You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
309
gược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Phiên ngoại 3: Lý Huyền Băng vs Toàn Vũ
Phiên ngoại 3.31: Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Tiếp chiêu
Edit
Thức ăn nhanh chóng được đặt trên bàn, Toàn Vũ tức giận cầm lấy đôi đũa, vừa muốn động thủ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng nói đùa vang lên.
“Vương gia, thật là trùng hợp, ở trong này lại nhìn thấy ngươi, vốn dĩ muốn đi tìm ngươi, nhưng lại sợ quấy rầy niềm vui tân hôn của ngươi, không nghĩ tới ngươi lại ở đây hẹn hò mỹ nhân.”
Toàn Vũ ngẩng đầu lên thì thí một người nam tử phong độ mặc quần áo màu xanh đang bước vào, hai tròng mắt hẹp dài dừng lại trên khuôn mặt nàng, dường như đang đánh giá.
“Lâu Thượng, ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà hẹn hò mỹ nhân? Giới thiệu với ngươi một chút. Đây là Vương phi của ta, nàng gọi là Toàn Vũ.” Lý Huyền Băng bất mãn liếc hắn một cái, sau đó nói.
“Thì ra là Vương phi, thật là thất lễ quá. Tại hạ là Lâu Thượng, bằng hữu của Vương gia.” Nam tử nho nhã, lễ độ nói.
Toàn Vũ gật gật đầu.
“Lâu Thượng, cùng nhau dùng bữa đi.” Lý Huyền Băng ngồi bên cạnh nói.
“Tốt quá, có thức ăn miễn phí, ta đương nhiên cầu còn không được.” Lâu Thượng vui cười, sau đó nhìn nàng nói: “Ta không làm phiền Vương phi chứ?”
“Nếu ta nói phiền ngươi có đi không?” Toàn Vũ nhìn hắn nói, ngồi cũng đã ngồi rồi, còn hỏi cái gì nữa.
“Ách…” Lâu Thượng sửng sốt, lập tức cười nói: “Vương phi thật đáng yêu, cho dù người thấy phiền ta cũng không đi.”
“Lâu Thượng, công việc buôn bán dược liệu của ngươi gần đây thế nào rồi?” Lý Huyền Băng vừa ăn vừa thuận miệng hỏi.
“ Có thể nói là tất cả đều bình thường.” Lâu Thượng trả lời.
“Ngươi là người bán dược liệu?” Toàn Vũ nhìn hắn hỏi, nàng là thầy thuốc, đương nhiên đối với vấn đề này mẫn cảm hơn những người khác.
“Vâng, Vương phi cần thứ gì sao?” Lâu Thượng gật gật đầu.
“Ta có thể đi xem được không? Xem thử cửa hiệu dược liệu của ngươi như thế nào?” Toàn Vũ có chút hưng phấn, nàng có thể dùng thảo dược để bào chế thành thuốc bột, thuốc bột này dùng chắc sẽ tốt lắm đây.
“Đương nhiên có thể, thì ra Vương phi có hứng thú với dược liệu như vậy, người cứ đến thành Tây hỏi mọi người cửa hiệu dược liệu của Lâu gia ở đâu thì người ta sẽ chỉ cho người.” Lâu Thượng đáp lời.
“Vậy ta đây cám ơn trước. Hôm nào rảnh ta sẽ đi tìm ngươi.” Nỗi buồn bực lúc nãy của Toàn Vũ bây giờ tan thành mây khói.
“Toàn Vũ, nếu ngươi cần dược liệu có thể bảo hắn đem đến vương phủ.” Lý Huyền Băng ở một bên nói, nàng không cần tự mình đến đó lấy dược liệu.
“Ừ, biết rồi.” Toàn Vũ thuận miệng đáp, trong lòng lại nghĩ, hắn sẽ đồng ý để cho mình ở trong vương phủ nghiên cứu bào chế thuốc bột sao?
Sau khi dùng cơm xong, Lý Huyền Băng và Toàn Vũ liền cùng Lâu Thượng rời đi, sau đó một đường trở lại vương phủ, vừa tiến vào đại sảnh liền thấy mấy nữ tử mang vẻ mặt ai oán nhìn hắn.
“Ta mệt mỏi quá, ta về phòng trước.” Toàn Vũ mới không muốn đứng ở nơi này nhìn bọn họ đâu.
“Ừ.” Lý Huyền Băng gật gật đầu.
“Đừng quên thánh chỉ.” Nàng nhỏ giọng cảnh cáo bên tai hắn, sau đó xoay người rời đi.
Lý Huyền Băng chỉ cười, nàng là cố ý nhắc nhở hắn sao?
Nhìn thấy nàng vừa rời khỏi thì mấy nữ tử kia lập tức chạy lên ôm hắn, vô cùng ủy khuất nói: “Vương gia, chúng ta rất nhớ người.”
“Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, không thể không tuân theo, vả lại một tháng sẽ qua rất nhanh thôi.” Lý Huyền Băng an ủi các nàng, tuy rằng không yêu nhưng hắn cũng thích, nếu không cũng sẽ không cho phép các nàng tiến vào vương phủ.
“Vương gia, Hoàng Thượng chỉ nói là không thể sủng hạnh chúng ta, chứ cũng không nói chúng ta không được hầu hạ người, có phải hay không?” Một nữ tử ôm cổ hắn làm nũng.
“Phải đó Vương gia, người có thể cùng chúng tỷ muội uống rượu, xem như cũng không có kháng chỉ.” Mấy nữ tử khác cũng phụ họa theo, các nàng buồn bực đã lâu nhưng nay mới tìm ra lỗ hổng của thánh chỉ, tuy rằng không thể cùng Vương gia gần gũi, nhưng cũng có thể chiếm được tiện nghi của Vương phi, một mình nàng chiếm lấy Vương gia quá lâu rồi, làm cho các nàng chăn đơn gối chiếc.
Sau khi Toàn Vũ tắm rửa xong đã lâu mới phát giác hình như hắn vẫn chưa trở về, tại sao lại như vậy? Vội vàng kêu Thu Nhi đến: “Ngươi đi xem thử Vương gia đang làm cái gì?” Hắn sẽ không về phòng nữ nhân khác chứ, nghĩ vậy nên trong lòng cảm thấy không thoải mái.
“Vâng, Vương phi.” Thu Nhi vội vàng đi tìm hiểu.
Một lát sau đã trở về bẩm báo: “Vương phi, Vương gia đang cùng các tiểu thiếp uống rượu trong đại sảnh.”
“Uống rượu?” Toàn Vũ nghị hoặc hỏi, tâm cũng thả lỏng một chút, hắn không có về phòng nữ nhân khác.
“Vâng, có điều….” Thu Nhi nhìn nàng, ấp a ấp úng, không biết có nên nói hay không.
“Sao vậy, Thu Nhi? Nói mau.” Toàn Vũ ra lệnh, hay là đã phát sinh chuyện gì?
“Những nữ nhân này nói Hoàng Thượng chỉ hạ thánh chỉ chuyên sủng một mình Vương phi nên bọn họ rất bất mãn, Thu Nhi nghe lén có người nói cho dù không thể sủng hạnh thì cũng có thể chiếm tiện nghi của Vương phi, bọn họ nói trong thánh chỉ không có quy định Vương gia không được cùng bọn họ uống rượu.” Thu Nhi nhỏ giọng nói.
“Thì ra là như vậy, bọn họ muốn lợi dụng sơ hở của thánh chỉ.” Toàn Vũ cười lạnh một chút, nàng sẽ không để cho bọn họ toại nguyện đâu, nghĩ vậy nên nói: “Thu Nhi, chúng ta đi.”
“Vương phi, người muốn đi đâu?” Thu Nhi ở phía sau lưng hỏi.
“Đương nhiên là đi tiếp chiêu.”
Toàn Vũ một đường tiến thẳng đến đại sảnh, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của Lý Huyền Băng và đám nữ tử.
“Vương gia, Vân tỷ tỷ nên bị phạt.”
“Vương gia không được thiên vị tỷ ấy nha, tỷ ấy nên bị phạt.”
Một cỗ tức giận nhất thời bùng phát trong lòng, Toàn Vũ bước đến, trực tiếp kéo tay Lý Huyền Băng, thản nhiên cười nói: “Vương gia, trời đã tối rồi, nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Đám nữ tử sửng sốt, trên mặt mang theo vẻ bất mãn, tất cả đều nhìn Vương gia, hi vọng hắn sẽ ở lại.
“Toàn Vũ, ngươi đi nghỉ ngơi trước, lát nữa ta sẽ đến.” Lý Huyền Băng nhẹ nhàng nói, hắn biết nàng cố ý đến phá hư, nhưng hắn cũng không vạch trần nàng.
Nghe hắn nói như vậy, trong mắt của đám nữ tử rõ ràng mang theo đắc ý, Vương gia vẫn là để ý bọn họ hơn.
“Nếu như vậy thì ta sẽ ở đây cùng Vương gia.” Toàn Vũ nói xong liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khanh khách nhìn đám nữ tử nói: “Các tỷ muội cũng ngồi xuống đi, cùng nhau hầu hạ Vương gia, ai thua thì ta sẽ trừng phạt người đó được không? Dùng phấn ngứa hay là….”
Đám nữ tử quá sợ hãi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hạ thấp người, oán hận nói: “Thiếp thân không quấy rầy Vương gia và Vương phi, thiếp thân xin cáo lui trước.”
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến