Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 18: Hắn Cho Cô Cảm Giác An Toàn
à lúc Phong Thiên Dục đi theo Trương Mỹ Ngọc đến phòng trong tầng hầm của Bối Bối, liền thấy cả phòng là một đống bừa bãi, nhìn chiếc giường bỏ hoang dành cho sủng vật, nhìn ánh đèn lờ mờ chỉ có 15W, nhìn lũ chuột bên trong, nhìn nấm móc bên trong…
Hắn có chút không chịu được nhắm hai mắt lại, trong lòng xẹt qua từng đợt chua xót!
Hắn rốt cuộc hiểu rõ, Hàn Bối Bối trong ngực này, tại sao lại không có cảm giác an toàn như vậy!
Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không biết, nơi này cư nhiên cũng có thể cho người ở!
Bởi vì hắn cho tới bây giờ cũng không biết, đứa bé trong ngực này, cư nhiên chịu nhiều đau khổ như vậy!
Hắn đột nhiên cảm thấy, quyết định của mình là chính xác!
Mang cô đi là chính xác, vô cùng chính xác, vô cùng cấp bách!
Mà Trương Mỹ Ngọc tự nhiên cũng có chút lúng túng, trong lòng có chút sợ hãi, bà không biết Phong Thiên Dục thấy những thứ này sẽ có phản ứng gì, thậm chí bà hối hận vì đã dẫn hắn xuống đây!
Qua loa thu thập một chút đồ đạc của Hàn Bối Bối, đem một cái túi đưa cho Phong Thiên Dục, sau khi Phong Thiên Dục nhận lấy, cũng không quay đầu lại mà rời đi!
Lúc ôm Bối Bối lên xe, nhóc con này đã ngủ rồi!
Hắn thận trọng đặt cô lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho cô, đem túi đồ của cô để ở ghế sau, hắn cũng lập tức lên xe!
Không bao lâu, âm thanh của động cơ vang lên, chiếc xe giống như mũi tên lao ra ngoài!
Không quay đầu lại!
Diệp gia bỏ đi được một gánh nặng, nhất là Trương Mỹ Ngọc thoát khỏi một tạp chủng, giờ phút này bà thật vui vẻ!
Ha ha, tiểu tạp chủng của hồ ly lẳng lơ rốt cuộc bị mang đi, hiện tại bà thật muốn mua pháo đốt ăn mừng!
Hàn Bối Bối trên xe, vẫn luôn ngủ rất điềm tĩnh, rất an ổn! Không có cau mày, không có bất kỳ cái gì không thích, không có cảm giác không an toàn!
Cô thủy chung cảm thấy, giữa hơi thở của mình, còn có một hơi thở cho cô cảm giác an toàn!
Cô thủy chung cảm thấy —- bây giờ cô đã an toàn!
Lúc Phong Thiên Dục ôm cô xuống xe, cô tỉnh dậy một lần, nhưng lại rất mau trầm trầm ngủ, dù lúc Phong Thiên Dục để cho người giúp việc tắm cho cô, cô đều không tỉnh lại!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng