"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 245:...... Có Phải Ảo Giác Hay Không?
àn Bối Bối đáng chết, con thật sự rất hiểu nên như thế nào làm cho người ta lao lực quá độ, hiểu được làm thế nào khiến người khác vì con mà lo lắng bất an, người ngã ngựa đổ!
————————-
Nước Pháp — Tổng bộ Ngũ Mang Tinh
Bởi vì Ngũ Mang Tinh thần bí, không đánh trống khua chiêng, cho nên với người ngoài giới, cơ hồ không có người nào, biết Ngũ Mang Tinh rốt cuộc ở chỗ nào, khu vực nào, Ngũ Mang Tinh..... Đối với người ngoài giới mà nói, hết thảy đều là bí ẩn!
Mà cho dù có để mặc không trông nom thế nào, cho dù là không để ý đến, tại cứ điểm Ngũ Mang Tinh giao giữa hai giới hắc bạch này.... Ở nước Pháp, chính là một trang viên không hề có một chút hư hại!
Đúng vậy..... Là một trang viên mỹ lệ chiếm diện tích lớn đến đáng sợ!
Thời điểm phi cơ đáp xuống một khoảnh đất trống trong trang viên, Lãnh Viêm Thương, bởi vì đã trải qua 10 giờ nhàm chán trên phi cơ, cho nên hắn dẫn đầu từ trên phi cơ nhảy xuống, kế tiếp là người đã cùng Mang thiếu trên máy bay chuẩn bị xong tư liệu, dùng USB lưu lại – An Hựu Huân! Sau đó mới là Dạ Huyền Mang đang ôm Hàn Bối Bối nhảy xuống.
— Bọn họ đã trở lại! Những kẻ kia bên trong Ngũ Mang Tinh, như thế nào lại không ra chào đón?
Người được vây quanh trước hết chính là người vừa mời từ từ tỉnh lại kia, mặc cho Hàn Bối Bối suy nghĩ nát óc, nhưng cũng không thể tưởng tượng được.....
Cô thật sự rất muốn khóc, bởi vì không hiểu vì sao lại bị đưa đến nước Pháp, bởi vì đang ù ù cạc cạc lại đột nhiên xuất hiện một đoàn người cô không quen biết đứng ở trước mặt!
Chí là.... Chỉ là người đầu tiên tiến về phía cô cùng ông chú biến thái này.... Thế nào.... Thế nào lại trông quen như vậy? Uhm?
“Hàn Bối Bối? Hàn Bối Bối? Hả? Tôi không nhìn lầm chứ?”
Dạ Huyền Phỉ bị ông anh xách đến nước Pháp không lâu, nhìn cô bé ông anh đang ôm trong ngực, có chút không tin dụi dụi con mắt, hơn nữa dứt khoát vọt về phía cô!
Hàn Bối Bối cũng có chút không tin nổi mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm Dạ Huyền Phỉ trước mặt mình vài lần, cũng hoài nghi liệu có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác hay không!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng