Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 42
huyện cũ a chuyện cũ… hết lần này tới lần khác vẫn cứ như vậy thích níu lấy cô không buông!
“Muốn tôi đút cho cô ăn sao?”
“Muốn…. Ách! Không có, không có!”
Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm, giống như đầu độc cô, trực tiếp sát nhập vào bên trong dòng kỳ ức! Khiến cho cô cảm thấy không có độ chân thật!
Nhưng đồng dạng, trên cổ truyền tới hơi nóng, lại khiến cho cô đang ở trong tình cảnh mơ hồ mà thanh tỉnh lại!
Ông trời… vừa nãy thiếu chút nữa…
Xoay người nhìn thấy hắn đang tựa đầu bên tai cô, trong lòng không nhịn được tăng lên một tia mập mờ, mặt cũng không nhịn được mà ửng đỏ!
Hắn… Gương mặt này gần trong gang tấc! Đôi môi này… dựa vào gần như vậy, chỉ cần hắn hơi nhẹ nhàng thấp xuống một chút xíu nữa, hai bờ môi đã có thể đụng vào ở chung một chỗ…
“Ha ha, khẩn trương sao? Hồ Nhi tiểu thư?”
“…..Không!”
Hài lòng nhìn thấy phản ứng cô dành cho hắn, thời điểm cô chưa kịp hồi thần, thế nhưng hắn lại đột nhiên từ bên cạnh cô tránh ra, trở lại vị trí của mình!
“Như vậy, Hồ Nhi tiểu thư, xin dùng cơm đi, mặc dù không biết cô thích ăn gì, nhưng mà trước kia con gái của tôi vẫn thích ăn đồ của Bách Vị Trai, cho nên tôi tùy tiện chuẩn bị chút món ăn của Bách Vị Trai!”
“…..Cám ơn!”
Hắn còn nhớ rõ! Nhớ đồ ăn cô thích, đều là của Bách Vị Trai ô ô – làm gì a … cố ý nha, khiến cho cô cảm động như vậy, cố ý khiến cô đắm chìm ở trong chuyện cũ!
“Không cần khách khí!”
Hắn vẫn như vậy, giống như trong trí nhớ của cô, vừa ăn cơm, vừa cầm báo đọc tin tức!
Quả thật vẫn như vậy, quả thật thói quen vẫn giống trước kia như đúc…
Chẳng qua cô đại khái không biết là, hắn hôm nay, sự chú ý đã hoàn toàn không đặt trên tờ báo, tâm thần của hắn, đã toàn bộ đặt lên trên người của cô rồi!
Chỉ cần cô cúi đầu, là hắn ngẩng đầu, chỉ cần cô ngẩng đầu, là hắn cúi đầu, như thế tuần hoàn, như thế hài hòa!
Mà hai người bọn họ không biết chính là, nhất cử nhất động của bọn họ, đều lọt vào tầm mắt của Vương tẩu một cách rõ ràng!
Vương tẩu là người từng trải, chăm sóc Hàn Bối Bối 7 năm… 7 năm a! Thậm chí rất nhiều chuyện, Phong Thiên Dục căn bản không có biện pháp giúp cô xử lý, vẫn luôn là do Vương tẩu làm…
Cho nên dựa vào cảm giác này, cô biết, tiểu thư đã trở lại!
Phong gia nha… rất nhanh có thể lại náo nhiệt như trước rồi…!
Rốt cuộc có thể không cần giống như trước đây, thiếu gia rốt cuộc không cần bốn năm đều là một khuôn mặt lạnh băng băng nữa, cầu nguyện…cầu nguyện!
——————
“Mang thiếu, cứ như vậy trở về Pháp?”
“……Ừ!”
Trong tiệm cơm, ngón tay Dạ Huyền Mang, nhẹ nhàng vuốt ve cửa sổ, trên cửa sổ lưu lại một dấu vết do ngón tay xẹt qua!
Khí trời thật là lạnh, nhẹ nhàng hà một hưoi lên cửa sổ, cũng lập tức có sương mù!
“Cứ như vậy trở về, anh cam tâm sao?”
“Huân!”
“Mang thiếu, nói thế thân là giả?”
“…….”
An Hựu Huân đứng bên người Dạ Huyền Mang, nhìn người đàn ông cho tới bây giờ đều không cho người khác nhìn thấu tâm tư, trong lòng kỳ thực có từng trận đau lòng! Một người đàn ông như hắn, đáng giá được một cô gái thật tình đối đãi!
“Không thể nào vẫn là thế thân, nếu như chỉ bởi vì cô có dáng dấp tương tự… như vậy cậu không thể nào vẫn để cô ở lại bên người bốn năm, còn cưng chiều như vậy! Mang, buông tay như vậy, cậu thật một chút cũng không hối hận sao?”
“Không có gì hối hận cùng không hối hận, Huân, chúng ta là loại người như thế, mặc dù không tin tưởng vào số phận, nhưng có một số thứ, không thể không tin, của ta chính là của ta, không phải của ta thì sẽ là không phải! Tôi ích kỷ bốn năm, cho nên đủ rồi! Vật nên quy nguyên chủ rồi!”
Chỉ tiếc, Bối Bối không phải là vật, không phải là sau khi trả lại, trái tim cô liền có thể phai mờ tất cả dấu vết! Điểm này thật đúng là đáng chết!
“…..Không thể hiểu anh!”
“Không cần phải hiểu! Cứ như vậy rất tốt, loại người như chúng ta, rõ ràng không nên có ràng buộc, được rồi, Huân, đừng nói tôi nữa, những thành viên khác đâu rồi, cũng thu thập xong rồi chứ? Chúng ta cần phải trở về!”
“Ừ, cũng không sai biệt lắm, mọi người tùy thời đều có thể lên đường, chẳng qua là lần hành động này, mặc dù để cho Hắc K thất bại, nhưng cũng không có toàn quân bị diệt, đại khái về sau chúng ta phải cẩn thận một chút, lần này coi như chân chính đem thù hận cùng Hắc K từ tối thành sáng rồi!”
“Hiểu, tất cả mọi người tiến vào trạng thái đề phòng, một Hắc K, còn không phải là đối thủ của chúng ta!”
Trong lòng có thứ gì đó, rõ ràng không dứt bỏ được, nhưng cuối cùng cứng rắn dứt bỏ, Dạ Huyền Mang từ trên cửa sổ nhảy xuống, rồi sau đó trực tiếp vỗ vỗ bả vai An Hựu Huân!
“Ừ, những thứ này chúng tôi đều hiểu, chẳng qua là…”
An Hựu Huân nhìn Dạ Huyền Mang một chút, không biết lời nói sau, rốt cuộc có nên nói hay không, dù sao hôm nay hắn đã chạm đến ranh giới của Dạ Huyền Mang rất nhiều lần rồi!
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua là…chẳng qua là Bối Bối cũng tham gia hành động lần này, chúng ta không mang cô đi, nếu như người của Hắc K biết, như vậy nếu Bối Bối gặp nguy hiểm…”
“Ha, ha, ha, Huân, thì ra cậu vẫn quan tâm nha đầu kia như vậy? Không quan trọng, bên cạnh cô, có người có thể bảo vệ cô, không cần chúng ta quan tâm!”
Trong con ngươi thâm thúy liễm liễm!
Nếu như không phải bởi vì xác định Phong Thiên Dục có năng lực bảo vệ tốt công chúa của Ngũ Mang Tinh bọn họ, như vậy hắn làm sao có thể đơn giản liền từ bỏ ý đồ, đem công chúa Ngũ Mang Tinh cho hắn?
Nếu như không phải xác định được năng lực của J, hắn làm sao sẽ tùy tiện buông tay? Nếu như hắn không phải là biết, lòng của Bối Bối, cũng sớm đã bị cái tên kia nhét tràn đầy, hắn làm sao có thể như vậy cam tâm tình nguyện?
Không, không thể nào, nếu như không phải là tất cả, đã sớm được định mệnh an bài như vậy, như vậy là không thể nào!
Bây giờ đối với hắn mà nói, đã là kết cục tốt nhất, dù sao cũng sớm đã thành thói quen, thói quen một mình! Như vậy cần gì phải làm hại người khác? Cần gì chứ? Một mình thật rất tốt… không vướng không víu!
“Được rồi, tùy anh!”
Nhìn thân ảnh đã đi ra ngoài của Dạ Huyền Mang, trong lòng của An Hựu Huân, không biết vì sao, trong lòng rõ ràng nhiều hơn một tia thê lương, nhiều hơn một tia đau lòng!
“…..Mang!”
“Yên tâm đi, không quan trọng, dù sao Dạ Huyền Phỉ cũng ở đây, tôi đã liên lạc với nó rồi, nó sẽ giúp quan sát Bối Bối, nếu như Bối Bối không hạnh phúc, nếu như cô gặp phải vấn đề gì, tên Dạ Huyền Phỉ kia sẽ giúp giải quyết!”
“Không phải, tôi không phải nói cái này!”
“Đi, Huân!”
Hắn để lại cho An Hựu Huân, đại khái là một bóng lưng khiến cho An Hựu Huân cũng không có cách nào đoán được!
Hơn nữa đồng dạng, An hựu Huân tự nhiên cũng hiểu, hắn đã nói như vậy, nói rõ đề tài này kết thúc, không có gì để nói nữa rồi!
Cũng được, cũng được, hắn nói quá nhiều cũng là vô ích, nếu như chính hắn cũng không muốn ra sức thực hiện, như vậy hắn nói nhiều có ích lợi gì? Thôi, thôi, trở về đi, cũng trở về đi thôi…
Mặc dù về sau không còn tiểu công chúa nữa, có lẽ sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy rất không thích ứng, nhưng là…nếu như tiểu công chúa hạnh phúc, như vậy cái gì cũng đủ rồi!
Đối với đứa trẻ Bối Bối kia, bất kể là ai trong Ngũ Mang Tinh, thật ra đều thật lòng thích, đứa bé kia nhìn qua lợi hại, trên thực tế đều do mỗi người bọn họ bảo vệ thực tốt…. Hàaa…! Không biết cô tự cho là mình thông minh sẽ phát sinh ra chuyện gì đây?
Trong đầu thổi qua một số hình ảnh hoàn toàn xuất phát từ tưởng tượng, An Hựu Huân không nhịn được cười cười…
Được rồi, hắn thừa nhận hắn có chút ý xấu, cho nên tiểu công chúa, em liền tự cầu nhiều phúc đi —
———————–
“Hồ Nhi! Cô rốt cuộc tốt nghiệp chưa?”
“…… Làm gì?”
Một cô gái nào đó không biết sao cứ như vậy xui xẻo, rõ ràng không phải đã nói rồi sao? Chính là sống nhờ… sống nhờ ở chỗ này mà thôi!
Tại sao lại nhiệt tâm như vậy? Không chỉ điên cuồng mua cả đống quần áo cho cô dưới tình huống cô tạm thời không có quần áo để mặc, hơn nữa hiện tại…còn muốn quản vấn đề đi học?
“Cô vẫn chưa đủ lớn không phải sao? Nếu như trình độ học vấn còn chưa đủ, đương nhiên phải đi học!”
“…..”
Đi học? Xin lỗi, sở trường của cô không phải là đi học, mặc dù ở Pháp cũng có giáo viên đặc biệt chỉ dạy, nhưng thật sự ngượng ngùng, cũng đã tự do bốn năm, còn muốn cô đến trường học, Thượng Đế, tha cô đi!
“Hồ Nhi?”
Nhìn cô đứng trước bàn đọc sách, một bộ dạng nhẹ cúi đầu, hắn đưa tay kéo cô một cái!
Kỳ thực chỉ có trời mới biết, hắn bây giờ, có bao nhiêu muốn gọi cô là ‘Bối Bối’! Nhưng không được! Hắn sợ! Sợ hù dọa cô bỏ chạy!
“…..Cái đó, Phong thiếu, tôi…tôi ở nơi này, có phải hay không đã quấy rầy anh?”
“Không có, tuyệt đối không có!”
Em ở lại cả đời, cũng sẽ không coi là quấy rầy, đứa ngốc!
“A, tôi trước đây không đi học, vậy nên… giống như không cần Phong thiếu quan tâm, hơn nữa tôi hiện tại cũng đã tham gia xong khóa học trình độ đại học, cũng đã tốt nghiệp, cho nên không cần đến trường học nữa, cảm ơn anh đã quan tâm!”
“Là thật?”
“Đương nhiên là thật, lúc ở nước ngoài…tóm lại đã xong là được rồi!”
Nhìn dáng vẻ cô nói chuyện, hắn cười cười, trong đầu thoáng qua tư liệu của Hồng Hồ!
Xác thực, cô cũng không nói dối, giống như xác thực là học xong rồi, Ngũ Mang Tinh sao — yêu cầu cao chút cũng là bình thường, tốt lắm, điểm này hắn thiếu chút nữa không để mắt đến, cũng tốt, không đi học thì không đi học!
Nếu như đi học, như vậy ngược lại khiến cho hắn cảm thấy không nắm chắc có thể hoàn toàn nắm giữ cô… đối với cô bây giờ là một Hồng Hồ lợi hại, hắn phải cẩn thận một chút, phải cẩn thận một chút… phải vững vàng nắm ở trong lòng bàn tay, tuyệt đối không buông tay, buông tay, nói không chừng ‘Hồ Nhi’ sẽ bay mất!
“Cũng tốt, cô đã nói như vậy, tôi liền không nói nữa, ngược lại cô vừa mới về nước, có nghĩ tới muốn làm công việc gì hay không?”
“…. A?”
“Nếu như không có công việc, tôi có thể cung cấp cho cô một việc, vừa lúc thư kí bên cạnh tôi mới từ chức, cô có muốn thử một chút?”
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng