It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Alecxei Tolxtoi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 38
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 974 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28 - Bài Hát Cổ Xưa
êlita, Los và Ikha bay trên con thuyền bốn cánh về phía dãy núi Lidiadira.
Máy thu sóng điện từ - một cây cột có các đoạn dây điện - vẫn liên tục làm việc. Aêlita cúi người trên khung màn ảnh nhỏ xíu, vừa nghe vừa nhìn.
Khó mà hiểu rõ được những bức điện báo tuyệt vọng, những tiếng kêu gọi, những yêu cầu đầy lo âu đang bay, đang quay cuồng trong từ trường của Sao Hỏa. Dù sao thì giọng nói đanh thép của Tuxcup cũng không ngừng vang lên, cắt ngang và vượt lên trên toàn bộ cái mớ hỗn độn ấy. Trong tấm gương nhỏ, lướt qua bóng hình của cái thế giới đang náo động.
Mấy lần, trong ống nghe, tai Aêlita nắm bắt được một giọng nói kì lạ đang gào lên:
“... Các đồng chí, đừng nghe những kẻ thì thầm... Chúng ta không cần một sự nhượng bộ nào cả... Hãy cầm lấy vũ khí, các đồng chí, giờ cuối cùng đã điểm... Tất cả chính quyền về tay Xô... Xô... Xô...” Aêlita ngoảnh sang Ikha:
- Bạn cậu dũng cảm và táo bạo lắm. Anh ta đúng là Con Trời.
Cậu không phải lo cho anh ta.
Ikha như một con dê, cứ giậm chân và lắc lắc cái đầu có bộ tóc màu hung. Aêlita biết rằng cuộc chạy trốn của họ vẫn giữ được bí mật.
Cô bỏ hai ống nghe khỏi tay. Cô dùng ngón tay lau mặt kính cửa quan sát ở mạn thuyền bị mờ hơi nước.
- Anh nhìn kìa, - cô bảo Los, - có mấy con ikhi bay sau chúng ta kìa.
Con thuyền bay rất cao ở mé trên Sao Hỏa. Ở hai bên mạn thuyền, trong ánh sáng chói lòa, có hai con chim cánh mỏng, lông nâu hơi bị bợt, đang bay lượn. Những cái đầu tròn, mỏ phẳng có nhiều răng của chúng quay cả về phía các ô cửa sổ. Một con trông thấy Los, liền lao xuống mổ vào mặt kính. Los ngửa đầu ra. Aêlita cười vang.
Họ đã qua Adora. Bây giờ ở phía dưới là những mỏm đá nhọn của dãy núi Lididira. Con người bay thấp xuống, bay qua hồ Xoam rồi hạ xuống một bãi rộng ngay sát bờ vực.
Los và chú bé thợ máy đưa thuyền vào hang, vác các làn giỏ lên vai rồi theo hai người phụ nữ xuống những bậc thang cổ xưa đã mòn gần hết để vào khe núi. Aêlita nhanh nhẹn đi lên phía trước. Cô vừa bám vào gờ đá, vừa chăm chú nhìn Los. Từ dưới đôi chân to lớn của anh có những viên đá bửa ra, rơi xuống vực, tạo nên nhiều tiếng vang.
- Đây là nơi Magaxitl hạ xuống, mang theo cái gậy có buộc bó sợi, - Aêlita nói. - Ngay bây giờ anh sẽ thấy chỗ xưa kia có ngọn lửa thiêng.
Đến giữa vực, bậc thang đi sâu vào trong đá, sang một đường hầm hẹp. Từ trong bóng tối, hơi ẩm phả ra lành lạnh. Vai sát vào thành đá, người cúi xuống, Los vất vả đi giữa hai bức tường đã được mài nhẵn. Anh mò mẫm tìm vai Aêlita và ngay lập tức anh cảm thấy hơi thở của cô trên môi mình. Anh thì thầm bằng tiếng Nga: “Em yêu của anh”.
Cuối đường hầm là một cái hang sáng lờ mờ. Khắp nơi lấp lánh cột đá badan. Tít sâu có những luồng hơi nhẹ bay lên. Nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có những giọt nước từ trên vòm hang tối om rơi xuống tí tách đều đều.
Aêlita đi ở đằng trước. Tấm áo choàng đen và chiếc mũ chóp nhọn của cô đôi khi khuất trong đám hơi. Từ trong bóng tối, cô nói: “Anh cẩn thận đấy” - rồi cô hiện ra trên nhịp cuốn hẹp của một chiếc cầu cổ.
Los cảm thấy mặt cầu như rung lên dưới chân anh, nhưng anh chỉ nhìn tấm áo choàng nhẹ đang lướt đi ở trước mặt.
Trong hang sáng dần. Phía trên đầu, các tinh thể lấp lánh. Cuối hang là một hàng cột đá thấp. Xa xa là những đỉnh núi đá chan hòa ánh nắng chiều và những hồ chứa nước ở Lidiadira.
Bên kia hàng cột có một khoảng đất rộng phủ đầy rêu. Rìa khoảng đất dốc xuống gần như thẳng đứng. Có những bậc thang và những con đường mòn lờ mờ dẫn lên trên, vào hang. Ở giữa khoảng đất, NGƯỠNG CỬA THIÊNG LIÊNG phủ đầy rêu, chìm một nửa vào trong đất. Đó là một cái quách lớn bằng vàng khối. Cả bốn mặt quách đều có hình chim và thú chạm trổ rất thô. Mặt trên có hình một người Sao Hỏa đang ngủ, - một tay đặt dưới gáy, một tay ép cây sáo ulla vào ngực. Những mảnh cột đá bị đổ rải rác xung quanh công trình điêu khắc kì diệu này.
Aêlita quỳ xuống trước Ngưỡng Cửa và hôn vào tim hình người đang ngủ. Khi đứng lên, mặt cô có vẻ trầm ngâm và nhu thuận. Ikha cũng ngồi xuống bên chân người đang ngủ, ôm lấy đôi chân người ấy và áp mặt mình vào đó.
Ở bên trái, trong đá, giữa những dòng chữ đã mờ, hiện lên một cánh cửa vàng hình tam giác. Los cạo lớp rêu và mở được cửa ra một cách khó nhọc. Đó là nơi ở xưa kia của người canh giữ Ngưỡng Cửa - một cái hang nhỏ, tối, có những chiếc ghế dài, bếp lò và giường nằm bằng đá. Mọi người mang làn giỏ vào đó. Ikha trải chiếu xuống đất, trải đệm cho Aêlita, đổ dầu vào chiếc đèn treo trên trần và thắp đèn.
Chú bé thợ máy ra canh thuyền có cánh.
Aêlita và Los ngồi bên bờ vực thẳm. Mặt trời đã khuất sau những đỉnh núi nhọn. Những cái bóng dài, đậm nét trải từ chân các quả núi ra, như bị hẫng ở các khe hẻm. Ở vùng này, nơi xưa kia các Aol cổ chạy trốn mọi người, thật là ảm đạm, cằn cỗi, hoang dã.
- Xưa kia, núi non ở đây rất nhiều cây cối, - Aêlita nói, - có hàng đàn Khasi gặm cỏ trong khe hẻm, các thác nước chảy ào ào. Tuma đang chết dần chết mòn. Cái vòng tròn hàng nghìn năm dài lê thê đang khép kín lại. Có lẽ chúng em là những người cuối cùng: nếu chúng em ra đi, Tuma sẽ bỏ trống.
Aêlita ngừng lời. Mặt trời đã lặn hẳn sau dãy núi đá. Ánh hoàng hôn đỏ như máu nhuộm hồng tít lên cao, vào tận khoảng tối màu tím.
- Nhưng trái tim em lại nói điều khác, - Aêlita đứng dậy, đi dọc theo bờ vực, nhặt lên những mảng rêu khô, những cành cây khô. Cô bỏ tất cả vào vạt áo choàng, quay về chỗ Los, xếp thành một đống rồi mang chiếc đèn trong hang ra, quỳ xuống nhóm lửa. Đống cành khô vừa bén lửa vừa kêu lách tách.
Bấy giờ Aêlita mới rút trong túi áo ra một cây đàn ulla nhỏ, rồi vừa ngồi, khuỷu tay tì xuống đầu gối, vừa đặt tay lên dây đàn. Các dây đàn dịu dàng rung lên phát ra những tiếng thanh thanh như tiếng đàn ong. Aêlita ngẩng đầu lên những ngôi sao đã lấp lánh trong màn đêm, rồi bằng một giọng khe khẽ, trầm trầm, u buồn, cô cất tiếng hát:
Hãy lượm cỏ khô, phân súc vật và cành gãy, Hãy xếp thật đẹp, Hãy đập hai hòn đá vào nhau, - hỡi người phụ nữ, người dẫn dắt hai tâm hồn, Hãy làm bật ra một tia lửa, - thế là ngọn lửa bùng lên Hãy ngồi bên lửa, giơ tay về phía lửa.
Chồng ngươi ngồi ở phía bên kia những ngọn lửa chập chờn.
Qua những làn khói đang bay về phía các ngôi sao.
Mắt người đàn ông nhìn vào bóng tối của bụng ngươi.
Mắt anh ta sáng hơn sao, nóng hơn lửa, bạo dạn hơn cặp mắt lân tinh của con sa.
Hãy biết rằng mặt trời rồi sẽ tàn lụi.
Các ngôi sao sẽ biến mất khỏi bầu trời.
Talxetl ác độc sẽ tắt đi trên thế giới.
Nhưng ngươi, hỡi người phụ nữ, ngươi ngồi trên ngọn lửa bất tử, giơ tay về phía lửa, Và nghe tiếng nói của những đứa trẻ đang chờ được đánh thức dậy để đón lấy cuộc sống, Những tiếng nói trong bóng tối của bụng ngươi.
Đống lửa đã sắp tàn Buông cây đàn xuống đầu gối, Aêlita nhìn những mảnh than, - chúng rọi chiếu ánh hồng rực nóng lên mặt cô.
- Theo tục lệ cổ xưa, - cô nói, vẻ nghiêm khắc, - người phụ nữ nào hát cho người đàn ông nghe bài hát ulla này, sẽ trở thành vợ của người đàn ông ấy.
Người Đẹp Sao Hỏa Người Đẹp Sao Hỏa - Alecxei Tolxtoi