Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
261
gược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Phiên ngoại 2: Tư Mã Tuấn Dật vs Lý Huyền Tuyêt
Phiên ngoại 2.10: Phiên ngoại Tư Mã Tuấn Dật: Dễ dàng tha thứ
Edit: quinn
beta: mimi
Nguồn: phudungvuongphi.
‘Vậy còn chờ gì nữa? Kêu đi.’ Tề Vũ vừa dứt lời kêu một tiếng cầu cứu thê lương: “Cứu mạng”.
“Thế nào? Đấu với gia, các ngươi còn kém xa, mỹ nhân xin ta, ta liền cứu ngươi lên”. Ba công tử đối với người mình đùa giỡn trong tay rất vui vẻ.
Trong nước có hai người đang giãy dụa, rơi vào trong nước một hồi Lý Huyền Tuyết trồi lên mặt nước tóc vấn ở trong khăn cũng bung ra.
“Đó là ai? Ai rơi xuống nước vậy? Nữ nhân kia chính là người trên thuyền hoa phải không?” Khách nhân trong khoang thuyền đi ra chỉ trỏ tay vào bọn họ nhưng không hề ra tay cứu giúp.
Trong khoang thuyền Tư Mã Tuấn Dật cũng nghe thấy tiếng kêu cứu nhưng hắn lại nhắm mắt như trước nghe Vân Thường đánh đàn Vân Thường cũng không hề bị bên ngoài quấy rầy.
“Vương gia... ” Tề Vũ cuối cùng cố gắng ngóc đầu lên một lần nữa dùng hết sức hô to một lần nữa sau đó rơi vào trong nước.
Nghe được âm thanh cầu cứu mơ hồ kia Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên mở to mắt đi ra ngoài xem, âm thanh hình như là của Tề Vũ, chẳng lẽ công chúa xảy ra chuyện gì sao?
“Làm sao vậy? Vương gia”. Vân Thường thấy hắn đi ra ngoài cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Vương gia”. Khách nhân trên thuyền hoa nhận ra hắn giật mình thốt lên, những người bên cạnh đều tự động tránh ra một bên nhường đường.
“Vương gia?” Ba công tử ca nhận thấy mọi chuyện không tốt, vội vàng trao đổi cái nhìn thừa dịp không người chú ý vắt chân lên cổ chạy trốn ra ngoài.
Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy trong nước loáng thoáng lộ ra mái tóc tâm giật mình không hề nghĩ nhiều nhún chân một chút bay qua lập tức đưa tay bắt lấy tay của một trong hai người lôi ra khỏi mặt nước dừng ở trên khoang thuyền.
“Tề công tử Lí tiểu thư”. Vân Thường đuổi tới nơi chấn động bọn họ vì sao lại ở trong nước.
Tư Mã Tuấn Dật đặt tay ở trên bụng thượng Tề Vũ vuốt lên trên rất nhanh hắn đã đem nước trong bụng đẩy ra rồi dùng biện pháp tương tự làm cho Lý Huyền Tuyết khiến nước trong miệng phun ra.
Nằm ở trên boong tàu khi Tề Vũ mở mắt nhìn thấy hắn hỏi: “Vương gia công chúa đâu”.
“Nàng không có việc gì.” Tư Mã Tuấn Dật vừa nói vừa nhìn Lý Huyền Tuyết đang từ từ mở to mắt rồi lập tức ngồi dậy hỏi: “Ba người kia đâu?” Tìm tòi xung quanh một chút cũng không nhìn thấy bóng người đáng oán hận đâu nói: “ May mà bọn họ chạy nhanh nếu không bản công chúa thế nào cũng phải giết bọn họ.”
“Ngươi mà giết bọn họ thì sẽ không khổ sở bị rơi xuống nước như vậy”. Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật mang theo ý cười dừng lại quần áo dính trên người nàng đặc biệt là mái tóc dài làm cho nàng thật khác.
“Vô sỉ.” Lý Huyền Tuyết nhìn trong ánh mắt của hắn và nhiều người bên cạnh thấy thân thể mình dính sát vào quần áo, khuôn mặt ửng hồng nhìn hắn.
“Công chúa Tề công tử vào trong khoang thuyền ta để nha hoàn chuẩn bị cho các người quần áo sạch sẽ. Vân Thường ở một bên nói.
“Cám ơn ngươi Vân Thường cô nương.” Lý Huyền Tuyết vội vàng chạy vào trong khoang thuyền.
Thay quần áo xong Lý Huyền Tuyết và Tề Vũ ngồi ở trong khoang thuyền uống trà nóng một lần nữa.
“Á.” Vẻ mặt nàng kỳ quái nhìn thấy nam nhân xiêm y màu lam trên người Tề Vũ.
“Làm sao vậy? Công chúa, không đúng chỗ nào sao?” Tề Vũ nhìn xung quanh rồi nhìn quần áo trên người mình cũng không thấy có gì đắc biệt.
“Không có gì không đúng chỉ là ta thấy rất kỳ quái Vân Thường ở nơi này sao lại có xiêm y nam nhân chứ?” Lý Huyền Tuyết thốt ra đột nhiên lại cảm giác không đúng chỗ nào đó? Sắc mặt biến đổi chẳng lẽ đây là quần áo của Tư Mã Tuấn Dật.
“Có cái gì là không đúng chứ, quần áo đó là ta để lại ngươi biết đó ta thường xuyên qua đêm ở đây đương nhiên phải chuẩn bị một ít quần áo chứ.” Tư Mã Tuấn Dật cố ý nói cho nàng nghe, thật ra hắn cũng không biết đó là quần áo Vân Thường âm thầm chuẩn bị cho hắn, đồ của hắn rất nhiều nên nàng chưa từng đưa cho hắn xem vì hắn biết hắn sẽ không thấy lạ.
Sắc mặt của Lý huyền tuyết có chút buồn bã cúi mặt, nàng biết mình không nên để ý? Nam nhân vốn như vậy tam thê tứ thiếp là bình thường, nữ nhân của phụ hoàng và hoàng huynh không phải cũng có một đống sao? Mẫu hậu cũng đã sớm nói cho qua, mình phải dễ dàng tha thứ không nên đau lòng nhưng vì sao bây giờ mình lại đau lòng đến thế?
“Vương gia người ở đêm ở nơi này khi nào, sao ta không biết?” Tề Vũ nhìn thấy bộ dáng nàng đau thương, lòng không nỡ cố ý hỏi.
Nghe vậy trong lòng Lý Huyền Tuyết vui vẻ, nàng biết đây là Tề Vũ cố ý nói cho mình nghe vậy cách nói kia là vì Tư Mã Tuấn Dật cố ý lừa nàng.
“Tề Vũ sao lại thế này? Không phải cho ngươi hộ tống công chúa trở về lại sao, sao lại rơi xuống nước chứ?” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật hung hăng nhìn về phía hắn chuyển đề tài.
“Chuyện này.” Tề Vũ do dự không biết trả lời như thế nào? Nén nhìn nàng một cái sau đó nói: “Vừa rồi gặp được ba tên vô lại lại vô lễ với công chúa, nhất thời ta quên mất là đang ở trên thuyền nên rơi xuống nước.”
“Tề Vũ ta đã sớm nói qua một ngày nào đó ngươi sẽ ở trên thuyền sẽ bất lợi bảo ngươi học bơi lội thì ngươi lại không nghe, bây giờ thấy chưa?” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật ngước lên nhìn hắn.
“Vương gia người cũng không phải không biết ta sợ ở trong lòng nước không có biện pháp vượt qua không phải ta không muốn học mà là ta vừa thấy nước đã sợ.” Vẻ mặt Tề Vũ bất đắc dĩ là ai trước đây khiến hắn bị sặc nước nên từ đó tới giờ luôn sợ hãi.
“Công chúa Tề công tử, đây là nước gừng nóng Vân Thường chuẩn bị cho các người dùng cho đỡ rét.” Trong tay Vân Thường bưng hai chén nước gừng đi ra.
“Cám ơn Vân Thường.” Tề Vũ bưng một chén đưa tới tay Lý Huyền Tuyết sau đó tự mình cầm lấy một chén.
“Tề công tử quá khách khí rồi bình thường Vân Thường vẫn được người chiếu cố nhiều.” Sắc mặt Vân Thường mỉm cười nói.
“Tề Vũ đưa công chúa trở về đi.” Tư Mã Tuấn Dật cầm lấy tay Vân Thường sau đó đi mất.
“Ta không quay về.” Lý huyền tuyết lập tức đáp.
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến