Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 15: Câu Hồn Nhìn Cô
au khi ra khỏi khu biệt thự, lại qua một đường lớn, sau đó quẹo vào một lối đi bộ khác là có thể đến được nhà của Hiểu Hiểu rồi. Nàng nghĩ như vậy, cũng tính toán như vậy! Vốn là cảm giác mình có thể thuận lợi tới nhà của Hiểu Hiểu......
Thế nhưng không biết cô là quá mức xui xẻo hay bởi vì chuyện cô sáng sớm hôm nay ra cửa đã nguyền rủa Thượng Đế, tại sao còn không mang hắn trở về? Cho nên mới gặp phải báo ứng, khiến cho cô gặp phải chuyện như vậy?
Tại lỗi rẽ cô muốn quành trên đường lớn có mấy chiếc xe thể thao thoạt nhìn cũng cao cấp chen chúc chung một chỗ, hơn nữa còn vây thành vòng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng người nào đó gào thét...... Giống như có người đang đánh nhau?
“!@#$%$@, cho mày đi rửa bô cho tao, cũng không nhìn một chút nhân phẩm của mình! Dạ Huyền Phỉ, muốn chết, mày đã nói thế, tao tiễn mày một đoạn đường!”
“Con bà nó, Trương Chính Nhất, mày cảm thấy mày nhiều người có thể đánh thắng tao sao? Đừng có nằm mộng, chó ngoan không chắn đường, cút cho tao! Tao còn muốn đến trường học, không có thời gian dây dưa với mày!”
Ách? Dạ Huyền Phỉ? Cái tên dường như rất quen, ngược lại cái tên Trương Chính Nhất, cô không có ấn tượng gì! Được rồi, kỳ thực cô cũng không có chút tò mò nào với trận ẩu đả này, cô rất muốn đi đường vòng, nhưng là...... Nhưng là TMD, người nào không có đạo đức như vậy? Đánh nhau liền đánh nhau, con bà nó, tại sao phải có một chiếc giày đá bóng rất lớn bay về phía cô?
“...... A...... Thật là đau! Người nào a, thất đức như vậy?”
Bay tới thì cũng thôi đi, không phải là chuyện lớn, nhưng tại sao phải chuẩn như vậy nện trúng đầu cô? Mẹ kiếp
“Ách? Cái đó...... Có thể ném giày tới đây cho tôi không?”
Trong đám đánh nhau lộn xộn kia, một người hướng cô vẫy tay, có chút xấu hổ nhìn cô, bên trong đôi mắt tựa hồ còn đang phóng điện, tóm lại rất câu hồn nhìn cô!
“Anh?”
“Ừ! Đúng vậy, em gái nhỏ, nhờ cậy, ném giầy tới đây cho tôi, cám ơn!”
Hàn Bối Bối có chút không thoải mái nhìn của hắn, em gái nhỏ? Hừ, cô cùng hắn không quen không biết, dựa vào cái gì giúp hắn ném giày qua đó!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng