Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hương 6.3
Sưu tầm
Cô không nghĩ ngợi trả lời như vậy làm cho Liễu Kiệt sửng sốt một chút, sau lại nhịn không được mà cong miệng cười. Xem ra cô nàng này đã khôi phục lại tính tình lạc quan như thường rồi.
"Rốt cuộc em đang ở đâu?"
"Trên taxi" Rốt cuộc cô cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi.
"Em ngồi taxi đi đâu đó?"
"Đi tìm anh! Nếu không tôi hỏi anh ở đâu làm chi hả?"
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của anh, làm cho anh không khỏi nhướn nhướn mi "Anh cứ nghĩ là em muốn trốn anh chứ không phải muốn tìm anh"
"Anh chưa từng nghe qua câu: truớc khác nay khác sao? Không cần nói chuyện vô nghĩa làm tốn tiền điện thoại của tôi, rốt cuộc anh có nói anh đang ở đâu không?"
Giọng nói vội vàng lại xúc động của cô làm cho trong lòng Liễu Kiệt không khỏi suy đoán. Cô vội vã tìm anh là có chuyện gì nha? Bất quá cô đi tìm anh còn tốt hơn đi trốn anh là được rồi. Cho nên anh nói anh đang về nhà, cô muốn tìm anh thì đền nhà anh, mà cô không hề có chút dị nghị, hỏi anh ở đâu xong liền cúp máy.
Rốt cuộc là cô có chuyện gì mà vội vã tìm anh vậy chứ?
Chẳng lẽ cô đã nghĩ thông suốt, quyết định kết hôn với anh?
Đột nhiên Liễu Kiệt cảm thấy cả người hưng phấn vui sướng, làm cho anh không chịu nổi.
Lập tức anh nhấn chân ga tăng tốc độ, phải về đến nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
Đem xe vào ga ra của chung cư cao cấp, anh liền đi đến cửa chính chờ cô, mà Vương Hải Nhi đi taxi cũng chậm hơn anh mấy phút mà thôi.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, lên nhà của anh.
Vương Hải Nhi không quên chuyện quan trọng là quan tâm đến bệnh tình của con chó, cô đi đến ổ chó, ngồi xổm xuống bên cạnh giỏ con chó đang nằm rồi nhìn nó. Cô thấy nó vì có người đến mà ngẩng đầu cảnh giác, rốt cuộc cô cũng an tâm, bây giờ nên tìm anh ta tính toán sổ sách thôi.
Cô đứng dậy, xoay người đối mặt với anh.
"Hình như anh rất vui vẻ?" Cô tức giận hỏi.
"Nhìn ra được sao?" Trên mặt anh thể hiện rõ ràng như vậy sao? Liễu Kiệt nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt.
"Anh là đồ khốn kiếp" Đột nhiên Vương Hải Nhi rút tờ tạp chí từ trong túi xách ra quảng lên người anh.
Theo phản xạ anh đưa tay tiếp được quyển tạp chí cô ném tới, hoang mang hỏi cô "Em đang làm gì vậy? Em điên rồi sao?"
"Đùa giỡn tôi là anh vui vẻ lắm sao?" Cô tức giận chất vấn, sau đó lại lấy túi xách đánh lên người anh.
Anh bình tĩnh bắt được túi xách, bỏ xuống rồi nhíu mày với cô "Anh đùa giỡn em khi nào?"
"Vì sao không nói cho tôi biết anh là tổng tài Anyana?"
Những lời này làm cho anh bất ngờ khó hiểu lại thấy oan uổng không thôi, anh nào có không nói cho cô anh là tổng tài Anyana nha! Trên thực tế, ngay từ đầu anh đã nói cho cô biết, là chính cô không tin đấy chứ?
"Anh nghĩ anh không chỉ nói cho em biết chuyện này hơn một lần, ngay tại hành lang chuyên dụng của tổng tài ở công ty" Anh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm "Hay chỉ có mình anh nằm mơ thôi?"
"Anh không nằm mơ, nhưng anh cũng biết tôi không tin chuyện này, mà còn tưởng rằng anh nói đùa với tôi nữa" Cô nổi giận đùng đùng hét lên với anh.
"Cho nên ý của em là anh phải chịu trách nhiệm vì em không tin sao?"
Vương Hải Nhi vô cùng khí thế nhe nheo mắt "Nhất định là anh đã cười nhạo tôi đúng không?"
"Vì sao anh lại cười nhạo em chứ?"
"Bởi vì tôi ngay cả tên ông chủ của công ty là gì, diện mạo thế nào cũng không biết, còn trước mặt ông chủ lớn phê bình này nọ, nói hươu nói vượn, nhất định là anh cảm thấy tôi thật ngu ngốc, thật buồn cười đúng không?"
"Anh cảm thấy em thật đáng yêu" Trong mắt anh tràn đầy chân thành nói.
"Tôi mới không tin"
"Em có thể không tin, nhưng anh nói là thật"
Liễu Kiệt thâm tình nhìn cô, quyết định nhân cơ hội này nói hết rõ ràng với cô.
"Ngoại trừ thấy em đáng yêu, anh còn thích em hồn nhiên, thẳng thắn cùng nội tâm trong sáng của em. Lúc cùng em ở một chỗ, anh sẽ có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, anh thích nhìn em khi em cười to, không thích em miễn cưỡng cười vui hay khóc lóc thương tâm, như vậy sẽ làm cho anh rất đau lòng" Anh nhìn thẳng cô, chậm rãi bày tỏ lòng mình với cô "Vương Hải Nhi, anh thích em"
Người Kia, Tổng Tài Người Kia, Tổng Tài - Kim Huyên