I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
242
gược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Phiên ngoại 1: Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.15: Phiên ngoại Phong Hồn: Hoặc nàng chết? Hoặc ta chết?
Edit: hokhok
Beta: Q vs H
Nguồn: phudungvuongphi.
Đi theo phía sau Trầm Mộ Thần, Ngọc Oánh biết là chính hắn đã thuyết phục Hỏa Vân Kiều để cho mình được ở lại, cảm kích nói: “Trầm đại ca, cám ơn ngươi.”
“Không cần, Ngọc Oánh cô nương, ngươi trở về phòng trước, ta còn có việc, xin cáo từ.” Trầm Mộ Thần nói xong quay người rời đi.
Ngọc Oánh trở về phòng sắc mặt liền trở nên dữ tợn, ngày nàng báo thù càng ngày càng gần.
Sáng sớm Phong Hồn vừa mới luyện kiếm xong, quay trở lại phòng đã ngửi thấy mùi cháo hoa thơm ngát.
“Công tử ngươi đã trở về, điểm tâm ta đã chuẩn bị xong, công tử nếm thử cháo hoa một chút xem.” Ngọc Oánh thấy hắn đi vào, liền vội vàng bưng chén cháo đưa đến trước mặt hắn.
“Về sau ngươi không cần làm việc này, việc này đã có người làm.” Phong Hồn gật gật đầu tiếp nhận cháo, vẫn là không nói nhiều.
“Ngọc Oánh cảm tạ công tử đã cho ta ở lại, Ngọc Oánh chỉ làm một chút chuyện trong khả năng của mình, công tử cứ ăn từ từ, ta đã mang cho tiểu thư và Trầm đại ca rồi.’ Ngọc Oánh lui đi ra ngoài, nàng không cần nóng lòng hành động, chuyện nàng phải làm chính là không thể thất bại.
Tuy rằng Ngọc Oánh đem hết sức lực để lấy lòng Hỏa Vân Kiều nhưng nàng ta vẫn lạnh lùng. Nhưng thật ra trên dưới trong quỷ môn đều đối với nàng tràn đầy hảo cảm, nói nàng xinh đẹp hiền lành, tóm lại là ưu điểm rất nhiều, thậm chí nói trắng ra là mọi người đều hy vọng nàng là môn chủ phu nhân.
Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, mỗi ngày nàng đều đúng giờ mang điểm tâm cho bọn họ, trong Quỷ môn dường như cũng quen dần với sự tồn tại của nàng.
Ngọc Oánh biết nàng cần thực hiện bước tiếp theo.
Buổi sáng hôm nay Ngọc Oánh giống như mọi khi mang điểm tâm đến cho Phong Hồn, thấy hắn ăn điểm tâm bên miệng dính một hạt cơm, vội vàng lấy khăn lụa trên tay lau đi.
“Ngươi làm gì?” Thân là sát thủ rất nhạy cảm Phong Hồn không hề nghĩ ngợi tung một chưởng vào bên vai trái của nàng.
“Phốc.” Ngọc Oánh lùi lại phía sau vài bước, một ngụm máu tươi theo miệng phun ra, kiên cường đứng dậy mở miệng nói: “Công tử ta chỉ muốn giúp ngươi lau đi hạt cơm dính trên miệng.”
Phong Hồn giật mình, tay sờ miệng mình thật sự chạm đến hạt cơm, trong mắt phức tạp nhìn nàng: “Ta không thích người khác chạm vào ta.” Câu nói này xem như một lời giải thích.
“Rất xin lỗi công tử, lần sau Ngọc Oánh không dám.” Nàng lấy tay bám lấy vách tường, thân thể có chút nghiêng ngả, vẻ mặt quả thật áy náy xin lỗi.
Phong Hồn lập tức đỡ lấy thân thể của nàng, vội vàng lấy ra viên thuốc trong người đưa vào trong miệng nàng.
Thân mình Ngọc Oánh mền nhũn ngã vào trong lòng hắn, trên mặt mang theo một tia cười lạnh vùi vào ngực hắn.
Thân hình Phong Hồn có chút cứng ngắc chạy nhanh đem nàng thả xuống giường lại phát hiện tay nàng ôm chặt lấy thắt lưng của hắn.
“Môn chủ.” Đột nhiên ngoài cửa một tên thuộc hạ đi vào, nhìn thấy bọn họ ôm nhau vội vàng lui ra ngoài.
“Thương thế của ngươi không đáng lo ngại, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi, ta phái người đưa ngươi trở về.” Phong Hồn dùng sức dứt cánh tay của nàng ra, sau đó mất tự nhiên nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ngọc Oánh nhìn theo bóng dáng hắn. Trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Vài ngày sau.
“Môn chủ thích Ngọc Oánh cô nương có phải không nhỉ?”
“Ừ! Ngọc Oánh cô nương xinh đẹp như vậy, ai mà không động tâm, dù sao môn chủ cũng là nam nhân.”
“Nhưng thật ra vốn nghĩ Hỏa cô nương mới là môn chủ phu nhân, không nghĩ tới chính là Ngọc Oánh cô nương.”
“Ngọc Oánh cô nương không phải rất tốt sao? Dáng vẻ luôn hòa nhã không giống như Hỏa cô nương vẻ mặt luôn lạnh lùng, chỉ có đối diện với môn chủ mới có thể cười.”
Hỏa Vân Kiều vừa ra đến cửa phòng chợt nghe thấy hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, thân mình như có gió xoáy thổi qua.
“Bính.” Cửa bị đá văng, trong phòng Ngọc Oánh không có phản ứng, chiếc cổ mảnh khảnh liền bị người ta hung hăng bóp chặt.
“Ngươi thật sự đáng chết, lúc này đây, bất kể như thế nào cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hỏa Vân Kiều hung hăng nói, tay cũng tăng lực.
Ngọc Oánh mặt nhất thời đỏ lên, không thể thở được, trong nháy mắt sinh mệnh dường như sẽ biến mất.
“Vân Kiều, buông tay.” Phong Hồn đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng gạt tay nàng ra.
“Khụ khụ…” Lấy lại được hô hấp Ngọc Oánh ho khan, đứng lên vẻ mặt sợ hãi trốn sau Phong Hồn dường như là tìm kiếm sự che chở.
Hành động của nàng càng thêm chọc giận Hỏa Vân Kiều, Hỏa Vân Kiều vẻ mặt nổi giận đùng đùng nhìn Phong Hồn nói: “Hôm nay chàng chọn một người. Hoặc là nàng chết? Hoặc là ta chết?”
“Hỏa Vân Kiều ngươi luôn cố tình gây sự.” Vẻ mặt Phong Hồn không kiên nhẫn nói.
“Tiểu thư ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, nếu ta chết ngươi mới an tâm, ta chết là được rồi.” Ngọc Oánh nói xong người liền hướng đến tường hung hăng lao tới.
Phong Hồn nhanh chóng giữ chặt nàng, nàng thuận thế tựa vào trong lồng ngực hắn, giống như con thỏ nhỏ bị dọa đến toàn thân chấn kinh run rẩy.
Nhìn thấy nàng tựa vào trong lồng ngực Phong Hồn, Hỏa Vân Kiều nước mắt rơi như mưa, thì ra Phong ca ca thật sự thích nàng, dù sao nàng tâm tính thiện lương, không như mình lãnh đạm vô tình.
Phong Hồn buông ra Ngọc Oánh, lúc này vẫn đang dựa vào lòng ngực hắn, đối với nàng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước.”
“Vâng, công tử.” Ngọc Oánh vội vàng lui ra ngoài rồi giúp hắn đóng cửa thật kỹ.
“Phong ca ca chàng chọn nàng, chẳng lẽ chàng không cần ta sao? Không quan tâm đến sự sống chết của ta sao?” Hỏa Vân Kiều trong lòng rét run, thì ra hắn không hề quan tâm đến nàng chút nào.
“Ngươi sẽ không chết.” Phong Hồn lạnh lùng nói ra những lời này.
Hỏa Vân Kiều ngẩn người. Sau đó đột nhiên cười ha hả, chính là trong tiếng cười mang theo đau khổ cùng lệ rơi. Thật lâu mới nhìn hắn nói: “Có phải muốn ta thật sự chết trước mặt chàng mới có thể tin rằng ta yêu chàng rất nhiều hay không, được ta sẽ chết cho chàng xem.” Nói xong tay rút ra chủy thủ mang theo người không chút do dự hướng vào ngực mình.
“Ba.” Thay cho tiếng trả lời là tiếng chủy thủ rơi trên mặt đất, Phong Hồn lập tức đánh rơi chủy thủ trong tay nàng, lần đầu tiên nghiêm túc nói: “Hỏa Vân Kiều ngươi luôn gây sự với người khác như vậy, ngươi có từng để ý đến cảm nhận của ta không? Ngươi đối với ta là yêu hay là chỉ muốn chiếm giữ để khoe khoang?”
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến