An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hương 5.1
Sưu tầm
Anh nói con chó nhỏ có chút kỳ quái, kỳ thật chỉ là bức Vương Hải Nhi thổ lộ nhiệt tâm của mình mà thôi, nhưng anh ngàn vạn lần không ngờ miệng anh lại linh như cái miếu.
Khi hai người về nhà anh, buổi sáng con chó chỉ lười biếng một chút mà thôi, nhưng giờ thì thôi rồi, nôn mửa khắp nơi, thật sự là sinh bệnh!
Có thể nghĩ, tiếp theo hai người sẽ rất bận rộn.
Đầu tiên hai người vội vàng đem nó đến thú y chẩn bệnh, xác định con chó nhỏ chỉ bị viêm dạ dày, uống thuốc xong sẽ không có việc gì, sau đó lại lái xe về nhà. Đến khi hai người về nhà mới phát hiện chưa ăn bữa tối, trong nhà không có gì để nấu, anh đành phải ra ngoài mua bữa tối cho hai người, mà cô lại lo lắng cho con chó nên ở nhà chờ anh.
Khi hai người ăn xong bữa tối thì đã hơn mười giờ, anh định mở miệng nói sẽ đưa cô về nhà, nhưng sau khi anh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô đang nhìn chằm chằm con chó thì anh lại rút suy nghĩ đó lại.
Sau khi anh lau chùi sàn nhà và thảm do con chó nôn mửa, người lại chịu không được cảm giác mồ hôi ướt đẫm nên đi tắm rửa, khi anh nhớ lại trong phòng khách còn có một người, thì cô đã tựa người trên sô pha ngủ mất.
Đầu tiên là anh sửng sốt một chút, quay đầu xem nhìn đồng hồ trên tường, không ngờ bây giờ đã gần đến mười hai giờ, khó trách cô chịu không nổi mà ngủ.
Liễu Kiệt ngồi xuống bên người cô, tay nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc còn vương trên trán cô, nhìn cô ngủ thực ngon, hô hấp vững vàng mà nhẹ nhàng, hoàn toàn không ảnh hưởng gì khi bị anh đụng chạm.
Cô có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, lông mi cong dày, miệng khéo léo hồng hồng, cô có nét riêng hấp dẫn người khác, nhưng không thể gọi là xinh đẹp gợi cảm, rốt cuộc anh coi trọng cô ở điểm nào nhất đây?
Lúc cô nhắm mắt lại, đến khi mở ra con mắt lại vừa to vừa tròn, bên trong luôn tràn đầy ánh sáng như tinh linh, làm cho người ta không tự chủ được mà hấp dẫn.
Cái miệng khéo léo của cô không nịnh nọt, chỉ luôn nói thật, mặc dù có lúc giận anh đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng đủ để cho anh có cảm giác muốn trêu chọc cô.
Anh thích cô không la lối om sòm đòi làm bạn với anh, anh thích phản ứng chậm chạp của cô, thích cô vì con chó nhỏ mà khóc rất nhiều, thích cô vì đã tin tưởng anh.
Mà suy cho cùng, cô gái nhỏ này đem anh trở thành cái gì nha? Cứ tự nhiên ngủ ngon lành trong nhà một người đàn ông, một chút phòng bị đều không có!
"Cô bé này, rốt cuộc em có xem anh là một người đàn ông không vậy?" Anh khẽ vuôt mặt cô, nhỏ giọng nói.
Cô đang ngủ say đương nhiên không có tiếng đáp lại.
T hật sự là hao tổn tâm trí! Bây giờ anh có nên đánh thức cô dậy để cho cô về nhà không? Hay là để cho cô ngủ lại ở nhà anh một đêm?
Nói thực ra, anh đối với người trước mắt này tràn đầy dục vọng, thật không muốn đưa cô về nhà, nhưng là sợ bản thân mình không kiềm chế được, nửa đêm biến thành sói ăn cô sạch sẽ.
Ai, thật sự là rất khó xử!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làm tay anh lưu luyến không thôi, nhẹ nhàng mà chạm vào cô.
Tuy rằng anh đã xác định tình cảm anh dành cho cô, nhưng anh không biết cô có giống anh hay không.
Cô còn trẻ tuổi, mới hai mươi ba mà thôi, mà anh lại lớn hơn cô chín tuổi, cô sẽ đồng ý làm bạn gái anh, rồi sau này sẽ gả cho anh sao?
Có lẽ hôm nay ông trời cho anh một cơ hội, làm cho anh có thể tiện tay chiếm đoạt, trước tiên cứ mạnh mẽ chiếm cô đã, chờ sau khi gạo nấu thành cơm thì tất cả đã êm thấm, anh sẽ có được cô thôi.
Nghĩ đến đây, nhất thời toàn thân anh cứng đờ, tay anh như lửa lưu luyến trên mặt cô vội vàng rụt về. Anh bị suy nghĩ tà ác trong đầu làm cho sợ hãi.
Ông trời! Rốt cuộc anh suy nghĩ cái gì nha? Thật sự là đáng xấu hổ!
Vì sợ chính mình sẽ mất đi lý trí, biến tà ác trong đầu thành sự thật, Liễu Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó tay lắc lắc cô gái đã ngủ như chết dậy, đồng thời mở lời đánh thức cô.
"Hải Nhi, Vương Hải Nhi"
Cô gái nhỏ này ngủ cũng thật sâu, bị anh vừa lay vừa gọi như vậy cũng không có một chút phản ứng.
A nh nói to lên một chút, tay lay cô cũng mạnh hơn, rốt cuộc cũng làm cho hai mắt cô đang nhắm nghiền mở ra, chính là...
Người Kia, Tổng Tài Người Kia, Tổng Tài - Kim Huyên