The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 24: Người Phải Đút Cho Người Ta Ăn Mới Được!
úng đúng đúng, đáng ghét, đáng ghét, nhưng ta cũng đã giải thích trong điện thoại, không có biện pháp a, ta bị đột kích, một chút cũng không biết trước!”
“Hừ, cha xấu, lần sau còn đột nhiên biến mất không giải thích như vậy, Bối Bối sẽ không để ý đến người!”
Làm sao lại không để ý tới được, thật là nhớ, thật là nhớ thật là nhớ...... Bất quá tưởng niệm của cô đối với hắn, toàn bộ đều gửi gắm vào điệu nhảy này. Vẫn muốn chờ hắn trở lại, cô liền khiêu vũ cho hắn xem, cho nên hành động của hắn mới làm cho cô đau lòng mà thôi!
“Được, không thành vấn đề, nếu có lần sau nữa, cho phép Bối Bối không để ý tới ta!”
Hắn buồn cười, dụ dỗ cô, logic của trẻ con đều là như vậy. Cho nên rất dễ ứng phó. Cuối cùng, sau khi hắn nói xong câu này, cửa phòng ngủ cũng mở ra!
Cô mở cửa, đôi mắt khóc sắp thành tiểu hột đào rồi, hắn lập tức khom lưng ôm lấy cô, hơn nữa còn cẩn thận tránh món kho đang cầm trong tay không làm bẩn y phục của cô, sau đó ôm cô đi vào trong phòng!
“Bối Bối, muộn như thế mới về nhà, cũng còn chưa ăn gì phải không? Đây đều là những thứ con thích ăn, không cần khách khí!”
“Hừ, ai muốn khách khí!”
Cô bĩu môi, còn chưa muốn nhìn hắn. Đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài, thật ra thì rất muốn rất muốn nhìn...... Thật nhiều ngày không nhìn thấy hắn rồi!
“Được, không khách khí, Bối Bối ăn mau đi!”
“Không muốn!”
“...... Ách?”
Hắn cùng cô ngồi ở bên trên giường, nhưng bất chợt cô lại cố chui vào trong ngực hắn, hơn nữa còn ngồi trên đùi hắn, làm cho hắn dở khóc dở cười!
“Nếu Dục thật muốn nói xin lỗi…, như vậy sẽ phải đút cho Bối Bối ăn!”
“Đút cho Bối Bối ăn sao?”
Hắn nhéo nhéo khuôn mặt cô, biết tiểu gia hỏa này mỗi lần đều thích làm như vậy, mỗi lần đều nghĩ biện pháp làm nũng hắn!
Quả thật lần này vẫn là muốn làm nũng! Không có biện pháp a, rõ ràng là thủ đoạn làm nũng nhưng hắn lại nguyện ý sa vào bẫy.
“Thế nào? Không muốn sao? Nếu không muốn…, Dục mau ra khỏi phòng người ta đi, người ta không muốn ăn nữa!”
“Được, được, đút cho Bối Bối ăn, đút cho Bối Bối ăn, ai bảo Bối Bối là tâm can bảo bối của ta, là con gái ngoan ngoãn của ta.”
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng