Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Băng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 391 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 415 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:36:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 5: Cha...... Thật Là Đau!
au mồ hôi! Cha!
Một tiếng cha này, cơ hồ khiến cho sự sáng tạo ở mỗi người không nhịn được đều sụp đổ. Cái gì cùng cái gì? Phong Thiên Dục? Phong Thiên Dục tuổi còn trẻ, vẫn còn đang học đại học có con gái? Nhìn qua ít nhất cũng 7, 8 tuổi. Khụ khụ, cái đó gì, Phong Thiên Dục có phải phát dục thật quá tốt hay không?
“...... Bối Bối!
Phong Thiên Dục hiển nhiên không ngờ tới, người này thế nhưng lại đột nhiên gọi hắn là ‘cha’! Cho nên hắn cũng không nhịn được sửng sốt một chút, dù sao tiểu nha đầu này dường như thời điểm từ 1 năm trước sẽ sống chết cũng không chịu gọi hắn là cha!
“Cha? Cô này hẳn không phải là cô mà cha rất coi trọng? Dường như những cô cha tương đối coi trọng, cha đều cho con thấy qua. Còn cô này, cha lại chuẩn bị cho con gặp sao?”
Bàn tay mập mạp của cô chỉ về phía Annie! Mà một tiếng cô kia ít nhiều cũng đã khiến cho Annie cảm thấy khó chịu, dù sao cô mới 20 tuổi...... Không nghĩ tới điều này còn chưa đủ, nha đầu chết tiệt kia lại còn ‘yêu sách’!
Đáng chết, sao còn mặt mũi cho cô sống đây?
“Phong Thiên Dục!”
“...... Ách......”
Phong Thiên Dục cũng ngây ngẩn cả người, làm sao còn muốn đứng lên giải thích cái gì?
“Anh là tên khốn kiếp!”
Annie lấy túi xách trong tay đập về phía Phong Thiên Dục, Phong Thiên Dục theo bản năng né tránh, nhưng không nghĩ tới trùng hợp như vậy, hắn tránh khỏi bị đập nhưng túi xách kia đập trúng Bối Bối!
Cánh tay mang theo một cái túi hung hăng xẹt qua gương mặt Bối Bối!
Đại khái là bởi vì Bối Bối còn nhỏ, da rất non, cho nên mới xẹt qua, hơn nữa túi xách cũng còn không có rơi xuống đất, trên mặt Bối Bối đã phiếm tơ máu!
...... Thượng Đế!
Cũng chính là ở một khắc đó, trong đôi mắt Phong Thiên Dục đột nhiên tràn đầy sát khí. 3 năm qua, mặc dù hắn rất đau đầu với nha đầu này, nhưng bất kể như thế nào, vẫn chưa có người nào dám ở trước mặt hắn động thủ với “con gái” của hắn như vậy!
Hắn đau lòng lấy khăn tay ra, lau đi chút máu trên mặt con mèo nhỏ. Nhân lúc còn mèo nhỏ còn chưa có khóc hết sức, hắn vội vàng thổi thổi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô!
“Bối Bối, đau không?”
“...... Cha..... Thật là đau......”
Ô ô, hảo ủy khuất nha...... Ủy khuất cái rắm, mặc dù có chút ít đau, nhưng cũng chỉ một hiệp mà thôi, cô cũng đã có thể hiểu, người phụ nữ lấy túi xách đập cô nhất định là muốn cướp cha đi! Hừ, làm sao có thể? Cô tuyệt đối sẽ không cho phép, bất luận kẻ nào cướp cha đi!
Người Giám Hộ Vô Lại Người Giám Hộ Vô Lại - Dung Băng