A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 37
hông cần khách khí! Tôi đi tắm trước, cô cứ tự nhiên! Có chuyện gì, tìm Vương tẩu là được!”
Thời điểm ý thức được mình vẫn còn nắm tay cô, hắn có chút xấu hổ buông ra, lại hướng cô gật đầu một cái, sau đó lập tức đi về phía phòng mình!
Mà thời điểm Vương tẩu hiểu rõ tất cả mọi chuyện vẫn là nhịn không được vọt tới, lôi kéo tay cô, khiến cho cô xoay vài vòng!
“……..Không phải là tiểu thư…..Không phải sao? Làm sao có thể? Giống như vậy….rõ ràng giống như vậy….”
“Ách, cái đó…tôi thật sự giống như tiểu thư nhà bác sao?”
Giả bộ —- hoàn toàn giả bộ —- nhưng tại sao có thể không giả bộ? Không giả bộ, không phải lộ sơ hở sao?
“Tại sao có thể giống như vậy? Quả thật chính là một khuôn mẫu khắc ra, tôi dẫn cô đi xem hình!”
Vương tẩu vừa nói vừa kéo cô đi đến một gian phòng! Hàn Bối Bối lập tức nhận ra được, là phương hướng đến phòng của cô!
Một thoáng Vương tẩu mở cửa phòng ra, kỳ thực cô nghĩ nhiều nhất là căn phòng của mình chỉ còn là một căn phòng trống! Nhưng không nghĩ tới sau khi mở cửa phòng, thế nhưng…thế nhưng phát hiện, căn phòng cùng lúc cô rời đi bốn năm trước, căn bản không có gì khác biệt, điều thật đúng là rung động lớn!
Từ chiếc giường có thể nhìn ra, hẳn là mỗi ngày đều có thu dọn lại!
Giường công chúa của cô, màn công chúa của cô, bàn làm việc của cô — Notebook đầu tiên cô có được trong đời, gấu Bảo Bảo đáng yêu của cô, hết thảy tất cả của cô, đều tồn tại hoàn hảo không chút tổn hao gì trong căn phòng này! Hơn nữa tất cả, cứ giống như đều có người đang sử dụng, giống như chủ nhân vẫn luôn ở đây…
“Nhìn xem, đây là tập hình của tiểu thư!”
“…….Ừ!”
Nhận lấy một quyển album Vương tẩu đưa cô, cô thận trọng mở ra nhìn, thận trọng khống chế tâm tình của mình, không để cho mình bị những thứ này ảnh hưởng…
“Cô xem, cô cùng tiểu thư rất giống có phải hay không? Không đúng không đúng, cô đến cùng có phải tiểu thư hay không?”
“…..Ách, tôi không phải!”
Từng tấm hình, có cô, cũng có hắn…có rất nhiều nụ cười thuộc về hắn ở đây, có rất nhiều…những kí ức tốt đẹp!
“Làm sao biết chứ, rõ ràng như vậy…dưới gầm trời này, thế nhưng có người giống người đến mức như vậy sao? Rất không có khả năng a… Ai – thôi, thôi, thật xin lỗi, tiểu thư Hồ Nhi, bởi vì tôi thật rất yêu thích tiểu thư, cho nên…”
“Vương tẩu, không sao, tôi hiểu, còn có hiện tại tôi muốn tắm, không biết…có thể dùng gian phòng này không?”
Hoài niệm! Đối với những gì bên trong căn phòng này, hoài niệm đến cực điểm! Không biết áo ngủ bốn năm trước còn ở đó hay không? Không biết bốn năm trước… còn có thể mặc không?
“…….Ách….cô muốn tắm trong căn phòng này sao?”
“Ừ! Có thể không?”
“…..Cái này….thiếu gia… tôi cũng không biết thiếu gia có cho phép hay không! Tôi…”
“Thế sao? Thiếu gia nhà các người, rất quí trọng tất cả mọi thứ ở nơi này?”
“Đó là đương nhiên, tiểu thư rời đi bốn năm, thiếu gia lại bốn năm như một, một mực chờ đợi tiểu thư trở về, đồ vật trong phòng, không cho phép bất cứ ai đụng loạn, đồ vật trong phòng, chỉ cần là thứ tiểu thư thích, đều còn tồn tại, cũng giữ gìn thật tốt, bởi vì thiếu gia nói, một ngày nào đó tiểu thư sẽ trở lại!”
“……”
Đúng vậy, một ngày nào đó sẽ trở lại, hiện tại rốt cuộc cũng trở lại không phải sao?
Rõ ràng cũng đã làm chứng cứ tử vong, nhưng cô không hiểu vì sao hắn chấp nhất như vậy, không hiểu vì sao hắn vẫn cho rằng cô không chết… Ha ha! Dĩ nhiên, cảm động nhất, là say mê, là chìm đắm bên trong một mảnh quan tâm của hắn đối với cô!
“Hồ Nhi tiểu thư?”
“……Ừ?”
“Cô….Cô đi đến phòng tắm ở phòng khách được không? Dù sao…dù sao đây cũng là phòng của tiểu thư chúng tôi, thiếu gia nhất định không thích…”
Nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh, Vương tẩu cũng nhanh cảm thấy mình mau rối rắm đếm chết rồi, rõ ràng…rõ ràng giống như vậy, tại sao không phải? Thật đúng là buồn bực!
“Ừ, được! Tôi hiểu! Tôi sẽ xuống tắm liền, Vương tẩu, bác cứ đi làm việc của mình, được không? Tôi nhìn một chút! Những thứ đặc sắc nơi này, tôi muốn xem hết!”
“…..Được rồi, chẳng qua là những thứ kia, phiền toái Hồ Nhi tiểu thư chớ đụng lung tung, được không?”
“Được!”
Mỉm cười hướng Vương tẩu gật đầu một cái, cô cười cười, rồi sau đó nghe tiếng bước chân rời đi của Vương tẩu, lại chúi đầu vào trong tập ảnh, tham lam nhìn lại!
Mặc dù cũng còn nhớ, nhưng cô cũng không ngại ôn tập lại, không ngại nhớ lại, tất cả những lúc ở cùng hắn!
———————-
Phong Thiên Dục tắm xong, mặc xong áo choàng tắm, từ phòng tắm đi ra, chân tóc rõ ràng đều còn dính nước, hắn anh tuấn vẩy vẩy, đi tới trước bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy máy sấy ra, rồi sau đó chuẩn bị sấy tóc cho mình!
Mà thời điểm cầm máy sấy, ánh mắt lơ đãng nhìn thấy, đặt ở trên bàn kia là kẹp tóc hình con bướm… tâm lại run rẩy trầm xuống!
Cái kẹp tóc này…là thời điểm bốn năm trước, thấy ở trong phòng cô, cái kẹp tóc này, là hắn đưa cho cô….. vẫn còn ở nơi này, kẹp tóc vẫn còn ở đây… sao người lại không còn?
Nâng lên nụ cười khổ! Bắt đầu sấy tóc của mình, những ngón tay xuyên vào giữa những sợi tóc, cùng lúc đó trong đầu, hôm nay gặp phải cô bé này, tất cả những giây phút tiếp xúc với cô, đột nhiên hiện lên trong đầu…
Nếu Bối Bối còn ở bên cạnh hắn, Bối Bối bốn năm sau, chắc cũng là bộ dáng này sao?
Nếu như Bối Bối vẫn còn ở bên cạnh, như vậy Bối Bối bây giờ, cũng sẽ xinh đẹp như vậy sao?
Nếu như…. Quá nhiều nếu như! Quá nhiều giả thiết! Thật sự làm cho người ta khó chịu!
Ném máy sấy trong tay xuống, thanh âm ong ong bên tai kia, nhất thời chết đi, chẳng qua là cảnh tượng trong đầu, cũng hiện lên càng lúc càng nhanh, hình ảnh Bối Bối cùng hình ảnh của cô gái ‘xa lạ’ hôm nay, cũng bắt đầu không ngừng trùng lắp một chỗ!
Hồ Nhi sao? Cô nói gọi Hồ Nhi sao? Làm sao như vậy chứ? Làm sao lại có dáng dấp tương tự Bối Bối như vậy? Bối Bối không có bất kì người anh chị em nào… Càng nghĩ, càng phiền não, cũng càng không cảm thấy có thể…
Cuối cùng, hắn phiền não lấy điện thoại di động ra…hắn còn đang suy nghĩ cho mình một khả năng…
“Này, là tôi!”
“Boss!”
“Ừ, hiện tại bên KBS kia, hỗn chiến kết thúc chưa?”
Bởi vì nguyên nhân ‘cô’, cho nên vốn là muốn chính hắn đối phó đánh Hắc K, đơn giản liền không xuất hiện, chỉ thật sớm mang cô rời đi!
“…….Ừ, giống như đã kết thúc, hơn nữa xác định đúng là người của Hắc K đến đây khiêu khích, chúng ta cùng người của Ngũ Mang Tinh, bắn chết tổng cộng 5 nhân viên của Hắc K, còn lại đại khái trốn được khoảng 15 tên, hơn nữa bọn họ cũng tuyên bố, sẽ trở lại trả thù!”
“Chúng ta và Ngũ Mang Tinh có người thương vong không?”
“Bên chúng ta có ba anh em bị trọng thương, Ngũ Mang Tinh bên kia, giống như cũng có một người bị thương! Bất quá không chết được!”
“Ừ, vậy thì tốt, bất quá lần này không diệt trừ được Hắc K thật đáng tiếc, được rồi, tình huống cụ thể, ngày mai tôi sẽ ra mặt, hiện tại giúp tôi tra một chút, tư liệu của SHOW GIRL tham gia hội triển lãm hôm nay!”
Không phải là Bối Bối sao? Thật không phải? Hay hoặc là Bối Bối…gặp phải chuyện gì đó, cho nên quên mất hắn? Quên mất mình là ai?
Bất kể có phải hay không, hắn không muốn bỏ qua, có thể, hắn không muốn làm cho mình ở đây lãng phí thời gian đi chật vật suy đoán!
“SHOW GIRL tối hôm nay? Chính là người mang SHAN ra sân sao? Boss?”
“Đúng, trong vòng 30 phút, đem tất cả tài liệu của cô ấy, gửi đến hộp thư của tôi!”
“Được, Boss!”
Tại sao trong bốn năm tổ chức J lại phát triển nhanh như vậy? Trừ thế lực kinh tế ở ngoài, mạng lưới tình báo cực kì cường hãn, tự nhiên cũng không thể thiếu! Cho nên hắn cho 30 phút, tuyệt đối cũng đủ rồi!
Ném điện thoại xuống, nghĩ đến cái gì đó, hắn đi tới một bàn khác, nhẹ nhàng mở chiếc Laptop có lịch sử đã 5 năm ra! Máy tính này, là một lần kia mua cùng cô, là cô giúp một tay chọn, kỳ thực bộ máy cũng không khá lắm… nhưng cô thích, cho nên hắn mua vô điều kiện, lâu như vậy, cũng không chịu vứt bỏ, bởi vì mua cùng cô… khi đó cô cũng chọn một chiếc cùng loại với chiếc này…!
A, nhìn máy tính khởi động, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười, hơn nữa không thể không ở trong lòng mắng mình, Phong Thiên Dục…Thật ra mày bất quá chính là một thằng đàn ông ngu ngốc mà thôi phải không?
Nếu như không ngu ngốc, vì sao không phát hiện sớm một chút? Tình cảm đối với cô, rõ ràng đã sớm vào trong xương cốt?
Nếu như không ngu ngốc, như vậy vì sao năm cô 15 tuổi ấy….rõ ràng bị dục hỏa triền thân, vẫn còn lý trí đẩy cô ra?
Nếu như không phải là… đáng ghét, cuộc sống, hết lần này đến lần khác có lúc chính là vì quá nhiều nếu như, quá nhiều giả thuyết, làm hại tất cả mọi chuyện hết lần này đến lần khác thoát khỏi quỹ đạo!
Máy tính khởi động xong, trên màn hình, là hình của cô…là hình một năm kia cô vẫn còn, hắn mang cô đi du lịch ở bở biển của làng du lịch!
Nghĩ đến làng du lịch, nghĩ đến dây chuyền Tử Mị cô muốn…. A, cô nhất định còn không biết, sau này hắn trở về làng du lịch một chuyến, tìm được ông lão kia, mua lại Tử Mị!
Tử Mị… hiện đại đeo trên cổ của hắn! Hắn vẫn luôn suy nghĩ, vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày kia, có thể từ trên cổ của mình, đem Tử Mị lấy xuống, đeo lên cổ của cô!
Cũng bởi như thế, sau này mới hiểu, vì sao ông lão kia đòi giá dây chuyền thật cao, bởi vì ông lão còn đưa cho hắn một đôi hoa tai, hoa tai kia mới thật sự là ‘Tử Mị’! Là kim cương cắt thành hình dáng giọt lệ!
Từ trên cổ, kéo Tử Mị ra, nhìn kim cương lệ châu kia, tâm tư của hắn… lại phức tạp!
Hồi lâu, trong máy tính thông báo có thư điện tử mới đến, mới kéo dòng suy nghĩ của hắn trở lại!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng