Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 51
ỳ thực bà cũng từng thử dò xét cô, căn cứ vào những thói quen trong cuộc sống của cô, kỳ thực bà cũng cơ hồ có thể khẳng định!
Nhưng hiện tại sau khi thiếu gia giúp mọi người xác nhận, một phần cảm động còn giữ lại đã dâng tràn, lệ nóng doanh tròng, có lẽ cũng chỉ như vậy mà thôi!
Hàn Bối Bối chú ý tới Vương tẩu ở một bên, một tay giữ cái mũ kì quái mọi người giúp cô mang, chen đến bên người Vương tẩu, làm nũng chen vào trong ngực bà!
“Vương tẩu ~~ Vương tẩu, rất nhớ bác đó
Vương tẩu đối với cô mà nói, mặc dù là người giúp việc, nhưng kỳ thực cô cũng sớm đã không đặt bà ở vị trí của một người giúp việc, Vương tẩu từ lúc cô bắt đầu tới Phong gia, bà luôn đảm đương nhân vật có vai trò cơ hồ như một người mẹ!
Vương tẩu cưng chiều cô, yêu thương cô, lúc bắt đầu cô cho rằng, chỉ bởi vì có quan hệ với Phong Thiên Dục, nhưng sau đó cũng từ từ hiểu, dù không có phần tiền Phong Thiên Dục cho kia, dù bà không phải là người giúp việc của Phong gia, Vương tẩu cũng sẽ yêu thương cô như vậy, bà thật sự vô cùng thích cô! Giống như...... Giống như cảm giác có được một người mẹ!
Đồng dạng, Vương tẩu nhìn Hàn Bối Bối chen tới, nhìn mặt cô dựa vào trong ngực mình làm nũng, bà không nhịn được vươn tay, sờ sờ đầu của cô, nước trong hai mắt, cũng rốt cuộc không nhịn được rơi xuống! Hơn nữa thời điểm nói chuyện, rõ ràng đã có chút ngẹn ngào!
“Tiểu thư, trở lại là tốt rồi...... Tiểu thư có thể trở về là tốt rồi......”
“Vương tẩu, thật xin lỗi
ngày mới trở về kia, bởi vì có một số việc không thể cùng bác nhận thức, hi vọng bác không có trách cháu!”
“Tiểu thư ngốc, làm sao có thể trách cô? Cô là tâm can bảo bối trong lòng mọi người, cô có thể trở lại, là chuyện so với bất kì việc gì cũng quan trọng hơn!”
Trách cứ? A, thực sự nhớ rất nhiều, làm sao có thể trách cứ? Lại đem cái gì trách cứ đây?
Trong bốn năm này, một mực nhớ cô, không chỉ có riêng thiếu gia, bà cũng nhớ, nhớ đến tâm cũng đau
“Ừ ~~”
Không biết nên nói gì, vì vậy có đôi lúc, cảm giác nói nhiều hơn nữa, căn bản đều là dư thừa, cho nên cô không nói, cô chỉ dựa vào trong ngực Vương tẩu, dụi qua dụi lại!
Ánh mắt của mọi người trong nhà, cơ hồ đều càng thêm đặt lên người của Hàn Bối Bối, không có biện pháp, người ta ở trong nhà này đã nhiều năm như vậy, hơn nữa nói rõ Hàn Bối Bối người ta, rất được lòng người ….!
Trong ánh mắt nhiều người như vậy, ánh mắt của Phong Thiên Dục càng sâu, vẫn luôn đuổi theo cô, bất kể cô chỉ chạy đến góc phòng khách, thế nhưng hắn lại chưa từng để cho mình không thấy bóng dáng của cô! Tưởng niệm, tưởng niệm...... Rõ ràng cô đã thừa nhận mình, rõ ràng cô đã ở bên cạnh, chung quy vẫn cảm thấy không đủ, chưa đủ!
Khắc tinh a, cô tuyệt đối là khắc tinh của hắn, là khắc tinh mà hắn đời này vĩnh viễn cũng không biết nên làm gì bây giờ!
“Hi, cha, hôm nay con mắt của người vẫn luôn ngó chừng con đó, thế nào? Làm sao con cứ có cảm giác bộ dạng người nhìn con, giống như muốn ăn sạch con vậy?”
Ha, không biết nha đầu này đến cùng có bao nhiêu hư đốn ~~ Phong Thiên Dục thật không cách nào cân nhắc, rõ ràng hai người đã bày tỏ tình yêu với nhau rồi, nhưng nha đầu này lại có thái độ khác thường, mỗi lần đều gọi hắn là cha!
A a a a! Ngươi nói cần ăn đòn không? Ngươi nói cô hư không?
“...... Hàn Bối Bối!”
“Hả? Ách? Vẻ mặt này khiến con cảm thấy người...... Chưa thỏa mãn dục vọng đó!”
Mấy chữ phía sau, là cô chôn ở bên tai hắn nói, bên trong phòng khách dù sao còn có nhiều người như vậy, cô vẫn muốn giữ chút hình tượng thục nữ, chắc là sẽ không khiến người khác nghi ngờ!
Nhưng cũng chính là sau khi mấy chữ kia thoát ra từ trong miệng đỏ của cô, cái mông của cô lại bị xui xẻo!
Phong Thiên Dục một tay đẩy ngã cô, để cho cô nằm trên đầu gối mình, rồi sau đó bàn tay rất không khách khí trực tiếp rơi xuống cái mông của cô, người này...... Gần đây thật là quá đáng!
Hơn nữa mỗi lần đều tiêu chuẩn như vậy, vô trách nhiệm khơi lên dục hỏa của hắn, sau đó cô vỗ vỗ cái mông của mình rời đi! Đủ hư chứ! Đủ ác liệt chứ!
“Hàn Bối Bối, cảnh cáo em một lần cuối cùng, nếu sau này còn nói loại lời nói vô trách nhiệm này, như vậy tự gánh lấy hậu quả!”
“Nha? Hậu quả? Hậu quả gì?”
Được rồi, cho phép các ngươi nói cô sắc, thật ra thì cô vẫn còn vô cùng mong đợi...... Mong đợi lần đầu tiên của cô và hắn!
Nói đúng ra, là lần đầu tiên của Hàn Bối Bối cô......
Lần đầu tiên nha, đều là cho người đàn ông mình yêu mới đúng, hơn nữa cô đều đã cho hắn, cho nên dù không có kết hôn, cô cũng nguyện ý!
“Xem vẻ mặt bỉ ổi này của em, anh biết ngay em rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Hàn Bối Bối, nói cho em biết, chuyện ở trong đầu em, thời cơ vẫn chưa tới, cũng không thể, làm phiền em đem đầu óc tinh lọc lại, hơn nữa anh đang suy nghĩ, có phải hay không nên suy tính, đưa em đến học viện nữ tư nhân học tập một chút!”
“...... Cái gì?”
“Anh không phủ nhận đầu óc em thông minh, nhưng Bối Bối, không biết có phải nguyên nhân em ở nước ngoài quá lâu hay không, em quá cởi mở, cởi mở khiến người khác tặc lưỡi! Cho nên em về sau nếu như còn như vậy khiến anh một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị mà lại nói ra những lời này, như vậy em chuẩn bị đi học viện nữ tư nhân đi!”
Con hổ cười là cái dạng gì? Ngươi không nhìn lầm, không cần hoài nghi con mắt của ngươi, chính là dáng vẻ của Phong Thiên Dục bây giờ, rõ ràng nói ra những lời, một chút cũng không ôn hòa, thế nhưng hắn lại chính là có bản lãnh như vậy, khiến ngươi không cảm giác được một chút gánh nặng trong lòng, nhưng tóc gáy lại có thể dựng ngược trong giây lát!
“...... Dục!”
“Ừ?”
Nghe thật tốt! Xem một chút đi, kỳ thực gọi Dục tốt, có đúng hay không?
Sau khi cô lười biếng kêu Dục, biểu tình vô sỉ trên mặt người khác, rất rõ ràng mềm đi không ít!
“Không phải đã nói không đi học nữa sao!”
“Xem biểu hiện của em!”
Tỷ như không cần luôn gọi hắn là cha nữa?
Tỷ như không cần luôn cố ý nói những lời khiến cho hắn dục hỏa công thân nữa?
Tỷ như...... Có quá nhiều tỷ như rồi, còn không quá rõ ràng!
“...... Thật sao, thật sao! Hiểu, em sẽ ngoan!”
“Ừ, biết là tốt rồi, còn có...... Ở trong nhà, về sau không cần mặc quá hở hang, dù sao người làm nam trong nhà rất nhiều!”
Rõ ràng đã đông chí, nhưng bởi vì trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, hơn nữa tất cả mọi người náo đến điên rồi, chảy mồ hôi rồi, Bối Bối lại một mực nán lại Pháp bốn năm, có chút thói quen ăn mặc thoải mái, nhưng mà ở trong mắt Phong Thiên Dục...... sẽ bốc lửa đấy!
Nhìn một chút, chiếc áo thun đáng yêu, dính thật chặt trên da thịt của cô, buộc vòng quanh bộ ngực thon thả trêu ghẹo người khác của cô! Cái rốn khêu gợi kia...... Thử hỏi những thứ này tại sao có thể cứ để người đàn ông khác thấy? Hả?
“Ha ha, vậy...... Ở trước mặt của Dục có thể hay không?”
Lại là dạng này, ăn vạ ngã vào trong ngực của hắn, cánh tay của cô ôm cổ hắn, những lời nói mập mờ kia, lại tự nhiên mà đến bên tai của hắn nhẹ nhàng thổ lộ ra!
Hắn...... Hắn nha không phải là thánh nhân! Mặt rất tự nhiên trong nháy mắt đỏ lên!
Choáng nha, mất thể diện, hắn không thể không thừa nhận, hắn thật mất thể diện, thường thường cứ như vậy bị một cô bé con, tấn công khiến quân lính tan rã!
“...... Hàn Bối Bối......”
Còn chưa nói hết, Hàn Bối Bối cũng mỉm cười chờ đợi hắn bộc phát, nhưng căn bản cũng chưa kịp, điện thoại của Phong Thiên Dục, đột nhiên vang lên!
Hắn nhíu nhíu mày, dưới ánh mắt buồn bực nhìn dòng chữ của Hàn Bối Bối, hắn vẫn nhận cuộc điện thoại này!
“Chào, tôi là Phong Thiên Dục!”
“...... Phong!”
Thanh âm bên đầu điện thoại kia, có vẻ thật yếu đuối, có vẻ làm người đau lòng!
“...... Ai?”
Gọi hắn Phong...... Kỳ thực hắn không xa lạ gì, ‘những người phụ nữ kia’ đều gọi hắn là Phong......
“Phong...... Em là Văn Huệ!”
“Là em? Thế nào? Tìm tôi có việc?”
Hôm nay hắn không đi làm, đã thông báo trong công ty, mọi người đều biết, như vậy tại sao lại gọi cho hắn lúc này?
“Khụ khụ, Phong...... hôm nay trong nhà mọi người đều có chuyện, không có cách nào đưa em đi bệnh viện, nhưng hiện tại em...... Khụ khụ, hiện tại em rất khó chịu, anh có thể đưa em đi bệnh viện hay không?”
Nghe từ điện thoại di động, là tiếng hít thở chật vật cùng với tiếng ho khan suy nhược của cô, chân mày Phong Thiên Dục vừa nhíu lên, càng thêm cau chặt!
Bởi vì nếu như hắn không nhớ lầm, Cát Văn Huệ mấy năm qua, bởi vì quá mức cố gắng, mà khiến bệnh suyễn trên người nặng thêm! Cho nên cô hiện tại...... bệnh suyễn tái phát?
“Văn Huệ, em có phải bệnh suyễn tái phát hay không?”
“Khụ khụ khụ...... Khụ, Phong...... Phải!”
“Như vậy...... Tôi gọi điện thoại cho công ty, để cho Tiểu La đi đón em, sau đó đưa em đến bệnh viện được chứ?”
Tiểu La là một trợ lý nhỏ trong công ty, coi như là một sinh viên giúp một tay làm việc vặt, đơn giản làm một ít chuyện, hơn nữa bây giờ ở trong công ty, người có thể gọi ra, cũng chỉ có cô!
“Không...... Không cần, Phong, em không cần Tiểu La, cầu xin anh, cùng em...... Mang em đi, có được hay không?”
Có vài người phụ nữ, trước mặt tình yêu, không có tự ái, trước mặt đàn ông, không có mình! Cũng giống với Cát Văn Huệ, cô đem cuộc đời của mình, toàn bộ đánh cuộc trên người của Phong Thiên Dục, mặc dù hắn từ lúc bắt đầu đã nói, hai người không có khả năng, mặc dù hắn từ lúc bắt đầu đã nói, tùy thời sẽ chia tay!
Nhưng vậy thì thế nào? Cô không phải là té xuống rồi sao? Không phải là để cho mình tùy tiện bị hắn nắm mũi dẫn đi rồi sao? Bởi vì cô tin tưởng, dựa vào ôn nhu của cô, dựa vào việc cô biết rõ đạo lý, sẽ không ai không cần cô, không có ai có thể kháng cự cô......
“Văn Huệ......”
“Phong, không cần, không cần cự tuyệt em, em theo anh đã nhiều năm như vậy, chưa từng làm nũng qua, chưa từng không biết thân phận qua, nhưng lần này, anh có thể hay không để cho em làm nũng một lần? Có thể hay không để cho cho tùy hứng một lần?”
Thanh âm gần như cầu khẩn, làm cho người ta không biết nên cự tuyệt như thế nào! Hơn nữa cô nói lại xác thực không sai, bảy năm rồi...... Quan hệ của hai người, đứt quãng bảy năm rồi......
“Văn Huệ, tôi......”
Phong Thiên Dục còn chưa nói hết, Hàn Bối Bối vẫn tựa vào bên cạnh, vẫn nghe điện thoại, lại đột nhiên đứng dậy, khiến cho Phong Thiên Dục vẫn luôn ôm lấy cô, đột nhiên bên người, lập tức nhẹ xuống, đồng dạng, khiến cho lòng của hắn tựa hồ cũng mất mát một chút!
Không có cách nào, đối với Hàn Bối Bối...... Hắn liền không có cảm giác an toàn!
“Phong...... Mang em đi bệnh viện thôi...... Em chờ anh......”
Cát Văn Huệ cười khổ một phen, mới vừa rồi hắn chần chờ, cô tự nhiên cũng hiểu, bên hắn hẳn là có chuyện gì đó xảy ra, hiển nhiên hắn cũng không quan tâm cô như cô tưởng tượng!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng