Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 39
ái đó… thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý, tuyệt đối không phải là cố ý làm loạn cái giường này, tôi hiện tại liền sửa sang lại…”
Ông trời — mới vừa rồi giống như hắn có gọi Bối Bối…
Đây vẫn chưa phải là vấn đề trọng điểm khiến cô khẩn trương, trọng điểm là cô giống như nhất thời sơ xuất, lại còn vô sỉ trả lời — ông trời phù hộ đi — ông trời phù hộ hắn vừa rồi không nghe được gì cả đi!
Hốt hoảng lần nữa bò lên giường, đem chăn giường vừa mới bị cô làm loạn sửa sang lại, mà khóe môi mang ý cười của hắn, đột nhiên trở nên có chút quỷ dị!
“Làm sao vậy? Hồ Nhi? Rất khẩn trương?”
“……Vâng!”
Hồ Nhi? Hắn hiện tại hình như đang gọi Hồ Nhi? Như vậy có phải không phát hiện ra gì? Không đi?
Mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng vẫn có mơ hồ sợ hãi, cô bây giờ, thậm chí không dám thản nhiên nhìn ánh mắt của hắn!
“A! Không cần khẩn trương, xin lỗi, mới vừa rồi thiếu chút nữa xem cô như “con gái” của tôi rồi!”
“…..Con gái!”
Cô đang sửa lại chăn, cả người liền run rẩy, điều này cô cực kì sợ, cực kì để ý! Thế nào? Trong lòng hắn, cô vẫn như cũ chỉ là con gái?
“Ừ, đúng vậy, mới vừa rồi cửa không khóa, có ánh đèn, cho nên tôi chạy tới xem một chút, sau đó lại thấy cô đang bao lấy mình thành một cái kén, cho nên trong lúc nhất thời xem cô là nó, thật đúng là ngượng ngùng!”
A, có ánh đèn? Cho nên tới xem một chút? Nói nhảm — rõ ràng là nói dối! Là hoàn toàn nói dối!
Hơn nữa rõ ràng, một tiếng “Ừ” vừa rồi, người khác cũng không lơ đi, cũng không cách nào đi! Hắn là cố ý!
Mặc dù càng ngày càng cảm thấy thân phận của Hồ Nhi này khả nghi, nhưng đồng dạng, hắn cũng hiểu, lúc chưa đủ trăm phần trăm xác định cô là Bối Bối, hắn không thể tự tiện hành động, không thể nào đánh rắn động cỏ, như vậy hù dọa cô bỏ chạy sẽ không tốt!
Dù sao bất kể cô có phải là Bối Bối hay không, hắn biết chính là, cô bây giờ là Hồng Hồ của Ngũ Mang Tinh!
Hắc — một Hàn Bối Bối khiến hắn tìm bốn năm không thấy bóng dáng, như vậy đừng nói đến Hồng Hồ có đại thế lực sau lưng! Nếu như hù dọa cô bỏ chạy, hắn cũng không biết rốt cuộc nên xuống tay từ đâu, vốn không đến nỗi cùng Ngũ Mang Tinh là địch!
Cho nên hắn hiện tại, phải cẩn thận đem nanh sói của mình cất lại, phải nỗ lực đem tất cả phòng bị của con mồi rớt xuống! Chờ đến thời cơ chín muồi, sẽ hung hăng săn bắt cô!
“….A, không sao… Tôi xem hình của cô bé, cũng cảm thấy rất giống! Cho nên nhận lầm cũng không có gì!”
Đáng chết, con gái… cô hiện tại rối rắm, cô hiện tại liền rối rắm hắn vừa mới nói là con gái!
“A, phải không? Thật một chút cũng không ngại sao?”
“…..Ừ! Không ngại!”
Không ngại mới có quỷ! Ai muốn làm con gái của anh? Ngu ngốc!
Mà Phong Thiên Dục rõ ràng khóa chặt từng vẻ mặt của cô, sau đó nở một nụ cười hồ ly, không chút để ý hướng đến cô đứng bên giường đi tới!
“Cám ơn cô không để ý… chẳng qua là cô thật sự rất giống…rất giống nó, hơn nữa không biết vì sao, tối nay giống như càng thêm thương cảm! Cô có thể giúp tôi một việc không?”
“….Cái…cái gì?”
Đáng chết, làm gì lại hướng cô làm ra loại vẻ mặt vô tội này? Rất mê người, rất vô tội… Còn rất đáng yêu! Ông trời, hắn nha rõ ràng đã 29 tuổi đó! Giả bộ nai tơ thế nào vẫn còn thành công?
“Cô… cô hôm nay có thể thay thế nó được không?”
“…..A?”
Bỗng nhiên, lúc cô vẫn chưa phản ứng lại được, hắn đột nhiên kéo cô vào trong lồng ngực của mình, gắt gao ôm, chết cũng không buông ra!
Giờ khắc này, bất kể cô có là Bối Bối hay không, hắn thật sự nghĩ, động tác này, hắn nghĩ bốn năm, vẫn luôn muốn đem cô gắt gao khóa tại trong ngực của mình… Cho nên giờ khắc này, bất kể có phải hay không, hắn cũng làm như vậy!
“……Cái đó Phong thiếu…tôi…tôi…”
“Suỵt, đừng nói chuyện! Bối Bối của tôi, vào thời điểm này, sẽ rất an tĩnh dựa vào lòng của tôi, hơn nữa cũng sẽ ôm tôi thật chặt!”
—– Dục! Đó là khi người ta còn bé…. Khi còn bé được không? Sau khi lớn lên, rõ ràng là anh không để cho người ta ôm nữa —囧囧! Tình huống này là đang khảo nghiệm trái tim của cô sao?
Bị hắn ôm trong ngực, từ từ, trái tim không nhịn được đánh trống hưng phấn! Càng ngày càng nóng, càng ngày càng…đỏ mặt!
Mà hết thảy, hắn như thế nào lại không cảm giác được?
Nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn về phía cô đang đỏ mặt, trên mặt hắn nâng lên một nụ cười xấu xa!
“Hồ Nhi? Mặt của cô thật là đỏ!”
“….. Đâu…nào có!”
Nha —- có phải hay không đừng để cô ngu ngốc như vậy? Tiếp tục như vậy nữa không hỏng mới là lạ!
“Hồ Nhi! Làm một cô gái, chẳng lẽ không ai dạy cô, không cần dùng cái loại biểu tình này nhìn một người đàn ông sao? Sẽ rất hấp dẫn!”
“…… A…. Ngô!”
Mắt to không rõ chân tướng chớp mấy cái, cô căn bản không kịp làm ra nhiều phản ứng hơn, trực tiếp sững sờ!
Hắn vẫn đang ôm cô, không biết vì cái gì, đột nhiên cứ như vậy khiến cô ứng phó không kịp mà cúi đầu xuống, hung hăng ngăn chặn môi của cô! Khiến đầu của cô trong nháy mắt thiếu dưỡng khí!
Ai có thể nói cho cô biết, đây là tình huống gì …
Hắn rất tham lam…đồng thời đang lúc cười xấu xa, rốt cuộc không nhịn được, bắt sống đôi môi đỏ mọng…
Mặc dù chỉ cùng Bối Bối hôn qua một lần, nhưng cảm giác hôn Bối Bối, tình cảm khi hôn Bối Bối, hắn vẫn còn nhớ!
Chính là đôi môi đỏ mọng này… chính là tư vị mà đôi môi đỏ mọng này mang tới, chính là cảm giác này!
Giống nhau! Chính xác!
Một tay hắn ôm hông cô thật chặt, khiến cho cô dán chặt vào hắn! Mà một cái tay bên ngoài sau khi cảm nhận được cô khó chịu, kịp thời chế trụ cái gáy của cô!
Hôn, hắn cũng không tính là kỷ xảo thành thục, từ từ sâu hơn, hắn không thỏa mãn chỉ đơn giản môi cùng môi đụng vào như vậy!
Lúc cô còn đang gắt gao trừng to mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên từ trên môi cô rời đi! Rồi sau đó dùng chóp mũi của mình ma sát cô, mập mờ trong nháy mắt nổi lên bốn phía… đáng chết, động tác này, quả thật so với hôn càng thêm mất hồn!
“Bất kể cô là Hồ Nhi, hay là Bối Bối của tôi, hiện tại tôi đều phải dạy cô, lúc hôn, phải nhắm mắt lại!”
“…….A!”
Nhắm mắt lại sao? Được, khi nghe thanh âm hấp dẫn của hắn, một đứa ngốc, một chút kinh nghiệm cũng không có, liền bị hấp dẫn thành công, khéo léo nhắm mắt lại, mà bỏ quên hắn vừa mới nói gì…
—– Bối Bối của tôi, Bối Bối của tôi…
“A, thật biết nghe lời, phải tiếp tục phần thưởng!”
Thời điểm đôi môi ấm áp của hắn lần nữa dính sát, đại khái quan hệ với việc nhắm mắt, trong lòng rung động sâu hơn!
Ngón tay không khống chế được bò lên cổ áo choàng tắm của hắn, gắt gao níu lấy, mà hắn lại bướng bỉnh trêu chọc cô, khiến cho cô càng thêm chìm đắm!
Lưỡi của hắn, linh hoạt miêu tả đôi môi của cô, tê tê… cô có chút không tự biết tràn ra một tiếng rên rỉ dễ nghe!
Còn hắn thì thuận thế nhẹ nhàng cạy hàm răng của cô ra, trực tiếp chui vào miệng cô chơi đùa, quấn quýt lấy lưỡi của cô, dẫn dụ cô cùng hắn ở cùng một chỗ giao triền…
Tội nghiệt! Tội nghiệt a!
Bối Bối…. Người hắn hôn hiện tại là Bối Bối… cảm giác quen thuộc như vậy, rõ ràng là…nhiệt tình cùng bốn năm trước, một chút cũng không bất đồng… Hơn nữa cũng chỉ có cô, mới khiến cho hắn dâng lên dục hỏa như vậy!
Đáng chết, mặc dù biết như vậy có chút làm cho không người nào có thể tiếp nhận, nhưng bốn năm… nhịn bốn năm, cũng sớm đã không còn cách nào nhịn được nữa rồi, dù là Bối Bối, dù hiện tại nhận nhau, hắn cũng sẽ không khiến nụ hôn này dừng lại, dù bị thiên lôi đánh, tuyệt đối cũng không muốn…bốn năm trước, hắn cũng đã xuống địa ngục, không phải sao?
Lúc cô thiếu dưỡng khí, hắn rốt cuộc “thiện lương” buông cô ra!
Mà cô thì dựa vào trong ngực của hắn, không ngừng thở dốc, không ngừng hấp thu dưỡng khí mới vào phổi!
Đây là lần thứ hai cô cùng hắn kiss, đây cũng là lần thư hai cô hôn trong đời…
Choáng nha, ở phương diện này, cô đại khái vĩnh viễn đều không phải đối thủ của hắn, trong lúc hắn nhiệt thiết hôn, cô lần lượt bại lui, cô không còn tự chủ! Trong hô hấp nghiêm trọng, tất cả của cô, đều thuộc về hắn..
Bốn năm! Ròng rã bốn năm, cứ như vậy dễ dàng ở trong một cái hôn, toàn bộ tiêu tán! Tất cả nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, toàn bộ từ trong xương cốt chui ra!
Đau! Đau quá!
Thì ra vẫn chịu đựng tưởng niệm như vậy, cư nhiên sẽ đau như vậy…
“….Xin lỗi, tôi nhịn không được!”
“….”
Xin lỗi cái đầu anh, cũng đã hôn người ta rồi còn nói gì nữa? Anh nha nếu là… đáng ghét, rối rắm, rối rắm!
“Quá mức tưởng niệm rồi, trước kia tôi thường cùng nó như vậy!”
“…..Cùng ai? Thường hôn môi?”
Mẹ kiếp! Nghe đến đó, khắp người tràn ngập lửa giận a!
“Cùng Bối Bối!”
“Cái gì? Nói là thường thường…đó…cái đó… Hàn Bối Bối đó không phải là con gái của anh sao?”
Ông trời ơi, có phải là hắn đang cố ý hay không? Cô thiếu chút nữa lại vì quá kích động mà nói lỡ miệng!
Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh, nếu chưa đánh đã khai, chết càng thảm hại!
“Đúng vậy, là con gái, có phải rất biến thái hay không? Bất quá biến thái cũng không còn biện pháp, chính là thích hôn cô! Đời này, nụ hôn của tôi, cũng liền chỉ cấp cho một người là cô!”
Dù hắn từng có những người phụ nữ khác, dù hắn từng lưu lại dấu hôn trên người những người phụ nữ kia, nhưng chưa bao giờ hôn môi các cô… trong suy nghĩ của hắn, môi là địa phương thánh khiết nhất!
Đàn ông có dục vọng rất bình thường, cần phát tiết rất bình thường, cho nên thời điểm không thể xen vào chỗ nửa người dưới của mình, chỉ cần quản tốt cái miệng của mình là được!
Môi… so với nửa người dưới càng thánh khiết, so với nửa người dưới càng sạch sẽ! So với nửa người dưới càng đại biểu cho tình yêu!
“À? Anh…anh…”
Lời này có ý gì? Rốt cuộc là có ý gì? Cô…cô không nghe lầm đi? Phải không?
“Thế nào? Cô thật giống như rất kích động đó! Chẳng lẽ…cô chính là Bối Bối?”
Đột nhiên, hắn đem cô vẫn đang dựa trong lòng không ngừng thở dốc mà trực tiếp đẩy ngã trên giường, rồi sau đó cả người hắn cũng nhanh chóng nhào tới!
Chân của hắn đè ép cô, mà tay của hắn lại chắn hai bên thân thể cô! Không có biện pháp… Người này gầy như vậy, nếu không chống một chút, đè hư làm sao bây giờ? Nếu đè hư, sẽ rất đau lòng!
Mà cô thì hoảng sợ nhìn hắn, nhìn trong nhãn tình của hắn nổi lên tia cười xấu xa, nhìn khóe môi khẽ nâng lên … tim… tiếng trống rung trời!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng