Khi học trò đã sẵn sàng, thầy giáo sẽ xuất hiện.

Ngạn ngữ cổ Trung Hoa

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 317
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2630 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 066: Quà Chia Tay
gược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Chương 066: Quà chia tay
Dịch: anne
Nguồn: annemisssoco.
Ăn cơm chiều xong, Lý Huyền Băng xem chừng vết thương đã không còn trở ngại, đứng dậy thu dọn, y phải nhanh chóng rời khỏi đây, còn có chuyện quan trọng hơn đương chờ y, một khắc cũng không được chậm trễ, nếu không phải tình cảnh không cho phép y, y nhất định đã mang nàng cùng đi
Khẽ gõ cửa phòng Hàn Ngữ Phong.
“ Lý công tử, đã khuya rồi, có việc gì ư? Ngươi phải đi sao?” Hàn Ngữ Phong mở cửa ra, thì thấy y đứng ở ngoài cửa, tựa hồ đương muốn rời đi.
“ Ân, Hàn cô nương, ta có việc phải đi.” Lý Huyền Băng gật đầu, ôn nhu nhìn nàng.
“ Ngươi phải đi à, nhưng còn thương thế của ngươi?” Hàn Ngữ Phong có chút lo lắng.
“ Chỉ là tiểu thương, không sao đâu, Hàn cô nương không phải lo lắng, này đưa cho Đại nương, thay ta cảm tạ bà ấy.” Lý Huyền Băng vừa dứt lời, liền thả vài lượng vàng vào tay nàng.
Hàn Ngữ Phong nhìn mấy lượng vàng ở trên tay, không biết có nên thay Đại nương nhận không, nghĩ ngợi, hay là cứ nhận đi, Lý công tử là người giàu có mà, Đại nương cũng rất cần tiền, nghĩ vậy, nói: “ Lý công tử, ta đây thay Đại nương cảm tạ ngươi.”
“ Còn cái này, ngươi giữ lấy.” Lý Huyền Băng bỗng tháo khối ngọc bội ra, thảy cho nàng.
Miếng ngọc bội trong tay trong suốt lấp lánh, hình còn bướm, vừa nhìn đã biết ngay nó được đẽo gọt bằng loại thạch tốt nhất, không phải người bình thường nào cũng có được món trang sức đắt tiền như vậy, một lễ vật quý như vậy sao lại đưa cho nàng? Nàng vội và đưa tay ra: “ Lễ vật quý như vậy, Ngữ Phong không nhận đâu, thỉnh Lý công tử giữ lại.”
Lý Huyền Băng ngẩn người, đây là lần đầu tiên có cô nương từ chối tấm lòng của y, y nhìn nàng chăm chú.
Hàn Ngữ Phong bị y nhìn chòng chọc như vậy, mặt thoáng chốc đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn y.
Lý Huyền Băng nhìn dáng vẻ e thẹn của nàng, đúng thật là thiên kiều bá mị, không giống dạng người lẳng lơ, rất muốn ôm nàng vào lòng, trên thực tế thì y đã làm như vậy thật, y không thể nào kiềm chế được mình.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên bị y ôm lấy, hơi ngây ra, liền giãy khỏi cái ôm của y: “ Công tử, thỉnh tự trong cho, thứ Ngữ Phong không tiễn.” Dứt lời, liền muốn đóng sầm cửa lại.
“ Chờ đã.” Lý Huyền Băng đưa tay chặn cửa, giải thích: “ Xin lỗi, thỉnh tha thứ cho ta vì đã kiềm lòng không đậu, Lý mỗ không có ý mạo phạm.”
“ Quên đi, Lý công tử, đi đường cẩn thận, Ngữ Phong không tiễn.” Hàn Ngữ Phong khẽ thi lễ, xem như nói lời tạm biệt.
“ Ngữ Phong, cứ giữ lấy, chờ ta, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi.” Lý Huyền Băng dứt lời, người đã không còn thấy đâu nữa.
Hàn Ngữ Phong chỉ thấy vụt một cái, người đã biến mất, khối ngọc bội thì được đặt trên tay mình, nàng lẳng lặng nhìn nó, bên tai vẫn văng vẳng lời hứa hẹn của y: “ Chờ ta, ta nhất định sẽ quay về tìm ngươi.”
Lắc đầu cười cười, nàng xem nó như một lời nói đùa, tay nắm chặt lấy miếng ngọc bội, khi nào gặp lại, vào thời điểm thích hợp, nàng sẽ trả lại, cứ xem như nàng thay y bảo quản nó đi.
Ngược Ái Ngược Ái - Ngạn Thiến