, Nhiễm Dư gặm cái thìa nhỏ: “Cẩn Tri à, gặp được người đàn ông có điều kiện tốt thì cậu đừng nên bỏ qua.”
Cẩn Tri bình thản đáp: “Mình và anh ấy không có khả năng đó.”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Cẩn Tri ngập ngừng. Bởi vì anh ấy… là người ngoài hành tinh.
Trong lúc Cẩn Tri ngơ ngẩn, Nhiễm Dư chợt nhớ tới một chuyện. Cô liền cầm gói chuyển phát nhanh đưa cho bạn: “Thà cậu yêu anh chàng đẹp trai nhà giàu đó, mình cũng không muốn cậu dính dáng đến loại đàn ông nghèo rớt mùng tơi. Anh chàng ở vùng núi xa xôi lại gửi đồ cho cậu đây này. Mình thật sự muốn ném quách nó đi cho xong.”
Cẩn Tri mỉm cười khi nghe bạn cằn nhằn. Cô lập tức nhận lấy gói đồ. Nhiễm Dư tiếp tục lẩm bẩm: “Cậu thử nói xem, một sinh viên tốt nghiệp trường đại học Giang với thành tích xuất sắc như anh ta sao lại tình nguyện đi dạy học ở miền Tây chứ? Tình nguyện cũng chẳng sao, nhưng cứ vài ba ngày lại viết thư cho cậu, rõ ràng yêu thầm cậu còn gì? Cẩn Tri, mình phải nhắc nhở cậu. Cậu tham gia tổ chức từ thiện, quyên tiền và gửi quà cho bọn trẻ thì không có vấn đề gì, nhưng đừng có nổi hứng, bỏ đi theo anh chàng Nhiếp Sơ Hồng đó lên núi làm cô giáo nghèo đấy nhé!”
Cẩn Tri vừa mở gói đồ vừa nghiêm giọng: “Nhiễm Dư, cậu nói linh tinh gì thế?”
Nhiễm Dư bĩu môi, nhưng cũng ngậm miệng.
Cẩn Tri lấy ra một bức tranh nhỏ. Bức tranh không phải được vẽ bằng bút màu, mà được dán bằng những cánh hoa khô đủ loại sắc màu rực rỡ. Bên dưới có dòng chữ nguệch ngoạc: “Chị Cẩn Tri, em chúc chị mạnh khỏe, công việc thuận lợi.”
Cẩn Tri không nhịn được cười. Mấy năm trước, qua mạng Internet, cô tham gia một tổ chức từ thiện nhỏ do những thầy giáo tình nguyện trẻ như Nhiếp Sơ Hồng thành lập. Kể từ lúc bấy giờ, cô đã làm một số việc cho trẻ em ở miền Tây, nhưng cũng chỉ là việc bình thường chứ không phải “cắm rễ” ở nơi đó như Nhiếp Sơ Hồng.
Dần dần, cô và Nhiếp Sơ Hồng trở nên thân quen. Anh cũng thường viết thư cho cô. Tuy nhiên, hai người chưa một lần gặp mặt. Vì thế, điều Nhiễm Dư lo lắng chỉ là lo bò trắng răng mà thôi.
Cẩn Tri tiếp tục kiểm tra gói đồ. Bên dưới bức tranh là tập thành tích học tập của bọn trẻ. Nhìn những hàng chữ viết đáng yêu đó, cô không nhịn được cười.
Dưới cùng là một phong thư. Cẩn Tri lôi ra xem, trên phong bì xuất hiện nét chữ khỏe khoắn: “Người nhận: Cẩn Tri
Người gửi: Nhiếp Sơ Hồng”
Người Láng Giềng Của Ánh Trăng Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc Người Láng Giềng Của Ánh Trăng