People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 74: Không Chỉ Có Tay Đau, Tim Càng Đau
hững thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là bây giờ nên làm gì? Hiện tại khoảng cách của cô và hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, hai người cũng sắp phải mặt đối mặt rồi, cô nên trực tiếp làm như không thấy hắn mà tiêu sái đi qua? Hay là nên...... Nha ~~ thật là khó, thời điểm chỉ có cô cùng hắn, thật sự rất khó khăn!
...... Được rồi, trái tim tan nát rồi, tâm cũng đau, vì hắn mà đau, như vậy lần này hắn không chủ động lấy lòng thì đừng mơ tưởng cô có thể cúi đầu trước! Như vậy liền trực tiếp tiêu sái đi qua đi!
Sau khi hạ quyết tâm, cô cũng không hề bối rối khi hai người đi cùng trên một đường thẳng, cô trực tiếp bước qua, chuẩn bị thực hiện một cái lướt qua hoàn mỹ. Làm bộ như không nhìn thấy......
Chẳng qua thời điểm còn chưa kịp lướt qua, cánh tay cô đã lập tức bị hắn giữ chặt, hơn nữa bởi vì lực của hắn khá lớn, cô liền bị hắn kéo đến trước mặt.
Có chút không biết làm sao nhìn về phía hắn, Hàn Bối Bối thật sợ mình trầm luân...... Cũng quả thật, liếc mắt một cái, cô lập tức trầm luân trong thần sắc có chút lo lắng của hắn, đáng chết, tại sao có thể...... Cô cứ dễ dàng bị hắn ảnh hưởng như vậy!
“Bối Bối, đau không?”
Ngón tay hắn xẹt qua má phải sưng to của cô, dấu năm ngón tay thực rõ ràng, qua một buổi tối cũng không hết, có thể thấy được cái tát ngày hôm qua thật sự đủ nặng!
Đánh vào trên mặt của cô, mặc dù tay hắn đau, nhưng lần này hắn lại phát hiện ra, nguyên lai không chỉ là tay đau, tâm càng đau hơn!
Cũng 7 năm rồi, hắn cẩn thận hồi tưởng, cho tới bây giờ mình cũng không động qua cô...... Một ngón tay, một sợi tóc đều không!
“...... Hừ, không cần người làm bộ hảo tâm! Người tới làm gì? Cười nhạo ta sao? Sao không ở phòng khách cùng Thiến Hoa của người ăn điểm tâm? Còn nữa, có phải tính toán đuổi tận giết tuyệt ta hay không? Có phải cảm thấy ta là gánh nặng của các người? Cho nên chèn ép ta như vậy? Đi học cũng không cho anh Tuấn Kiệt đưa ta đi sao? A, có lẽ ngươi có thể đoạn tuyệt hơn một chút nữa!”
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng