A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 44
gười phụ nữ nhìn “cô” đột nhiên chen đến trước mặt mình, nhìn căn bản cùng bốn năm trước đây không có bao nhiêu sự khác biệt, nhiều nhất là càng thêm xinh đẹp! Trong lòng không nhịn được mà càng thêm một hồi run rẩy!
Đáng chết….Giống nhau! Xác thự … tính tình một chút cũng không thay đổi! Dì…
Từ dì bật ra từ miệng cô, đã từng tổn thương bao nhiêu người phụ nữ? Từng khiến cho bao nhiêu người phụ nữ bám lấy hắn, hoàn toàn chết tâm?
“Dì?”
“……Không có, không có, tôi đang đọc kịch bản! Xin lỗi…”
“Như vậy, người nói xin lỗi là cháu mới phải, dì, thật xin lỗi! Là Hồ Nhi quấy rầy dì!”
“…..Không sao!”
Dữ tợn! Trong lòng đã sớm vặn vẹo dữ tợn, nhưng ngoài mặt, cô lại không biểu hiện ra chút tức giận nào! Không thể biểu hiện ra cảm xúc gì!
Không biết vì sao, nhìn “Vi Hồ Nhi” đứng trước mặt này, cô cảm giác, đây là giả dối! Là giả dối!
“Không sao, tóm lại cô vừa mới tới công ty, hơn nữa còn là thư ký đặc biệt của tổng tổng giám đốc, tôi rất hoan nghênh!”
Cát Văn Huệ nhìn tất cả mọi người đang nhìn cô cùng Vi Hồ Nhi, trong lòng hiểu, lúc này, cô dĩ nhiên không thể mất đi bộ dạng của một đại minh tinh, càng thêm không thể nhỏ nhen!
Trong công ty, thật ra mọi người trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, cô là người của ông chủ, đã nhiều năm như vậy… vẫn luôn như thế!
Như vậy tại sao cô có thể? Tại sao có thể để cho thăng bằng của mấy năm qua cứ như vậy nghiêng lệch trong tay cô, cứ như vậy hủy diệt trong tay cô?
“Nha, ha ha, vậy cám ơn dì ~~ dì chuyên tâm xem kịch bản đi, nếu như muốn tìm người chơi đùa, dì có thể tìm cháu!”
“….Được!”
Cười, Cát Văn Huệ buộc mình mỉm cười, cười tự nhiên hão phóng, cười khuynh quốc khuynh thành! Minh tinh sao! Ngụy trang đối với cô mà nói, quả thực chỉ như một đĩa đồ ăn mà thôi!
Mà Bối Bối có được hiệu quả sau khi khi dễ người, trong lòng cuối cùng cũng thăng bằng một chút, sau đó cho Cát Văn Huệ một cái nhìn mà người khác xem không hiểu, liền vui vẻ đi về phía phòng làm việc của Phong Thiên Dục!
Mà trong quá trình này, cô cũng đáp ứng một đống lớn “lời hẹn”, đáp ứng một đống lớn lời mời dùng cơm!
Cửa mở ra! Cô đi vào, hắn không để lại dấu vết rời khỏi cửa chớp, đi về phía bàn làm việc!
“Thế nào? Không phải đang chào hỏi mọi người sao?”
“Đúng a!”
“Vậy vào đây làm gì? Tôi nghĩ mọi người đều rất yêu thích cô mới phải!
Bốn năm trước đã thế, bốn năm sau cũng vậy! Cô hiểu, cho tới bây giờ cô đều hiểu, nên làm như thế nào để người khác thích cô, nên làm như thế nào để người khác không cự tuyệt cô! Thậm chí bản thân cô luôn luôn là một điểm sáng!
“Bọn họ yêu thích tôi là bọn họ thích, nhưng không có nghĩa là tôi vẫn muốn phụng bồi, vẫn làm con nít cùng bọn họ!”
Nếu như muốn làm con nít, cô cũng chỉ cần làm con nít của một mình hắn!
“Ha ha, không nhìn ra, cô còn có tâm tư như thế! Hồ Nhi!”
Nhìn về phía cô… bên trong đôi mắt là một mảnh nóng rực, cảm giác nóng rực kia, cơ hồ muốn thiêu đốt da của cô! Không biết vì sao, mấy ngày gần đây… cảm giác khi hắn nhìn cô, càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng khiến cho cô cảm thấy… có áp lực!
“Đó là đương nhiên, được rồi, được rồi, không cần nói chuyện này nữa, tôi phải làm những công việc gì? Dù sao nếu nhận tiền lương, tự nhiên cũng phải ra sức đúng không?”
Công việc của em? Công việc của em chính là ở bên cạnh anh, không cho phép biến mất trước mắt của anh, nha đầu ngốc!
Trong lòng lẩm bẩm, nhưng rất rõ ràng, hắn cũng không phải là đứa ngốc, tự nhiên sẽ không nói những lời này ra miệng khi còn chưa đúng lúc! Hắn khẽ mỉm cười, nhìn thứ gì đó trên bàn, tùy tiện bắt đầu phân công vài việc đơn giản cho cô!
Tỷ như so sánh các minh tinh! (người ta sớm đã so sánh, được không?)
Tỷ như, giúp in lịch trình của các minh tinh, sau khi biên tập xong, trực tiếp đưa lên trên mạng!
Tỷ như, giúp hắn pha trà rót nước!
Tỷ như, đứng bên cạnh hắn, thời điểm hắn mệt nhọc, bóp vai đấm lưng cho hắn!
Tỷ như… quá nhiều tỷ như tỷ như rồi!
Một cô gái ngốc, làm việc vui vẻ, một người đàn ông, vẫn không chớp mắt!
Cô nhất định không biết, sau khi để cô làm trợ lý, kỳ thực một chút cũng không giúp hắn một tay, ngược lại, cơ hồ đều giúp gây trở ngại!
Vì sao? Bởi vì có sự tồn tại của cô, hắn như thế nào có thể giống thường ngày, tập trung tinh thần làm việc? Bởi vì có sự tồn tại của cô, đem sự trống rỗng bốn năm kia, toàn bộ bồi đắp lại, cho nên bất kể cô đang làm gì, hắn cũng tận tâm không để cho cô phát hiện là hắn đang nhìn cô!
Cô đẹp … thật sự rất rất đẹp, giữa lúc dơ tay nhấc chân, đều có tư thái mị hoặc đàn ông!
Hắn không phải là quá mức tà ác chứ? Rõ ràng cô không hề làm gì, nhưng chỉ nhìn cô, hắn cũng sẽ có một ít tư tưởng tà ác? Đều sẽ cảm giác được tự mình có cảm giác?
Thời điểm nhìn cô cầm chén trà lên uống, nhìn ngón tay thanh nhuận của cô, cầm chén trà, đưa chén trà lên môi … Hắn giống như có chút biến thái mà ghen tị với chén trà trong tay cô…
Đôi môi đỏ thẫm kia, một thoáng tiếp xúc với chén sứ trắng, nước trà nhẹ nhàng lướt qua môi của cô, lưỡi của cô, cuối cùng vào cổ…
Một thoáng cổ họng của cô nhuyễn động, rõ ràng, hầu kết tượng trưng cho nam tính kia, cũng cử động theo…
Oh, đáng chết, xem ra là hắn từ tìm cho mình một phiền phức lớn, rồi lại khiến hắn cảm thấy, là phiền toái ngọt ngào!
Nhìn cô, công việc không có hiệu suất!
Không nhìn cô… công việc càng thêm không có hiệu suất đi? Bởi vì sẽ rất muốn rất muốn…. rất muốn rất muốn…
Thượng Đế, thật là không thể tin được, thế nhưng mình sẽ vì một cô gái nhỏ 19 tuổi mà giống như nam sinh đang đối mặt với mối tình đầu, thật không thể tin được, hắn 29 tuổi, quả thật cùng một nam sinh 19 tuổi, không hề khác biệt!
Cười khổ từ bên môi tràn ra, nhưng trong đôi con ngươi thâm thúy kia, lại như vậy rõ ràng không có bất kỳ một tia gánh nặng! Không có áp lực!
Bởi vì đối phương là cô, cho nên đáng giá! Bởi vì đối phương là cô, cho nên nguyện ý!
Dù ấu trĩ, dù không quen, dù… tóm lại đều nguyện ý! Tóm lại không hề hối hận!
————————
“Tan việc, tổng tài, hôm nay Hồ Nhi vừa mới tới công ty, chúng ta nên tổ chức tiệc chúc mừng cho cô ấy như thế nào?”
“Đúng vậy, tổng tài, hôm nay là ngày đầu tiên Hồ Nhi đến công ty, mặc dù đã cùng mọi người giới thiệu qua, nhưng vẫn là chưa đủ
chúng ta cùng đi chơi, để cho mọi người càng thêm quen thuộc lẫn nhau đi!”
……Một đám người lừa đảo! Thật là có đủ vô sỉ, rõ ràng đều là muốn ra ngoài chơi mà thôi! Hàn Bối Bối ở một bên cười! Đồng thời nhìn về phía hắn, cô cũng phát hiện, hắn đang nhìn cô!
Rất rõ ràng, hắn đang sử dụng ánh mắt dò hỏi cô, có nguyện ý cùng mọi người đi chơi hay không?
Nếu như cô muốn, như vậy tuyệt đối không thành vấn đề, hắn không phải loại người sẽ đau lòng vì một ít tiền lẻ!
Ngược lại, nếu như cô không muốn, như vậy hắn tuyệt đối không bức bách cô, hết thảy đều lấy ý nguyện của cô làm trọng điểm!
“Tốt, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, cùng đi tốt lắm, KTV hay là quán bar? Hoặc là quán ăn?”
“Thật sao? Hồ Nhi đồng ý đi cùng chúng tôi sao?”
“Dĩ nhiên, mọi người yêu thích tôi như vậy, Hồ Nhi cũng thích mọi người, dĩ nhiên cùng đi!”
Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn, nói với mọi người, nhưng ánh mắt lại không rời hắn một chút!
Cô trở nên xấu xa, cũng học xong lừa đảo, mặc dù đều không nói, nhưng hắn biết cô nghĩ như vậy, hắn cưng chiều nhìn, hắn mỉm cười, ánh mắt của hắn, cũng ôn nhu chảy ra nước, cũng làm cho người ta chói mắt tới cực điểm!
Ít nhất … có vài người là cảm thấy chói mắt đấy!
“Phong!”
Do dự một chút, Cát Văn Huệ hôm nay không có lịch trình, rốt cuộc vẫn phải đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của hắn!
“Ừ!”
“Hôm nay em vừa lúc không có lịch trình, hơn nữa hai người chúng ta, cũng rất khó có lúc cùng rảnh rỗi như vậy, hôm nay em chuẩn bị cơm chân vịt anh thích ăn, có muốn đi cùng hay không?”
“…….”
Phong Thiên Dục hơi chau mày, còn chưa kịp nói gì, Hàn Bối Bối đã lập tức đến bên người Phong Thiên Dục!
“Phong thiếu ~~ không phải nói nha, theo tôi cùng mọi người chơi đi!”
Đáng chết, hồ ly tinh, quả thật là hồ ly tinh bên cạnh hắn, cô cứ nói đi ~~ như cái gai làm đau mắt cô, tuyệt đối có nội tình, hơn nữa lại là một màn trong lúc này….nên sẽ không đơn giản!
“……Ừ, tôi biết!”
Bối Bối nổi giận!
Chỉ cần một cái nhìn, những lời trách cứ cũng không cần nói, chỉ là ánh mắt của cô, hắn rõ ràng cảm giác được cô tức giận!
Cỗ tức giận này đối với hắn mà nói, kỳ thực một chút cũng không xa lạ gì, chẳng qua loại tức giận này trước kia là chuyện hắn cố kỵ, mà bây giờ… hắn vì cô tức giận như cũ, ấm áp, ý nghĩ ngọt ngào tức khắc toàn bộ xông lên đầu!
Cô quan tâm! Cô thích, tình cảm của cô, vẫn luôn không đổi, vẫn luôn còn đó!
“Vậy thì tốt
hôm nay đi quán ăn trước, sau đó đến quán bar được không? KTV sao ~~ tôi cảm thấy không có ý nghĩa, không thú vị!”
Thật ra thì việc ra ngoài đi chơi, cô thật sự một chút cũng không để ý, thậm chí hăng hái tham dự vào cũng rất ít, đối với cô mà nói, vẫn như vậy, chỉ cần ở bên cạnh hắn, cái gì cũng tốt!
Nhưng hết lần này đến lần khác…hết lần này đến lần khác Cát Văn Huệ kia thích phá ngang, thậm chí khiến cho cô cực kỳ khó chịu, rất có cảm giác nguy cơ, cho nên thử hỏi làm sao có thể thối lui? Làm sao để cho cô làm một người câm?
“Ừ, tốt, đề nghị của Hồ Nhi không tệ, nghe Hồ Nhi! Hơn nữa hôm nay Hồ Nhi là người mới, cho nên hôm nay Hồ Nhi mời khách!”
“Được được, không thành vấn đề, tôi sẽ dùng tiền lương của ông chủ trả trước!”
Trừng hắn! Trừng hắn! Hung hăng nhìn hắn chằm chằm!
Hừ, cho rằng có thể làm sạch sẽ, cho rằng hắn nhiều năm như vậy bên cạnh sẽ không có phụ nữ, tâm tư suốt bốn năm đều đặt ở việc tìm kiếm cô!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng