Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Huyên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 508 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:25:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ởi vì anh cá tính không tốt, nói chuyện lạnh lùng, thái độ cũng lạnh lùng, hơn nữa còn có khuynh hướng tự kỷ và chứng vọng tưởng. Trước đây tôi suy nghĩ rất đúng, trai đẹp chỉ thích hợp để thưởng thức, không thích hợp tiếp xúc gần gũi!" Nói xong, cô đẩy cửa xe đi xuống, sau đó xoay người mỉm cười phất phất tay với anh "Bye bye! Anh đẹp trai" Sau đó cô lập tức đóng cửa xe, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng đuôi ngựa phất qua phất lại của cô ngày càng xa, Liếu Liệt chỉ biết nhíu mày, trong lòng có cảm giác quái dị nói không nên lời.
Thật sự anh có tính cuồng tự kỷ cùng chứng vọng tưởng sao?
Cá tính anh không tốt như vậy ư, nói chuyện và thái độ lạnh như băng sao?
Vì sao trong miệng của mấy cô gái khác thì anh rất khốc, là rất đẹp trai, là rất có cá tính, là người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị, nhưng đến miệng của cô ta thì anh chỉ thích hợp đứng xa để thưởng thức vẻ đẹp của anh, làm như anh bề ngoài thì tô vàng nạm ngọc, còn bên trong thì mục nát thối rữa, cô gái này…
Bất ngờ cái miệng của anh nhếch lên một chút, đột nhiên ý thức được mình đã suy nghĩ về cô gái đó quá một phút đồng hồ.
Anh không nên làm cho loại chuyện này xảy ra, một nữ sinh khó hiểu, dựa vào cái gì mà chiếm cứ suy nghĩ của anh quá một phút đồng hồ chứ? Hơn nữa cô ta còn chê anh không đáng một đồng!
Có khuynh hướng tự kỷ cùng chứng vọng tưởng, cá tính không tốt lại lạnh như băng…
Mẹ nó, anh thật sự tệ hại như vậy sao?
***
Không có trai đẹp, không có trai đẹp!!!
Tuy rằng cô được toại nguyện làm việc ở bộ phận nghiên cứu phát triển có nhiều nam giới nhất, nhưng nam giới bên trong bộ phận này không có một người nào xem được mắt, lại còn là mọt sách nữa chứ…Ô cô thật đáng thương nha!
Cô cầm hộp sô cô la được giấu trong hốc tường ra, đây là căn cứ bí mật mà đợt đi tập huấn cô đã phát hiện ra, ai thán chính mình bất hạnh.
Đây là một hành lang dài có cửa sổ sát mặt đất, cô không biết hành lang dài bí mật này dùng để làm gì, cũng không biết ai sử dụng nó, nhưng ánh mặt trời chiếu vào trên thảm màu lam sạch sẽ, hơn nữa trên tường còn có loại hoa leo mắc tiền tươi tốt, gió theo cửa sổ thổi vào phất ra, tất cả làm cho cô liền yêu thương nơi đẹp đẽ tự nhiên này, cho nên tranh thủ thời gian nghỉ trưa, cô đều chạy đến đây nghỉ ngơi.
Cô hít một hơi không khí tự nhiên, rồi ngồi xuống trên thảm, lưng dựa vào vách tường, hai chân duỗi thẳng, vừa ăn sô cô la, thưởng thức trời xanh ngoài cửa sổ, vừa tiếp tục oán thán chính mình bất hạnh.
Aiz, đều không có trai đẹp ình xem.
Có lẽ bởi vì quá mức chuyên tâm suy nghĩ, nên cô sẽ không để ý có người đi vào hành lang bí mật, cho đến khi tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai cô.
"Cô ở đây làm cái gì?"
Tiếng nói thình lình làm cho cô hoảng sợ, lập tức cô bật đứng dậy khỏi thảm, sau đó giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, ngẩng đầu sợ hãi nhìn về hướng người tới, ai ngờ lại thấy khuôn mặt quen thuộc.
"Anh đẹp trai! Làm sao có thể là anh? Anh làm sao có thể ở trong này?" Thái độ của cô giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, hưng phấn hỏi han. Anh ta là anh đẹp trai cô đã gặp hai lần ở pub 9 night nha! Chẳng lẽ anh ta đang làm ở Anyana?
"Những lời này là tôi nên hỏi cô mới đúng, làm sao cô có thể ở trong này?" Liễu Kiệt không chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Anh không nghĩ tới cô có khả năng này, vì muốn tiếp cận anh nên trà trộn vào công ty!
"Bởi vì tôi đang làm việc ở đây nha! Anh đang làm việc ở đây sao?" Cô nhìn anh, tràn đầy hưng phấn đặt câu hỏi. Nếu anh ta đang làm việc ở đây thì cô sẽ không buồn vì không có trai đẹp để nhìn nữa.
"Cô làm việc ở đây?" Vẻ mặt Liễu Kiệt hờn giận không tin "Cô tên là gì?"
"Vương Hải Nhi, còn anh?"
Trừng mắt nhìn Vương Hải Nhi, anh chỉ biết ngậm miệng, không có ngôn từ nào có thể nói ra thành câu.
Rốt cuộc là cô không biết anh, hay là giả ngu đây?
"Liễu Kiệt" Anh cắn răng bật ra tiếng.
"Thì ra anh là Liễu Kiệt nha! Mời anh ăn sô cô la" Cô nhếch miệng cười, cầm lấy một thanh sô cô la nhét luôn vào miệng của anh.
Liễu Kiệt không để ý đến hành động của cô, cả người liền ngây dại, bề ngoài là nghẹn họng trân trối nhìn cô, hoàn toàn đã quên năng lực phản ứng của mình.
"Ăn đi? Đây chính là bạn học của tôi mua ở Nhật Bản về, ở Đài Loan không có đâu nha" Cô vui vẻ dâng món ngon quý hiếm cho anh.
Anh căm giận cầm lấy sô cô la ở miệng "Cô thật sự không biết tôi?"
"Có biết nha! Không phải anh mới nói anh là Liễu Kiệt sao?" Cô mỉm cười thúc giục "Nhanh ăn sô cô la đi, ăn hết rồi tôi vẫn còn ở đây, nếu anh ăn quá chậm, mà tôi lại ăn hết thì đừng nói tôi keo kiệt chỉ cho anh một cây thôi nhé" Nói xong cô ngồi lại trên thảm, thoải mái duỗi thẳng hai chân.
Liễu Kiệt đứng một bên nhìn hành động của cô, thật không tin vào mắt mình.
Rốt cuộc là cô ở đâu chui ra? Không chỉ thờ ơ sự tồn tại của anh, cứ mặc váy ngồi trên thảm như vậy, còn không nghe qua đại danh tổng tài của anh. Rốt cuộc là cô ta giả ngu hay là vẫn không biết anh đây?
Người Kia, Tổng Tài Người Kia, Tổng Tài - Kim Huyên