Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 190: Đủ Tư Cách Làm Con Mồi Của Cậu Chứ?
ôi nói không cần là không cần, người coi trọng “Tử Mị” [1], không phải là người xấu, 3 ngày sau mang theo 5 vạn tới nơi này, một tay giao tiền, một tay giao hàng là được!”
[1]: tên chiếc vòng cổ
Lão sư phụ cười cười, thu dọn xong sạp hàng của mình rồi nhét đống vỏ ốc Bối Bối đưa tới vào trong rương, sau đó xoay người rời đi!
Mặc dù Phong Thiên Dục cùng Hàn Bối Bối cảm thấy có điểm cổ quái, nhưng bọn họ cũng đều không nhìn thấy trong một giây xoay người đi kia, bên trong đôi mắt đục ngầu của lão sư phụ toát ra sự thê lương cùng thương cảm!
“Mị Nhi...... Mị Nhi! “Tử Mị” được làm vì một người, nhưng người đã rời đi lâu như vậy, thậm chí khuôn mặt cũng keo kiệt xuất hiện trong mộng của ta rồi, như vậy lần này đây, ta liền phá lệ, ta nghĩ buông tha chính mình, “Tử Mị” liền làm cho người khác đi, chặt đứt tưởng niệm có lẽ cũng có cái tốt......”
Ai!!
Nơi xa, tựa hồ có người thở dài, tựa hồ có người phiền muộn, vì sao lại như vậy? Là lễ tế đi, a, là tế lễ một phần già đi, nhưng vẫn không thể có được một tình yêu đã qua!
“Uy, Dục ~~ lão sư phụ kia thật kỳ quái!”
“...... Uhm?”
Phong Thiên Dục nhìn bóng lưng đã đi xa kia đến xuất thần, cho nên không nghe rõ Hàn Bối Bối đang nói cái gì, Bối Bối lập tức một chút cũng không lưu tình hung hăng nhéo nhéo hắn!
“Uy, uy, sao không nghe người ta nói? Quả thật không thể tha thứ, người ta nói lão sư phụ kia nhìn qua thật kỳ quái!”
“Ừ, có chút đi, có điều đây cũng là chuyện của người ta, chúng ta không nên xen vào, quên đi, Bối Bối, không phải con muốn tắm nắng sao? Như thế nào? Chẳng lẽ không muốn nữa?”
“Muốn a, dĩ nhiên muốn ~~ tới đây chính là muốn được tắm nắng mà, Hiểu Hiểu nói, tắm nắng tốt lắm nha!”
“Được rồi. Đi thôi, tìm một chỗ tốt tới tắm nắng một lát!”
Nắm lấy tay của cô, cùng cô tiêu sái tới tới lui lui trên bãi cát, ánh mặt trời cũng không quá chói chang nhưng chỉ có vài người đến phơi nắng, bọn họ cũng không để ý, cứ im lặng như vậy dắt tay nhau cùng đi, cứ như vậy hưởng thụ......
————————
“Uy, như thế nào? Người đó đủ tư cách làm con mồi của cậu chứ?”
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng