Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 47
ắn biết sao? Biết mình đang nói cái gì sao? Hắn vừa mới nói những lời đó…. Những lời đó…
Vì nghĩ rằng cô là một người phụ nữ mà nói ra, coi cô như một người phụ nữ? Hay là…
Hay chỉ là một đứa con gái? Một đứa con gái để cho hắn nhớ thương bốn năm mà thôi?
“Bối! Thật là xấu!”
“…………”
Hắn nhìn cô, kỳ thực không cần cô nói, hắn rốt cuộc cũng biết cô đang nghĩ gì! Mà nhìn cô như vậy…. hắn biết mình không còn nhiều nhẫn nại nữa, biết mình không có cách nào cùng cô diễn tiếp rồi…
Không thừa nhận? Không thừa nhận, không sao, hắn không ngại giúp cô thừa nhận!
Thời điểm cô ngồi ngốc lăng không có phản ứng, đột nhiên hắn ôm lấy cô, mang cô đi về phía bồn tắm!
Đến gần bồn tắm, hắn mở vòi sen cho nước chảy vào!
Rồi sau đó xoay người, bắt đầu giúp cô một tay bỏ đi áo khoác dính đầy mùi rượu, sau đó lại cởi đám quần áo lộn xộn của mình!
“….Anh….anh làm cái gì?”
Mặc dù không có bị cởi sạch, mặc dù cô hiện tại có chút chút men say, nhưng không có nghĩa là, cô không có ý thức!
“Giúp em tìm về một chút trí nhớ!”
“………A!”
“Tôi muốn xem một chút, rốt cuộc là em thật sự không nhớ rõ, hay chẳng qua đang trêu cợt tôi mà thôi!”
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mang theo cô cùng nằm vào bồn tắm, thời điểm cô cùng hắn đi vào, nước chậm rãi tràn ra dọc theo bồn tắm, từ từ chảy xuôi xuống!
Mà cô… đối với thời khắc mập mờ này, toàn thân đã đỏ lên, có chút không biết phải ứng đối như thế nào!
Mập mờ! Thật quá mập mờ, mập mờ đến mức khiến cô không biết phải phản ứng như thế nào!
Bồn tắm sao ~~ diện tích của nó, dù là lớn hơn nữa, cũng vĩnh viễn không thể cho hai người nằm ngang bên trong!
Hắn ở dưới, cô ở trên, cô cứ như vậy nằm trên người của hắn, còn có thể cảm nhận được…. cảm nhận được đặc thù phái nam của hắn!
OH, muốn chết, muốn đập đầu vào tường chứ? Cũng muốn! Cũng muốn!
Hành hạ! Đây quả thật là hành hạ khiến cho người cảm thấy sôi máu, cô không hiểu… hắn bây giờ, rốt cuộc muốn làm gì!
“Bối! Chính là buổi tối bốn năm trước, còn có ấn tượng sao?”
“……”
Bối? Là gọi cô sao? Hắn….hắn biết rồi sao? Biết cô rốt cuộc là ai?
Không đúng nha, cô nhớ mình ngụy trang rất thành công!
“Bối, em bốn năm trước, còn nhỏ như vậy, chỉ có 15 tuổi, nhưng mà tôi không khể không thừa nhận, em biết rốt cuộc nên như thế nào hấp dẫn một người đàn ông, em biết như thế nào có thể khiến cho một người đàn ông phun huyết!”
” ……… “
Ách ….. Hắn là chỉ chuyện cô dùng xuân dược hấp dẫn hắn bốn năm trước?
Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới…
Thứ nhất sẽ cảm thấy ngượng ngùng, thư hai… cô sẽ cảm thấy mình thật sự rất thảm bại, dưới tình huống có xuân dược, hắn cũng có thể đẩy cô ra….
“Bối, em còn nhớ rõ hay không, em lúc đó, có bao nhiêu nhiệt tình?”
” ………… “
Hả? Nhiệt tình sao? Cô có bao nhiêu nhiệt tình sao? Cô làm sao không nhớ rõ? Mặc dù lúc bắt đầu là do cô câu dẫn không sai, nhưng sau đó rõ ràng đều do hắn chủ đạo, là hắn hôn cô thiếu dưỡng khí chứ?
“Bối, em còn nhớ rõ không, em làm như thế nào chủ động hôn tôi?”
Vừa nói, bàn tay to của hắn, vừa nhẹ nhàng dao động trên phần cánh tay lộ ra ngoài của cô, làm hại toàn thân cô đều run nhè nhẹ, hắn đột nhiên xấu xa ngẩng đầu, ở trên ngực cô, nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn!
Chuyện này hắn đã sớm muốn làm rồi! Chỉ là luôn luôn không làm, chỉ là…. hắn bốn năm trước, có quá nhiều cảm giác tội ác, khiến cho hắn áp chế xuống mà thôi!
” …… Cái gì, cái gì nữa ~~ tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết!”
“Phải không? Bối, thật sự cái gì cũng không biết? Thật sự cái gì cũng không nhớ? Em độc ác như vậy sao? Độc ác như vậy trêu cợt tôi? Độc ác như vậy khiến cho tôi một mực trải qua cuộc sống một ngày không có em, sống không bằng chết?”
Đột nhiên hắn xoay người! Đem cô vốn đang căng thẳng nằm trên người của hắn, lật tới dưới thân thể của hắn!
Cô lúc đầu không phản ứng kịp, cho nên cả người trực tiếp bị ngập xuống nước, làm hại cô bị sặc mấy ngụm nước…
Thời điểm vớt cô lên, nhìn cô hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hắn buồn cười…
Người có thể ở trong bồn tắm uống hơn mấy ngụm nước, Bối nhà hắn, nhất định la người duy nhất!
Ừ? Bối nhà hắn sao? Không tệ, hắn thích! Thích cách gọi này! Về sau cứ dùng như vậy! Người con gái này là của nhà hắn, cũng thuộc về hắn!
“Anh là cố ý!”
“Tuyệt đối không có, anh có thể giơ tay lên thề!” (Phong: đổi cách xưng hô nhóe)
Hắn cố ý làm bộ muốn buông cánh tay đang ôm cô ra, làm hại cô sợ mình lại trượt vào bồn tắm, vội vàng vươn tay ôm chặt cổ của hắn!
Đáng chết, không có việc gì làm một bồn tắm lớn như vậy làm chi? Dầu gì cô cũng cao 160 ~~ lại vẫn bị trượt vào ~~ như vậy có thể nghĩ, bồn tắm này đến cùng lớn bao nhiêu!
“Thôi, quên đi ~~ anh…. Anh hôm nay có cái gì không đúng!”
“Anh có cái gì không đúng? Là anh dùng sức không đúng? Vậy thì em có cái gì không đúng? Bối, còn không muốn thừa nhận sao?”
” ……. “
“Có phải còn muốn anh đem sự kiện phòng tắm bốn năm trước trình diễn lại một lần, em mới chịu thừa nhận hay không?”
Hắn cười xấu xa! Sau khi nói những lời này, mục đích hắn mang cô tới bồn tắm, cố ý tạo ra những thứ mập mờ này cũng liền hoàn toàn được phơi ra ánh sáng!
Hóa ra là như vậy… Thì ra là người này buộc cô thừa nhận mình mà thôi…
Kỳ thực không muốn thừa nhận, không muốn làm cho hắn được như ý a!
Nhưng đột nhiên nghĩ lại, cảm thấy không đúng…
Nếu như không phải bởi vì khẳng định thân phận của cô, nếu như hắn không chắc chắn 100%, như vậy theo những gì cô hiểu về hắn, theo tính cách của hắn, Phong Thiên Dục tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như hiện tại!
Như vậy…. như vậy hắn đã sớm biết? Là như vậy sao? Cô có chút hoảng sợ nhìn hắn!
Nếu như đã sớm biết, vậy người này đến cùng có bao nhiêu phúc hắc? Người này có bao nhiêu khiến cho cô không nhìn thấu?
“Bối…. “
Nụ hôn êm ái, từ từ ở trên môi của cô ấn xuống!
Hắn không thâm nhập, chẳng qua là nhẹ nhàng giống như gà con mổ thóc, từng phát từng phát mổ xuống ~~ từng phát từng phát khiến cho cô không có cách nào tập trung suy nghĩ!
….. Người này là hạ quyết tâm? Hạ quyết tâm khiến cô hôm nay thừa nhận thân phận của mình?
Hắc! Một người hoàn toàn phúc hắc! Đáng xấu hổ!
“Bối Bối? Còn không muốn thừa nhận sao? Hay còn cần cho anh uống một chút xuân dược mới được?”
” ……. “
Mẹ nó…. Người này nha….. người này nếu như biết rõ cô là Hàn Bối Bối, làm sao…. Làm sao hôm nay lại nói ra những lời hạ lưu, vô sỉ như vậy? Coi là cái gì? Đây rốt cuộc coi là cái gì?
“Bối, nếu như cần, anh không ngại hiện tại để cho Tuấn Kiệt chuẩn bị mua cho chúng ta một chút tới đây, chẳng qua là lần này, anh sẽ không giống như bốn năm trước, nỗ lực đấu tranh cùng xuân dược, sẽ không ở thời điểm không nhịn được, đả thương mình mới có thể dừng lại!”
Lần này, môi của hắn, đi tới xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng liếm mút! Khiến cho cô nhịn không được nhẹ nhàng tràn ra tiếng rên rỉ!
“Bối Bối, em… “
“Đủ rồi!”
Chán ghét! Chán ghét cứ như vậy bị hắn ảnh hưởng đến mình, chán ghét cư như vậy không có nguyên tắc của mình!
Nhưng có thể làm sao? Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Đối với hắn, Hàn Bối Bối cô cho tới bây giờ liền chưa từng có nguyên tắc gì, cho tới bây giờ không có bất kỳ tư tưởng gì, ở trước mặt hắn, không phải đều là không có bất kỳ năng lực kháng cự nào sao?
Đẩy hắn ra, đẩy người không ngừng đốt lửa trên người cô ra! Cô dùng cánh tay tách ra một khoảng cách giữa cô và hắn! Mắt chăm chú nhìn hắn, nhưng cũng rõ ràng, trong ánh mắt mang theo tức giận kia, bên trong còn có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót!
“Anh có phải đã sớm biết hay không?”
Rốt cuộc thừa nhận? Rốt cuộc quyết định thẳng thắn sao? Bối!
Hắn hơi nâng lên nụ cười, không tệ nha ~~ xem ra lần này bỏ thuốc đủ mãnh liệt, đủ đến nơi đến chốn! Không uổng phí hắn cũng bị khơi lên dục hỏa!
“Khụ khụ!”
“…..Lúc nào thì biết?”
Đáng chết, quả thật… thì ra đã sớm biết!
Mà cô vẫn giống như một kẻ ngu, bị hắn trêu cợt lâu như vậy? Nha
thua thiệt cô mỗi lần đều giả ngu như vậy…
“Đại khái là cái ngày em cùng anh về nhà đó!”
” …..Làm sao có thể?”
Ngày đó…ngày đó căn bản cũng chưa có vấn đề gì xuất hiện, rất hoàn mỹ! Hắn làm sao có thể phát hiện nha?
“Bối, em mất tích bốn năm, nhưng trước đó em ở cạnh anh bảy năm!”
“Vậy thì sao?”
“Đối với em, anh so với bản thân mình còn quen thuộc hơn!”
Nhìn cô ở dưới hắn có chút chật vật, hắn lại đổi lại vị trí, để cho cô nằm trên người của mình!
Mà cô nhất định cũng không biết, hắn sống 29 năm, đã sớm không tinh khiết, nhưng lại chưa bao giờ để cho phụ nữ ‘cưỡi’ trên người của mình, còn là cam tâm tình nguyện bị ‘cưỡi’ như thế!
” ….Vậy thì như thế nào?”
“Cho nên dù thời điểm em xuất hiện là bốn năm sau, anh đối với em cũng sẽ có một loại cảm giác, một loại vô cùng quen thuộc, cảm giác quen thuộc mà như thế nào cũng không xóa đi được!”
” …… “
Cô trừng hắn, không nói lời nào, chính là hung hăng nhìn chằm chằm…
Người này nha thật quá đáng, nếu nhận ra, còn để cho cô làm kẻ ngu lâu như vậy? Rống… Ác liệt! Quá ác liệt đến choáng nha!
“Bối! Chớ oán trách anh, em đã không muốn thừa nhận, em rốt cuộc là ai, như vậy anh cũng liền tự biết, anh cũng sẽ không vạch trần em!”
” ……Ngu ngốc! Em là đang đợi!”
Là thế này phải không? Là bởi vì nguyên nhân cô không thừa nhận, cho nên dù hắn hắn biết cô là ai, nhưng lại nguyện ý giả bộ không biết?
“Hả?”
“Khốn kiếp, ô ô
em là đang đợi, đang đợi anh nhận ra em!”
“…..Như vậy….”
Hắn khẽ sửng sốt, nhìn cô đã khóc nức nở, hắn cưng chiều vươn tay, vuốt ve gương mặt của cô, cả người ôn nhu đến cực điểm! Xem ra hai người bọn họ đều là đứa ngốc, đều hiểu sai ý tứ của nhau, rõ ràng đều đang chờ đợi lẫn nhau, đợi người nào bước ra trước một bước!
Hoàn hảo… hoàn hảo rốt cuộc hắn không nhịn được, hoàn hảo hắn rốt cuộc mở miệng trước… nếu không hắn không biết hắn và Bối Bối của hắn, rốt cuộc còn phải giằng co tới khi nào!
“Khốn kiếp! Dục khốn kiếp!”
“Ừ, anh khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp nhất trên đời này!”
Khốn kiếp! Hắn cũng cảm thấy mình khốn kiếp! Bởi vì hắn đè nén, cho nên làm hại hắn cùng cô bõ lỡ nhiều năm!
Hắn khốn kiếp, hắn còn hèn nhát, hắn không dũng cảm như Bối Bối của hắn, Bối Bối của hắn dù là lúc còn nhỏ cũng không bao gờ để mình bỏ lỡ, cũng không bao giờ để cho mình không dũng cảm!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng