However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại 3.11 - 3.13
hiên ngoại 3.11: Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Vương gia là người tốt
Edit & Beta: Q vs H
Nguồn: phudungvuongphi.
‘Ngươi làm gì?’ Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng cười từng bước né tránh, nàng sẽ không diễn lại trò cũ chứ.
‘Ngươi trốn cái gì?’ Toàn Vũ từ đi từ phía sau hắn:
‘Yên tâm ta sẽ không tiểu lên người ngươi.’
Nhắc tới đến chuyện này sắc mặt Lý Huyền Băng lại âm trầm xuống đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nữ nhân không biết liêm sỉ cứ như thế mà tiểu.
‘Lý Huyền Băng ta thừa nhận thức ăn này là ta cố ý bỏ thêm đồ vật này nọ, xem như ta thành tâm nhận sai, ngươi khoan dung cho ta không cần ăn có được không.’ Toàn vũ tội nghiệp nhìn hắn, yếu đuối thế sẽ khiến hắn tha cho nàng chứ.
Nàng đột nhiên nhận sai thế đến làm cho Lý Huyền Băng có chút không thích ứng nhìn chằm chằm nàng, nàng đang làm cái gì?
‘Nói thế nào người ta cũng là nữ nhân cho dù ngươi không thương hoa tiếc ngọc, thì ngươi cũng không đành lòng chứ.’ Toàn Vũ tiếp tục giả dạng đáng thương những giọt nước mắt trong suốt lập tức chã lã rơi xuống dưới.
‘Được rồi, không ăn, không ăn nữa, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ lần này.’ Nhìn thấy bộ dạng nàng khóc thê thê thảm thảm vậy trái tim Lý Huyền Băng có chút rối loạn, rõ ràng là nàng sai sao bây giờ lại là lỗi của hắn.
‘Ta đã biết.’ Trong lòng Toàn Vũ cười thầm hóa ra là hắn sợ nước mắt, cuối cùng nàng đã biết.
‘Gọi người dọn đi, ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta còn có chuyện phải làm.’ Lý Huyền Băng xoay người ngồi vào bàn đọc sách, nàng như vậy làm cho hắn không biết phải đối xử nàng như thế nào.
‘Ừ, ta không quấy rầy ngươi nữa.’ Đạt được mục đích Toàn Vũ lập tức chạy ra khỏi thư phòng
‘Tiểu thư.’ Thu Nhi vẫn chờ ở bên ngoài kêu lên.
‘Có phải ngươi nói cho hắn hay không?’ Toàn Vũ lại hung hăng trừng mắt nhìn Hồng Vân ở bên cạnh, trừ nàng còn ai vào đây, đều do chính mình nhất thời đã quên bên người có gian tế.
Hồng vân chỉ lạnh lùng liếc mắt nàng một cái nói:
‘Việc nhỏ ấy còn cần ta mật báo với Vương gia sao? Đây là lãnh địa của Vương gia, làm gì có chuyện gì có thể qua mặt đượcVương gia, tiểu thư ngươi không nên đánh giá cao bản thân như vậy, khuyên ngươi về sau ít gây chuyện đi, không cần liên lụy người vô tội trong phủ.’
‘Ngươi..’ Toàn Vũ tức giận một câu cũng nói không nên lời, chẳng qua lần này hắn muốn cho nàng một bài học, xem ra nhất cử nhất động của nàng, hắn đều rõ như trong lòng bàn tay.
‘Ta là khuyên bảo ngươi.’ Hồng Vân lại lạnh lùng bỏ thêm một câu.
‘Trở về phòng.’ Toàn Vũ thở phì phì vung tay áo, đấu không lại hắn nàng trở về phòng ngẫm nghĩ chút.
Ngồi ở trong phòng thở phì phì, vày vò tay áo chẳng lẽ nàng cứ chờ hắn có lương tâm mà thả nàng ra sao?
‘Tiểu thư, không nên tức giận.’ Thu Nhi đi vào khiếp sợ nhìn nàng, tiểu thư có thể tức giận trứt lên thân thể của mình không.
‘Thu Nhi ngươi đừng sợ ta không có tức giận.’ Nhìn ra bộ dáng sợ hãi bất an của nàng, Toàn Vũ an ủi nàng, cố gắng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
‘Tiểu thư không tức giận là tốt rồi thật ra Vương gia rất tốt.’ Thu Nhi an tâm cười cười, sau đó nói.
‘Thu Nhi ngươi hầu hạ Vương gia đã bao lâu rồi? Sao ngươi lại biết hắn tốt lắm?’ Toàn Vũ không cười hỏi, nếu hắn tốt thì trên đời sẽ không có người xấu.
‘Nô tỳ không hầu hạ được Vương gia bao lâu? Nô tỳ là người của Thiên triều, là nha hoàn trong biệt quán, không phải nha hoàn tùy thân Vương gia, nhưng từ khi Vương gia đến đây nô tỳ đều không thấy Vương gia trừng phạt hạ nhân, một lần nô tỳ đi quét dọn trong phòng ngủ Vương gia không cẩn thận làm vỡ một bình hoa, nô tỳ thầm nghĩ sẽ chết chắc, không biết Vương gia sẽ xử phạt nô tỳ thế nào, nhưng Vương gia lại nói một câu, không có việc gì.’ Trong mắt Thu Nhi lộ ra vẻ sùng bái còn có may mắn.
‘Hắn có tốt như vậy sao? Hay là bình hoa kia hoàn toàn không đáng giá.’ Toàn Vũ xuy một cái, nàng không tin đâu, bây giờ cũng mới biết được vì sao Thu Nhi không có địch ý với nàng, hóa ra nàng không phải người nước láng giềng.
‘Tiểu thư, không phải.’ Thu Nhi vội vàng giải thích ‘Sau đó quản gia nói bình hoa kia Vương gia rất thích, cho nên mới có đem từ nước láng giềng sang nơi này, nhưng Vương gia không hề trừng phạt nô tỳ, nô tỳ chưa từng thấy chủ tử nào tốt như vậy.’
‘Thu Nhi ngươi không cần giải thích, có nói gì ta cũng không tin hắn là người tốt, nếu hắn tốt như vậy sao lại đối xử với ta như thế?’ Nàng là nô tỳ trong phủ hắn đương nhiên nói giúp hắn.
‘Tiểu thư đó là bởi vì ngươi hơi quá đáng, ngươi cắt tóc của Vương gia, nô tỳ nghe trộm bọn thị vệ nói việc này nếu xảy ra ở nước láng giềng thì người bị cạo đầu sẽ bị người khác nhạo báng ngay cả tóc mình cũng không bảo vệ được, bọn họ cho rằng người đó không có tư cách còn sống, mà người cạo đầu cũng sẽ bị xử ngay, không cắt đứt tay cũng cắt ngón chân, cắt tóc đi thị uy khắp phố cuối cùng bị chọc mù hai mắt.’ Thu Nhi nhỏ giọng nói.
‘Cái gì? Nghiêm trọng như vậy sao?’ Sắc mặt Toàn Vũ thay đổi, chẳng trách Lý Huyền Băng hận nàng như thế, hình dung bản thân không tay, không chân, mắt mù bộ dáng vô cùng thê thảm, nàng rùng mình một cái, thật là đáng sợ.
‘Vâng, đúng vậy, tiểu thư không biết đâu, mấy ngày nay sắc mặt Vương gia dọa người, nô tỳ cũng không dám ngẩng đầu nhìn.’ Thu Nhi bây giờ nhớ tới sắc mặt Vương gia giống hàn băng nhịn không được run rẩy một chút, Vương gia tốt nên vẫn chưa liên lụy hạ nhân.
‘Vậy sao?’ Toàn Vũ nhíu mày xem ra Lý Huyền Băng ở trong mắt Thu Nhi rất hoàn mỹ, không sứt mẻ cuối cùng nàng cũng biết, xem ra Lý Huyền Băng đối với nàng cũng coi như là thủ hạ lưu tình.
‘Tiểu thư thật ra Vương gia rất tốt tiểu thư cũng xinh đẹp như vậy cùng Vương gia rất xứng đôi.’ Thu Nhi đột nhiên nhìn nàng nói.
‘Ha ha.’ Toàn Vũ như là nghe được một truyện cười nàng và hắn có thể sao?
‘Tiểu thư ngươi cười cái gì?’ Thu Nhi bị nàng cười làm cho giật mình, chẳng lẽ nàng nói sai rồi sao?
‘Không có gì?’ Toàn Vũ lắc đầu, bọn họ sao có thể?
‘Tiểu thư, nô tỳ đi ra ngoài trước, có chuyện gì người gọi nô tỳ.’ Thu Nhi đứng dậy nói.
‘Ừ, ngươi đi đi.’ Toàn Vũ gật gật đầu.
Toàn Vũ ngồi ở bên giường, nhớ tới lời nói vừa rồi của Thu Nhi, không nghĩ hắn trong mắt hạ nhân lại tốt như vậy, một người cho dù việc làm của nàng có chút quá đáng nhưng hắn cũng cướp lấy sự trong sạch của nàng, cuối cùng là huề nhau, nàng vẫn nên nghĩ biện pháp rời khỏi vương phủ, nàng cũng đã thăm dò tính tình hắn, hắn thích mềm mỏng không thích người cứng cỏi, như vậy là tốt rồi.
Phiên ngoại 3.12: Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Ra chiêu
Edit & Beta: Q vs H
Nguồn: phudungvuongphi.
Trong tay Toàn Vũ bưng điểm tâm do Thu Nhi mới vừa chuẩn bị nhẹ nhàng mang đến đẩy cửa thư phòng ra thấy Lý Huyền Băng ở bên trong.
‘Có đói bụng không, ta tặng điểm tâm cho ngươi nè.’ Vẻ mặt mỉm cười đi qua, xum xoe nói.
‘Không đói bụng.’ Lý Huyền Băng đầu cũng không ngẩng lên, lạnh lùng phun ra hai chữ
‘Không đói bụng thì cũng ăn thêm một ít, để lát nữa không ăn sẽ đói.’ Toàn Vũ cười hì hì đưa cho hắn một khối.
‘Ngươi muốn làm gì? Nói thẳng.’ Lý Huyền Băng ngẩng mắt lên nhìn chằm chằm nàng, nàng lại đổi mưu kế gì mà trở nên xum xoe vậy.
‘Ta không muốn làm gì? Mấy ngày nay ta đã nghĩ lại mọi chuyện, ta biết là ta sai lầm rồi, cho nên ta thành tâm đến nhận sai.’ Toàn Vũ bày ra bộ dạng nhận sai nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hắn có thể cảm động thả mình đi hay không.
‘Đã biết sai nhưng không thể cứu vãn thì nhận sai làm gì? Giết người rồi ăn năn, ngươi có thể làm cho hắn sống lại sao?’ Đôi mắt Lý Huyền Băng trở nên lạnh lùng, sỉ nhục này sẽ mãi theo hắn cả đời.
Toàn Vũ oán hận nghiến răng, thật muốn đem điểm tâm trong tay ném lên mặt hắn, cố nén tức giận trong lòng:
‘Ngươi không phải không chết sao? Ta không có giết ngươi, huống chi ngươi cũng đã báo thù rồi.’
‘Chết thật ra là giải thoát chính bởi vì còn sống mới càng hận.’ Khóe môi Lý Huyền Băng cười lạnh bởi vì này hắn có bộ dạng này mới có thể bị người ta nhạo báng cả đời.
Toàn vũ bị đôi mắt tàn khốc hận ý của hắn làm hoảng sợ, hắn thật sự hận nàng như vậy sao? Nuốt nước miếng:
‘Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Thế nào ngươi mới có thể buông tha ta.’
‘Ngươi muốn ta buông tha ngươi?’ Lý Huyền Băng lộ ra một nụ cười không thể tưởng tượng được.
‘Ừ.’ Toàn Vũ gật gật đầu, ai tình nguyện làm tù nhân chứ, tuy rằng đãi ngộ của nàng so với tù nhân tốt hơn nhiều.
‘Đáng tiếc ta không có tính buông tha cho ngươi.’ Lý Huyền Băng cố ý trêu đùa nàng cũng không nghĩ nhanh như vậy đã buông tha nàng.
Lại bị hắn trêu đùa Toàn Vũ thiếu chút nữa liền cầm điểm tâm trong tay chụp trên mặt hắn, nhưng nàng nhịn xuống tới gần hắn, quyến rũ cười nói:
‘Ngươi muốn thả ta đi, ta cũng không đi.’ Nàng muốn hắn phải chủ động để nàng đi.
‘Thật không?’ Lý Huyền Băng ngồi im bất động, đối với mưu kế của nàng rất có hứng thú.
‘Thật mà, ngươi nghĩ xem ta làm cái gì cũng đều vì ngươi, mà ngươi không chỉ khôi ngô mà lại có thân phận như vậy? Nam nhân tốt như vậy ta tìm không được, cho nên ta quyết định không đi, ta phải ở lại bên cạnh ngươi’. Toàn Vũ cố ý mê đắm nhìn hắn, lúc này mới phát hiện hắn thật sự anh tuấn, so với Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không hề thua kém.
‘Nữ nhân đúng là nhanh thay đổi ngươi không phải thích Tư Mã Tuấn Lỗi sao? Nhanh như vậy đã thay đổi tình cảm.’ Lời nói của Lý Huyền Băng lạnh lùng mang theo vẻ trào phúng.
‘Lý Huyền Băng ngươi nhìn rõ đi, không phải bổn tiểu thư nhanh chóng thay đổi tình cảm mà là ta biết không có hy vọng, cho nên ta sớm buông tay, càng không muốn phá hoại hạnh phúc của người ta, nếu hắn nhất định không thuộc về ta, ta đây cần gì tự rước lấy nhục.’ Trong lời nói Toàn Vũ cũng ngấm ngầm hại người.
Lý Huyền Băng đương nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, trên mặt không có một tia biểu cảm nào, nhìn chằm chằm nàng, nàng cư nhiên dám lần nữa khơi lại nỗi đau trong lòng hắn, loại đau đớn này đau đến thấu xương hắn, đột nhiên lạnh lùng nói:
‘Tốt, ta thật muốn nhìn ngươi yêu thương ta như thế nào?’
‘Vậy ngươi sẽ chờ bổn tiểu thư ra chiêu đi.’ Toàn Vũ lại đột nhiên bị hắn khơi dậy ý chí chiến đấu.
‘Ta chờ, bây giờ đi ra ngoài đi.’ Lý Huyền Băng không để ý tới nàng, cúi đầu ngồi ở trước bàn tiếp tục xem tấu chương.
‘Vậy ăn chút điểm tâm đi rồi ta đi.’ Toàn Vũ mang điểm tâm đặt ở trước mắt hắn, nàng nhìn xem hắn chịu được nổi không.
Ai ngờ Lý Huyền Băng cắn một miếng, nuốt điểm tâm trong tay nàng, ra lệnh nói:
‘Đi ra ngoài.’
Toàn vũ nhìn thấy bàn tay trống trơn trừng hắn liếc mắt một cái, ra ngoài thì ra. Nàng vẫn còn là không tin nổi, thở phì phì trở lại phòng
‘Thu Nhi ngươi nói cho ta biết Vương gia không thích cái gì?’Phải tìm ra được thứ gì mà hắn không thích. Nàng phải làm hắn đau đầu.
‘Tiểu thư ngươi hỏi cái này làm gì chứ?’ Thu Nhi kỳ quái nhìn nàng.
‘Ai da ngươi cho ta biết Vương gia không thích cái gì? Ta sẽ tránh để khỏi khiến hắn mất hứng.’ Toàn Vũ nói dối cũng không chớp mắt.
Hóa ra là như vậy, Thu Nhi suy nghĩ một chút nói:
‘Vương gia rất thích sạch sẽ, thư phòng của người hàng ngày đều cho hạ nhân quét dọn, quần áo cũng được giặt giũ sạch sẽ, còn nữa lúc Vương gia ngủ không thích người ta quấy rầy, cho nên buổi tối thị vệ bên ngoài phòng ngủ Vương gia đều ở cách xa, Vương gia còn không thích ăn thịt lợn........ Tiểu thư ta chỉ nhớ được vậy, chờ ta nhớ thêm ta nói cho tiểu thư.’
‘Ừ, ta biết rồi.‘ Toàn Vũ gật gật đầu, mấy thứ này đã muốn đủ nàng biết phải làm như thế nào rồi.
Ngày hôm sau trong thư phòng.
Lý Huyền Băng vừa tiến vào trong thư phòng đã thấy tấu chương bên trong lộn xộn bày đầy trên bàn, ở gần cửa vẻ mặt Toàn Vũ chật vật trên người trên mặt đều là mực đang ở đó luống cuống tay chân.
‘Ngươi đang làm cái gì?’ Sắc mặt xanh mét gầm lên giận dữ.
Toàn Vũ quay đầu thấy hắn cố ý tranh công cười nói:
‘Ta giúp ngài sửa sang lại thư phòng, ta nghĩ rồi, ta không thể ăn không ngồi rồi, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên giúp ngươi quét dọn thư phòng một chút, ngươi ở đây chờ một chút ta xong ngay rồi.’
Người nào đó cố ý đứng sát cái bàn, tay lơ đãng đụng phải cái giá bút lông, ‘ba’ lập tức tất cả đều rơi xuống trên mặt đất.
‘Ngoài ý muốn. ngoài ý muốn, chờ chút để ta sửa lại.’ Toàn Vũ cười làm lành nhưng trong lòng lại đắc ý đến cực điểm, Lý Huyền Băng, ta xem ngươi có thể chịu ta tới khi nào?
‘Toàn Vũ nếu ngươi không muốn chết, lập tức cút đi ngoài cho ta.’ Sắc mặt Lý Huyền Băng đã lạnh tới cực điểm, cả người tỏa ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi.
‘Được rồi, được rồi, thôi ta đi lần sau lại đến.’ Mục đích đạt được Toàn Vũ vui vẻ lập tức đi ra ngoài cười ha ha ở phía sau liền truyền đến tiếng nổi giận của người nào đó.
‘Chết tiệt, ai cho nàng vào.
Phiên ngoại 3.13: Phiên ngoại Lý Huyền Băng: Kiếp này vô duyên
Edit & Beta: Q vs H
Nguồn: phudungvuongphi.
‘Chết tiệt ai cho nàng vào.’
‘Tiểu thư nói là Vương gia phân phó nàng sửa sang lại thư phòng.’ Một thị vệ vội vàng bẩm báo, đến hắn còn tưởng rằng là Vương gia cố ý trừng phạt tiểu thư chứ.
‘Một đám phế vật, nhớ cho kỹ về sau nàng đến thư phòng hay ra bên ngoài cũng không được cho nàng tiến vào, cho người tới dọn dẹp thư phòng.’ Lý Huyền Băng nhìn thấy thư phòng một đống hỗn độn sắc mặt âm trầm.
‘Vâng, Vương gia.’ Thị vệ vội vàng lui ra ngoài.
Tâm tình Toàn Vũ rất tốt, trở lại trong phòng nhớ tới sắc mặt khó coi kia của Lý Huyền Băng nàng nhịn không được vui vẻ, chờ hắn chịu không nổi sẽ thả mình đi.
‘Tiểu thư, ngươi không phải là cố ý chứ?’ Thu Nhi đi vào trên mặt có chút mất hứng.
‘Thu Nhi, ta không phải cố ý, ta thật sự muốn làm thay đổi cảm nhận của Vương gia, làm hắn cao hứng không nghĩ tới sẽ làm cho nó loạn lên vậy.’ Vẻ mặt Toàn Vũ xin lỗi nhưng trong lòng lại cười thầm, nàng chính là cố ý, nàng cảm giác có lỗi Thu Nhi vì đã lợi dụng nàng.
Thu Nhi quả nhiên rất lương thiện vừa thấy bộ dáng áy náy của tiểu thư, vội vàng an ủi nói:
‘Tiểu thư không cần khổ sở, người là tiểu thư, về sau có chuyện gì phân phó nô tỳ làm là được rồi, không cần tự mình làm.’
‘Ừ, ta đã biết, chỉ là ta nghĩ tự mình làm sẽ có thành ý hơn.’ Toàn Vũ gật gật đầu nói.
‘Vậy về sau tiểu thư kêu nô tỳ cùng làm.’ Thu Nhi nói.
‘Tốt, về sau kêu ngươi cùng làm.’ Toàn Vũ miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, đồng ý á, đùa à, thế còn chỉnh Vương gia sao được.
Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở bên ngoài biệt quán đã vài ngày không biết Toàn Vũ thế nào? Lý Huyền Băng có làm nàng khó xử hay không?
‘Ty chức tham kiến Vương gia.’ Thị vệ canh cửa vội vàng hành lễ.
‘Bẩm báo Vương gia nhà ngươi nói bổn vương muốn gặp hắn.‘ Tư Mã Tuấn Lỗi phân phó nói.
‘Vương gia xin chờ, ty chức lập tức đi báo.’ Thị vệ vội vàng vào phủ đi bẩm báo.
Tư Mã Tuấn Lỗi chờ ở bên ngoài một hồi chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng bước chân, khi tiếng bước chân tới gần thì thấy Lý Huyền Băng tự mình đi ra.
‘Không biết tam Vương gia đại giá quang lâm có gì sai bảo?’ giọng nói của hắn lạnh lùng đến dị thường.
Lý Vương gia, ta chỉ là tới xem Toàn Vũ một chút, cũng không có ý gì.’ Đôi mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng hắn, chỉ cần thấy Toàn Vũ bình an vô sự, hắn cũng an tâm.
‘Cũng không hẳn, Vương gia nói thật dễ nghe, Chắc cũng không chỉ đơn giản tới nhìn nàng đâu? Vẫn là Vương gia sợ ta ngược đãi nàng hoặc giết nàng.’ Lý Huyền Băng nói trào phúng, nếu lo lắng cần gì nói dễ nghe vậy.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi cũng nổi lên một luồng tức giận, hắn đối với người này cũng không có hảo cảm, lạnh lùng cười nói:
‘Một khi đã như vậy thì để bổn vương thấy Toàn Vũ đi.’
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đem nàng đưa đến cửa biệt quán của ta sau này ngươi không có tư cách gặp lại nàng, nàng thế nào không có liên quan gì với ngươi, bây giờ ngươi hẳn là nên chỉ quan tâm có một người thôi, mời quay về thứ lỗi cho ta không nghe theo được.‘ Lý Huyền Băng nói xong vung ống tay áo xoay người bước đi
‘Lý Huyền Băng’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau giận dữ hét lên, hôm nay hắn sẽ xông vào, không nhìn thấy Toàn Vũ thì không được.
‘Vương gia.’ Thị vệ canh cửa đưa tay ngăn cản hắn, sau đó nhẹ giọng nói:
‘Vương gia xin yên tâm, tiểu thư tốt lắm, Vương gia nhà ta cũng không có làm nàng khó xử.’ Bọn họ không muốn hai vị Vương gia phát sinh xung đột dù sao chuyện này đối với ai cũng không tốt.
Tư Mã Tuấn Lỗi dừng lại nghi ngờ liếc mắt nhìn thị vệ một cái, thị vệ gật gật đầu, lúc này hắn mới giận dữ xoay người rời đi,Toàn Vũ không có việc gì là tốt rồi, hắn cũng không phải muốn cùng Lý Huyền Băng phát sinh xung đột.
Trong chòi nghỉ mát hoa viên một mình Lý Huyền Băng cầm chén rượu chậm rãi nhìn lên ánh trăng ngửa cổ cạn một chén, trước mắt chỉ hiện ra nữ tử như tranh vẽ, mắt ngọc mày ngài, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ ngửa đầu uống rượu, chỉ cảm thấy chua sót ở trong lòng, hắn có hâm mộ Tư Mã Tuấn Lỗi nhưng là ghen tị nhiều hơn, thật bi ai, hắn khi nào thì đi ghen tị với người khác.
Toàn vũ nằm lăn qua lăn lại khó có thể đi gặp chu công, bèn đứng dậy xuống giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ rất đẹp, không mặc thêm quần áo bước ra cửa.
Rất xa thấy trong chòi nghỉ mát có bóng người, đã trễ thế này là ai chứ? Toàn vũ tò mò lặng lẽ đi qua mới phát hiện là hắn đang một mình ở đó uống rượu.
Tâm tình thật sự là tốt. Toàn Vũ nói thầm không một tiếng động đi vào vài bước mới phát hiện hắn hình như có chút men say, hai tròng mắt dịu dàng mang theo một chút chua sót, mấy phần cô độc giấu ở khuôn mặt khôi ngô kia cả người tỏa ra cái loại khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng.
‘Ngữ Phong kiếp này vô duyên..’ Một tiếng thở dài nén xuống, một khắc nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, không hề có tiếng động biến mất ở trên góc áo.
Trái tim Toàn Vũ đột nhiên bị xúc động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân chảy nước mắt, đều nói nam nhi không có lệ chẳng qua là chưa đủ thương tâm bởi vậy có thể thấy được hắn đối với Hàn Ngữ Phong yêu sâu đậm biết bao, sắc mặt ảm đạm một chút, lúc này quay lại nghĩ về bản thân, không phải mười năm hóa thành giấc mộng sao.
‘Ai….’ Một tiếng thở dài bất đắc dĩ thê lương, Tư Mã Tuấn Lỗi, kiếp này chúng ta cũng vô vọng rồi.
‘Ai.’ Nghe được giọng nói Lý Huyền Băng đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy nàng lạnh lùng nói.
‘Ta.‘ Toàn Vũ đi qua ngồi đối diện với hắn.
‘Ngươi nhìn lén?‘ Sắc mặt Lý Huyền Băng khôi phục lại vẻ lạnh như băng nhưng ưu thương không che dấu được.
‘Nhìn lén? Nhìn lén cái gì? Ngươi có sao không vậy? Ta quang minh chính đại đến xem.’ Toàn Vũ bất mãn ‘ngươi mượn rượu giải sầu, không có phát hiện ta.’
‘Về đi.’ Hình như không có cảm giác nói với nàng, Lý Huyền Băng lạnh như băng nói ra, sau đó không hề để ý tới nàng cầm chén rượu tiếp tục uống.
‘Một người uống không bằng ta uống cùng ngươi, dù sao tâm tình chúng ta cũng tệ không khác nhau mấy.‘ Toàn Vũ đoạt chén rượu trong tay hắn, uống hết một ngụm, yêu người không yêu mình là loại cảm giác đau khổ mà chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau được.
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến