If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 26
ồi lâu, ánh mắt cô dừng lại trên một tấm hình!
Rất quen thuộc…. Cô đã gặp qua người trong hình ở đâu đó? Xem thật kỹ!
—– Cô là bị nhặt được…..
Bối Bối muốn gì, chú cũng có thể cho cháu….
Bỗng nhiên, trong đầu cô thoáng qua những lời này, một bóng người tung bay trong đầu cô, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng…
—— Chú!
Là chú đẹp trai mang cô rời đi sao?
Người của Diệp gia không cần cô, cho nên chú ấy mang cô tới đây sao?
“Ai vậy?”
Bối Bối nhìn hình, sau đó dùng tay kéo nhẹ cánh tay của Vương tẩu, mà Vương tẩu cũng vừa băng bó cho cô xong, liền nhìn về phía cô!
“Có gì sao? Bối Bối?”
“Ai vậy?”
Cô vẫn như cũ nhìn người trong hình, ngón tay không rời đi hướng của bức hình!
Vương tẩu theo hướng cô chỉ nhìn sang, sau đó cười một tiếng, ngồi lên giường, ôm cô vào trong ngực của mình!
“Bối Bối, đó chính là thiếu gia, là thiếu gia dẫn cháu về đây!”
“….. Quả thật là chú ấy!”
“Cháu biết cậu ấy?”
“Chú ấy mang cháu đến bệnh viện!”
Trong bữa tiệc của Diệp gia, người ôm cô đi bệnh viện, cô vẫn luôn nhớ, nhớ một thân ảnh màu trắng xinh đẹp kia!
“Hóa ra là như vậy, Bối Bối, cháu có phải không có… nhà hay không?”
“Vâng, không có nhà!”
Nơi này cũng sẽ không phải là nhà của cô phải không? Cô chỉ là được người ta nhặt được, tùy thời đều có thể bị người vứt bỏ phải không?
“Không sao, về sau nha, nơi này là nhà của cháu, đói bụng không? Bác làm đồ ăn cho cháu!”
“Chờ chú!”
Cô rất rất đói!
Nhưng không được, cô không thể ăn, cô không biết bên trong đồ ăn có cái gì, dù là tốt, không ôi thiu, cô cũng không biết bên trong có sâu róm hay không, không biết bên trong có bị người bỏ bột tiêu, không biết bên trong có phải có những thứ mà cô không biết hay không!
“Nếu Bối Bối đói bụng thì hãy ăn trước, chú trở lại rất trễ, chú phải đi học!”
“….Chờ chú!”
Người phụ nữ này nhìn qua rất tốt, rất hiền lành, nhưng cô cũng không biết được sau một khắc, người này có thay đổi sắc mặt hay không… Cô là một đứa trẻ rất không có cảm giác an toàn!
“Ai… Được rồi, vậy cháu cứ ở đây, bác đi gọi điện cho thiếu gia!”
Quả thật thiếu gia nói đúng, đứa nhỏ này quả thật có chút lạ, vẫn là nên gọi điện thoại cho thiếu gia, nói cho cậu ấy biết nó đã tỉnh, xem cậu ấy nói thế nào!
Mà thời điểm Vương tẩu rời phòng, Bối Bối vẫn luôn ngồi trên giường lớn, chẳng qua chỉ thay đổi tư thế một chút, cô rất không có cảm giác an toàn mà ôm đầu gối của mình…
—- Lúc Phong Thiên Dục trở lại, chính là thấy cô như vậy!
Lúc nhận được điện thoại của Vương tẩu, những lớp học tiếp theo đều mặc kệ, lập tức chạy về!
“Bối Bối?”
“………..”
“………..”
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Thiên Dục, lại không hề nói gì! Chẳng qua chỉ nhìn như vậy! Trong đầu xác định là hắn, cô mới nở ra một nụ cười!
“Bối Bối, thế nào? Có đói bụng không?”
Phong Thiên Dục đi tới bên giường lớn, nhìn thân thể co rúc trên giường lớn của cô, hắn vươn tay kéo cô vào trong ngực mình!
Hắn không thích cô cự người ngoài ngàm dặm, cứ ẩn núp dưới lớp vỏ ốc sên nhỏ của mình, hắn muốn cưng chiều cô, lúc hắn suy nghĩ phải nuôi đứa bé này thật tốt, hắn liền thề với bản thân mình, bồi dưỡng đứa bé này trở thành một con người có máu có nước mắt, có cảm xúc!
Cô biết cười, nhưng là nụ cười không thành thật, quá mức trống rỗng! Quá mức qua loa!
“Đói!”
“Vậy tại sao lại không ăn cơm? Vương tẩu sẽ làm cơm cho cháu ăn, cháu đói bụng có thể ăn!”
“Cháu không biết có thể ăn hay không!”
“…..Tại sao?”
Nghe cô nói như vậy, hắn không khỏi sửng sốt một chút, đói thì ăn, không phải là chuyện tất nhiên sao? Còn có cái gì không thể sao?
“Chú không có ở đây!”
“Sao?”
“Chú đã nói, sẽ cho bối Bối đồ ăn, nhưng người khác không nói, cháu không biết có nên tin tưởng họ hay không!”
“…… Vậy tại sao tin tưởng chú?”
“Chú là người tốt!”
Sau khi mẹ rời đi, là người đầu tiên ôm cô, sau khi mẹ rời đi, là người đầu tiên nguyện ý quan tâm cảm thụ của cô, sau khi mẹ rời đi, là người đầu tiên nguyện ý cưng chiều cô!
“A, Bối Bối ngốc, chú ôm cháu đi ăn có được không?”
“Được!”
Hàn Bối Bối tiếp tục cười với Phong Thiên Dục, chẳng qua nụ cười kia như cũ trống rỗng, như cũ khiến Phong Thiên Dục đau lòng!
“Lúc không muốn cười, thì có thể không cần cười, không cần gượng ép mình, hiểu chưa?”
“Dạ, chú!”
“….Thôi, chúng ta đi ăn cơm trước!”
Hàn bối Bối bây giờ, quả thật khiến Phong Thiên Dục cảm thấy, là một con rối không có ý thức của riêng mình!
Trong phòng ăn, đồ ăn trên bàn rất nhiều, phong Thiên Dục đem Hàn Bối Bối đặt trên một cái ghế, rồi sau đó kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh cô!
Hắn dám cam đoan, nếu như hắn không có ở đây, chắc chắn cô cái gì cũng không biết động, cái gì cũng không biết ăn!
Mà từ lúc bắt đầu ăn cơm, hắn lại phát hiện, cô tựa hồ chỉ ăn món ăn trước mặt mình!
“Bối Bối, những món ăn khác, cháu không thích ăn sao?”
Cô rất kén chọn? Đã kén chọn đến nước này?
“Không phải, thích!”
“Vậy tại sao không ăn?”
“….. Mẹ lớn từng nói, không thể ăn!”
Lúc Diệp gia có một số người tới, không biết vì sao, cũng cần có cô cùng ăn trên bàn cơm!
Mà trước khi ăn cơm, lúc không có người, Trương Mỹ Ngọc sẽ nói cho cô biết, cô ở trên bàn cơm, chỉ có thể ăn một món ăn trước mặt mình!
“Bối Bối, nơi này không phải nhà của mẹ lớn, cháu muốn ăn cái gì liên ăn cái đó, thích cái gì liền ăn cái đó!”
Lúc Phong Thiên Dục nghe cô nói như vậy, không nhịn được bóp nhẹ sống mũi của mình, hắn có chút nhức đầu, càng có chút nổi cáu, rốt cuộc Diệp gia đem đứa trẻ này hành hạ đến trình độ nào?
Gắp chút món ăn ngon trên bàn cho cô, sau đó nhìn cô ăn, Phong Thiên Dục mới phát giác trong lòng của mình mới dễ chịu lên một chút, nhưng không lâu lắm, hắn liền phát hiện hình như có điểm không thích hợp!
Rõ ràng cô nhìn qua giống như rất khó chịu, hơn nữa vẻ mặt không tốt, nhưng tại sao vẫn cứ gắp ăn? Nhìn biểu tình trên mặt cô, cô rõ ràng đã không muốn ăn!
“Bối Bối! Cháu ăn no chưa?”
“Ăn no!”
“Ăn no tại sao vẫn còn buộc mình ăn?”
“Mẹ lớn có nói, chỉ cần là thứ trong chén của cháu thì nhất định phải ăn hết, nếu không ăn hết, sẽ giữ lại làm bữa sau cho cháu ăn!”
…….. Thượng Đế! Quá biến thái!
Chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi mà thôi, có cần thiết phải hà khắc như vậy không?
Hắn cảm giác mình cần phải nói chuyện với cô thật tốt một chút, nói thật tốt một chút!
Hắn đem chiếc đũa cô cầm trong tay ném lên trên bàn!
“Vương tẩu, chị dọn dẹp nơi này đi, tôi có mấy lời cần nói với Bối Bối!”
“Vâng, thiếu gia!”
Lần này Vương tẩu không chút do dự, lập tức tiến lên thu dọn!
Một bé gái đáng yêu, nhìn qua lại có chút tự khép mình! Hơn nữa thật đáng thương, giống như hoàn toàn không biết nghĩ đến mình! Xác thực thiếu gia nên nói chuyện cùng cô một chút!
Phong Thiên Dục ôm cô, dẫn cô đến thư phòng của mình!
“Bối Bối, ngồi xuống!”
“Dạ!”
“Bối Bối, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện một chút!”
Phong Thiên Dục nhìn cô, thái độ vô cùng nghiêm túc, nếu không hảo hảo cứu vãn đứa nhỏ này, thật sự nó sẽ không biết nghĩ về bản thân!
Hắn cảm thấy bây giờ, nếu cô là một Hỗn Thế Ma Vương, hắn còn có thể tương đối vui mừng một chút!
Hết lần này đến lần khác, cô an tĩnh quá mức, tính nhẫn nại của cô có thể so với người lớn!
“…… Chú muốn nói gì?”
“Bối Bối, nơi này không phải Diệp gia, nơi này không lớn bằng nhà mẹ lớn của con, không có nhiều quy luật như vậy, Bối Bối muốn ăn cái gì, chính mình có thể tùy tiện ăn, ăn không hết có thể vứt bỏ, sẽ không có người đem làm bữa sau cho cháu!”
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng