Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Cầu Giải Dược
gược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Chương 102: Cầu giải dược
Dịch: Quinn
beta mimi
Nguồn: phudungvuongphi.
“Thần y, nàng thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không?” Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, nhìn Hàn Ngữ Phong đang hôn mê bất tỉnh, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, nàng chỉ là bị kích động dẫn đến khó thở, một lát sau sẽ tỉnh.” Lạc thần y nói xong lấy tay xoa bóp hai bên thái dương của Hàn Ngữ Phong, quả nhiên một lúc sau nàng đã từ từ mở mắt. Tỉnh lại thấy Lạc thần y đang ở trước mặt, nàng liền cuống quít đứng dậy.
Nàng quỳ gối trên mặt đất đau khổ cầu xin: “Thần y, cầu xin ngươi, ngươi hãy cứu Cảnh nhi đi, chỉ cần cứu được nó, ngươi muốn Ngữ Phong làm gì cũng được?”
“Cô nương, ngươi đứng lên trước đi, ta nói ta không cứu được nó cũng không có nghĩa là người khác không cứu được nó.” Lạc thần y nâng Hàn Ngữ Phong đứng dậy.
Những hi vọng đã tắt trong lòng mọi người bây giờ đột nhiên sống lại.
“Lạc thần y, ngươi nói mau, ai có thể giải độc?” Tư Mã Tuấn Dật đứng ở một bên, nhẫn nại không được liền thốt lời.
“Độc ‘Tam thiên túy’ này trên giang hồ chỉ có cao thủ dùng độc Hỏa Vân Kiều là có thể giải, các ngươi phải đi cầu xin nàng mà thôi, tuy nhiên Hỏa Vân Kiều tính cách lạnh lùng, cũng không dễ dàng ra ta tay cứu giúp, về phần nàng có cứu hay không thì ta không dám nói trước, nhưng nếu các ngươi muốn giải được ‘Tam thiên túy’ thì phải nhanh lên, vì độc này ý nghĩa như tên, các ngươi chỉ có thời gian ba ngày…..” Lạc thần y còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.
“Thần y, ngươi nói mau, hiện tại Hỏa Vân Kiều đang ở đâu? Chúng ta phải đi đâu mới có thể tìm được nàng?” Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng lo lắng, thời gian ba ngày quá gấp gáp, hiện tại đã qua nửa ngày.
“Nàng ở Hắc Vân cốc, từ đây đến đó mất ít nhất ba canh giờ, hiện tại các ngươi vẫn còn đủ thời gian, chỉ sợ là nàng không chịu ra tay giúp đỡ.” Lạc thần y vẫn là có chút lo lắng.
“Tốt! Bây giờ chúng ta lập tức lên đường đến chỗ nàng, nơi này phiền thần y trông nom giúp, Tuấn Dật, chúng ta đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi xoay người đi ra ngoài.
“Chờ một chút, ta cũng muốn đi.” Hàn Ngữ Phong gọi hắn lại, nàng nhất định phải tự mình đem giải dược về cứu Cảnh nhi.
“Ngươi đừng đi, ngươi ở nhà chăm sóc Cảnh nhi. Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định mang được thuốc giải về cho ngươi.” Tư Mã Tuấn Dật nghĩ nàng đang lo lắng nên an ủi nàng.
“Không, ta muốn đi.” Hàn Ngữ Phong vẻ mặt quật cường.
Tư Mã Tuấn Lỗi quay lại nhìn chằm chằm nàng, tưởng nàng nói đùa, giằng co một chút rồi nói: “Vậy đi thôi.”
“Àh, phải rồi Lạc thần y, nếu Hỏa Vân Kiều nhất định không chịu cho thuốc giải thì phải làm sao bây giờ? Ta cuối cùng có thể cướp hay không?” Vừa ra khỏi cửa Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên lo lắng quay đầu lại nói.
Lạc thần y liếc mắt nhìn hắn một cái: “ Ngươi không thể dùng vũ lực cướp được, các ngươi đừng quên nàng là ai, đến lúc đó chết như thế nào ngươi còn không biết, nếu nàng cố ý không giúp các ngươi, các ngươi chỉ còn có thể cầu xin một người, có lẽ các ngươi có bạc thì sẽ giúp đỡ các ngươi.”
“Hắn là ai vậy?” Mọi người cùng nhau nhìn thần y.
“Hắn chính là môn chủ của Quỷ môn – Phong Hồn, Hỏa Vân Kiều thích hắn, nếu các ngươi có thể sử dụng tiền để lay động hắn, biết đâu hắn sẽ giúp các ngươi, chuyến đi đến Hắc Vân cốc lần này của các ngươi rất nguy hiểm, hãy ăn cái này vào thì những độc dược tầm thường không thể xâm nhập vào người các ngươi.” Lạc thần y đột nhiên lấy ra ba viên thuốc đưa cho bọn họ.
“Hắn là Phong Hồn.” Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Lỗi đều sửng sốt, dù sao có thêm một cơ hội vẫn còn tốt hơn là không có gì.
“Thần y, cám ơn ngươi. Làm phiền ngươi ở nhà chăm sóc Cảnh nhi dùm ta, chúng ta sẽ nhanh chóng trở về trong vòng ba ngày.” Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền mang theo Hàn Ngữ Phong cùng Tư Mã Tuấn Dật rời khỏi vương phủ.
Trước cửa vương phủ, ba con tuấn mã đã được chuẩn bị sẵn, Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật xoay người một cái liền phi thân lên lưng ngựa chờ đợi Hàn Ngữ Phong.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy bản thân mình cũng không cao hơn con ngựa trắng là bao nhiêu, nàng không biết phải làm sao để leo lên lưng nó. Nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ cưỡi ngựa, phải làm sao bây giờ?
“Hàn Ngữ Phong ngươi đứng ở đó làm cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi quát lên khi nhìn thấy nàng vẫn đứng ở bên cạnh con ngựa trắng, chẳng lẽ nàng không biết thời gian thật quý giá sao?
“Ta….Ta không biết.” Hàn Ngữ Phong rốt cuộc lắp bắp,thanh âm rất nhỏ, gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng nói ra.
“Cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, sau đó cất tiếng cười, giục ngựa chạy qua ôm lấy nàng phóng đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi, sau đó mới phát hiện bản thân đang ngồi phía trước hắn, nhưng lần này nàng không có giãy dụa mà ngoan ngoãn ngồi yên.
“Giá……” Một tiếng vang lên, hai con ngựa chạy như bay về phía trước.
Hắc Vân cốc, sương khói lượn lờ, cây cối phát triển tươi tốt, hoa cỏ lại sặc sỡ ướt át, thoạt nhìn nơi này giống như một thế ngoại đào viên, nhưng có mấy người biết nơi này, khắp nơi tràn đầy sát khí, từng bước từng bước đều là độc vật, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.
Ba người bọn họ đi thẳng một đường, cẩn thận nhẹ nhàng đi đến thì thấy trước mắt có một trúc ốc (nhà làm bằng tre) không lớn lắm, tên gọi Mỹ Nhân cư.
“Có người ở đây không? Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đến đây có việc muốn nhờ, hi vọng Hỏa cô nương ra tay tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích. Tư Mã Tuấn Lỗi ở ngoài trúc phòng chắp tay nói.
Đợi đã lâu mà không thấy ai ra, cũng không nghe thấy thanh âm nào trả lời.
“Hỏa cô nương, tại hạ là Tư Mã Tuấn Dật hôm nay cố ý đến đây là có việc muốn nhờ, hi vọng cô nương mở long từ bi mà cứu một mạng người.” Tư Mã Tuấn Dật lại chấp tay nói.
Trong phòng vẫn như cũ, không có một chút thanh âm nào phát ra. Chẳng lẽ không có ai? Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Tư Mã Tuấn Dật nghi hoặc nhìn nhau.
Đứng ở một bên Hàn Ngữ Phong có chút lo lắng, đột nhiên quỳ gối bên ngoài phòng nói: “Hàn Ngữ Phong lần nữa quỳ xuống cầu xin Hỏa cô nương, xin ngươi hãy mở lòng từ bi mà cứu đệ đệ của ta, được như vậy Ngữ Phong sẽ vô cùng cảm kích. Nếu Hỏa cô nương chịu ra tay giúp đỡ, Ngữ Phong nguyện ý tan xương nát thịt để báo đáp ơn này.” Hàn Ngữ Phong nói xong không ngừng dập đầu van xin.
Trong phòng vẫn không phát ra một thanh âm nào.
Tư Mã Tuấn Lỗi thấy trên trán nàng tràn đầy máu tươi có chút đau lòng, đi đến bên nàng “Đứng lên, không cần dập đầu nữa.”
“Cứ để mặc ta, không cần lo cho ta.” Hàn Ngữ Phong hất tay hắn ra, vết thương trên vai làm cho nàng thật đau đớn nhưng nàng vẫn cố nhịn, nàng tin rằng: có công mài sắc có ngày nên kim.
Tư Mã Tuấn Lỗi vừa muốn kéo nàng đứng lên thì bị Tư Mã Tuấn Dật dùng thân thủ ngăn lại, nhìn hắn lắc đầu. Tư Mã Tuấn Dật cũng hi vọng hành động của Hàn Ngữ Phong có thể làm cảm động Hỏa Vân Kiều
Nhưng vào lúc này lại nghe tiếng trúc môn mở ra.
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến