Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 8: Bối Bối, Ta Nuôi Dưỡng Con Đã 3 Năm
ồng dạng, từ thời điểm 10 tuổi tình yêu đầu tiên, trong mắt cô chưa từng có người khác, chỉ có hắn...... Cũng chỉ có hắn mà thôi!
“Bối Bối, ta nuôi con đã 3 năm!”
“Người ta biết!”
“Cho nên bất kể như thế nào, về sau nhất định tiếp tục gọi cha! Dục không phải là tên con kêu!”
Quái dị, mỗi lần tiểu nha đầu này gọi hắn là Dục, hắn đều có loại cảm giác rất kỳ quái, mà cảm giác kia rốt cuộc là cái gì...... Hắn cũng bắt không được!
“Không muốn, không muốn, người ta không muốn, chính là muốn gọi người là Dục, chính là muốn gọi người là Dục!”
Cô không ngừng ở chỗ tay lái phụ lắc lư thân thể mình, bày tỏ kháng nghị của mình, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, nước mắt kia đã nhanh chóng tụ trong hốc mắt...... Thượng Đế, cô không làm ngôi sao nhỏ tuổi, thật là lãng phí, siêu cấp lãng phí!
“......”
Dục? Cô bắt chước học ở đâu? Nghĩ đến cái này, Phong Thiên Dục mỗi lần đều rất buồn bực, làm sao có thể chứ? Trong nhà dường như không có bất kì người nào gọi hắn là Dục a!
“Còn có Dục, người cũng chưa trả lời người ta, nếu lúc nãy Bối Bối không đến.., người có phải muốn cùng cô gái kia đi hẹn hò hay không?”
“Tiểu quỷ, con để ý quá nhiều, cha có thể không trả lời trẻ con những vấn đề sâu sắc như vậy!”
Phong Thiên Dục cưng chiều vươn tay xoa xoa đầu cô, rồi sau đó lại nhéo nhéo một bên mặt không bị thương của cô.
Bất quá hắn ánh mắt lại gắt gao khóa lại trên khuôn mặt bị thương, hơn nữa con ngươi dưới tình huống Bối Bối không để ý trở nên càng ngày càng sâu, Annie có phải đáng đánh đòn hay không? Cũng dám động vào cô? Muốn chết!
“Dục, Dục......”
“Ừ, nếu như con nhất định muốn biết …, như vậy bắt đầu từ bây giờ, con gọi ta là cha, ta có lẽ sẽ hảo tâm nói cho con biết!”
Xe chạy rất chậm, mỗi lần chỉ cần cô ngồi trên xe của hắn, hắn chưa bao giờ để tốc độ xe lên đến 100, bình thường chỉ dừng lại ở 90!
Bởi vì hắn rất hiểu nha đầu này, hắn biết nha đầu này thích ghé vào cửa kính xe nhìn ra phía ngoài!
Hơn nữa dù sao cô vẫn là đứa bé, hắn không muốn cho cô biết, cái gì là đua xe!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng