Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương: 136-137.
hương 136: Cái Tiêu Chết Tiệt.
****
Đuổi đi tất cả mọi người, trong phòng chỉ còn một mình Ngôn Vô Trạm.
Hắn không có thời gian ăn mừng bản thân may mắn thoát hiểm, cũng không có tâm tư nhớ lại chiến đấu vừa rồi, hắn rất nhanh lột sạch chính mình, trực tiếp tiến vào thùng gỗ đựng nước nóng...
Hắn không ngồi thẳng xuống, mà là ngồi xổm.
Lúc nước kia chưa chạm vào thân thể, Ngôn Vô Trạm bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Cây tiêu còn đang ở trong thân thể hắn, vị trí không trên không dưới, có điều may mà không rơi ra.
Hắn chỉ mặc áo trong và tiết khố, ngay cả một chỗ có thể che giấu cây tiêu cũng không có, nếu như thật sự rơi xuống, vậy mặt mũi Ngôn Vô Trạm hắn cũng hoàn toàn ném đi rồi.
Ai cũng biết, thứ kia là từ đâu đi ra.
Mấy tên lâu la kia, hắn coi như mặc kệ, chính là ánh mắt mấy người kia, hắn chịu không nổi...
Nghĩ đến biểu tình âm lạnh kia của Hoài Viễn lúc thấy bộ dạng hắn và Vân Dương dưới chăn, nắm tay Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa siết chặt, nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy may mắn, may mà tên khốn Vân Dương kia không cởi quần hắn, Hoài Viễn cũng không thấy được sự tồn tại của cây tiêu...
Còn có quần áo cũng đủ rộng, trong lúc hoảng loạn cũng không ai để ý đến tình hình của hắn.
Trong phòng này chỉ có hắn, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn không yên lòng nhìn khắp nơi một lần, hắn biết hắn đây là làm điều thừa, lúc đóng cửa, hắn đã hạ nghiêm lệnh, ai tới quấy rầy hắn, hắn sẽ lấy đầu người đó, thế nhưng hắn phải cẩn thận... Việc hắn lo lắng cả đêm.
Tay men theo bắp đùi sờ soạng xuống phía dưới, hắn rất nhanh thì mò tới thứ không thuộc về trên người hắn, nếu như có thể, Ngôn Vô Trạm thật muốn trực tiếp đem thứ kia bẻ gãy, thế nhưng gãy rồi, người bị thương chính là hắn, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể kéo phần bên ngoài, từng chút một rút cây tiêu chết tiệt kia ra...
Cây tiêu kia đã ở bên trong một thời gian, thân thể ít nhiều vẫn có chút thích ứng, hiện giờ hắn kéo ra như vậy một cái, bề mặt gồ ghề ma sát thành ruột, cảm giác kia khiến hai chân Ngôn Vô Trạm dựng thẳng, ngay cả mặt nước cũng rung động lên...
Hắn vừa thầm mắng Vân Dương, vừa cẩn thận kéo thứ kia ra ngoài, Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn không cách nào hình dung cảm giác lúc các lỗ tiêu cọ lên lối vào khi rời khỏi, hắn phải liều mạng khống chế mới không biến thứ kia thành mảnh vụn...
Tiêu từ trong bụng hắn từng tấc từng tấc tuột ra, thân thể bị mạnh mẽ chiếm cứ cuối cùng cũng được tự do, ngay khi một đoạn cuối cùng cũng rút ra khỏi thân thể hắn rồi, Ngôn Vô Trạm mệt lả...
Hắn ầm một tiếng ngồi vào trong nước, chìm ngập trong thùng nước tắm, vành mắt người kia đỏ lên.
Hắn rút toàn bộ cây tiêu rút ra thật sự không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy như trải qua mấy trăm canh giờ vậy, hắn cứ như vậy nắm lấy thứ kia, vẫn không động đậy ngồi trong nước, tiêu không còn, nhưng cảm giác vẫn rõ ràng như trước... vật nhỏ dài, lạnh như băng dường như còn chặn ngang trong bụng hắn.
Qua thật lâu, Ngôn Vô Trạm mới hồi phục lại tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện tiêu còn đang trong tay hắn, Ngôn Vô Trạm lập tức giơ tay, ra vẻ đập thứ kia nát bấy, nhưng cánh tay giơ nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn lộ vẻ tức giận rút lại...
Căn nhà này không phải của hắn, về việc trong phòng có gì, chủ nhân so với ai khác đều rõ ràng. Nếu như thật rớt bể, hắn phải làm sao giải thích với người khác sự tồn tại của cây tiêu này...
Hắn là hoàng thượng, sẽ không ai tra hỏi hắn, nhưng hắn càng muốn để người khác hỏi, như vậy hắn còn có thể tự bào chữa...
Hắn không có cách nào khống chế suy nghĩ của người khác, nếu như sự tồn tại của cây tiêu này bị người khác phát hiện, lúc hắn không biết, người khác không biết sẽ bàn tán ra sao, nghi ngờ thế nào.
Nghĩ đến đây, Ngôn Vô Trạm căm giận trừng cây tiêu rất lâu, có điều đến cuối cùng, hắn vẫn giấu thứ kia đi. Hắn chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ âm thầm xử lý nó.
Hắn cảm thấy hắn có thể có chút quá cẩn thận rồi, có điều, vẫn an tâm hơn một chút.
Ngôn Vô Trạm đem toàn thần cọ rửa một lần, giống như muốn đem những chỗ bị Vân Dương làm nhục và sỉ nhục đều tẩy xuống, hắn tắm rất lâu, chờ lúc rời khỏi nước cũng đã hoàn toàn lạnh rồi, thân thể người kia cũng đỏ lên một chút.
Hắn thay quần áo mới tinh, lúc này mới để Hoài Viễn vẫn chờ ở bên ngoài tiến vào.
Bọn người làm tay chân lanh lẹ dọn dẹp, Hoài Viễn đứng ở cạnh cửa, mắt không chớp nhìn người dựa trên giường kia.
Mà người kia lại tựa trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Tắm rửa thoải mái một cái, lại qua lâu như vậy, hiện giờ Ngôn Vô Trạm đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bọn người làm rất nhanh đã thu dọn xong, bọn họ vừa định làm lễ với người kia, đã bị Hoài Viễn cắt ngang, y phất tay, ý bảo bọn họ có thể rời khỏi.
Cửa rất nhanh thì đóng lại, Hoài Viễn cài then xong liền đi vào.
Người kia vẫn duy trì cùng tư thế không động đậy, bộ dáng kia giống như đang ngủ.
Hoài Viễn không đi đến bên giường, y vừa vào phòng trong liền phịch một tiếng quỳ xuống.
Động tĩnh lạ thường làm cho người kia mở mắt, có điều hắn cũng chỉ liếc Hoài Viễn, rất nhanh lại nhắm lại.
Hoài Viễn cúi thấp đầu, thân thể thẳng tắp quỳ ở đó, Ngôn Vô Trạm không nói lời nào, y cũng không nói.
Trong phòng yên tĩnh, người kia vẫn cứ ngồi như vậy đến khi cơn buồn ngủ tan đi, mới chậm rãi ngồi dậy, hắn sửa lại quần áo một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hoài Viễn.
Hoài Viễn không có bất kỳ thay đổi nào, ngay cả khẽ lay động cũng không có, giống như hòn đá lẳng lặng dựng thẳng, người kia than nhẹ, hướng y vẫy vẫy tay, "Qua đây."
Nghe thấy âm thanh người kia, Hoài Viễn ngẩng đầu nhìn hắn, có điều đầu rất nhanh lại cúi trở về, lúc này Ngôn Vô Trạm lại bổ sung một câu, "Đi qua là được."
Hoài Viễn nghe vậy, liền đứng lên, bởi vì quỳ quá lâu, đầu gối căng đau không nói, thân thể khó tránh khỏi có chút cứng nhắc, dù không muốn, lúc Hoài Viễn đứng dậy, thân thể vẫn lắc lư một chút...
Người kia coi như không thấy, hắn lẳng lặng chờ Hoài Viễn tư thế bước đi rõ ràng có chút quái dị đến trước mặt mình, sau đó hướng lên người y hất cằm, "Cởi ra."
Trên người Hoài Viễn vẫn mặc trang phục đi đêm, thấy người kia bảo y cởi quần áo, y theo bản năng nắm lấy vạt áo.
Y không muốn cởi. (Sợ bị hiếp à?)
"Sao, còn muốn trẫm đợi?" Người kia nhướng mày, trong giọng nói không chút tình cảm.
Hoài Viễn cúi đầu xuống, không hề nhìn người kia, mà là lặng lẽ cởi đai lưng ra, vải vóc đơn giản kia rất nhanh từ trên người y trượt xuống, lộ ra thân thể cường tráng của Hoài Viễn...
Thân thể kia vốn Ngôn Vô Trạm đã quá quen thuộc.
Người kia híp mắt, trong mắt lóe ra tia nguy hiểm, Hoài Viễn cảm thấy, đầu lập tức cúi thấp hơn.
"Vân Dương làm ra?"
Hoài Viễn lắc đầu.
"Qua đây."
"Hoàng thượng, người đừng xem, sẽ dơ mắt người..."
Hoài Viễn không những không sát lại, trái lại lui về sau một bước nhỏ, không để ý ý định của người kia, Hoài Viễn ra vẻ định nhặt quần áo trên đất lên, có điều Ngôn Vô Trạm đã trước y một bước, hắn nắm lấy cổ tay y, sau đó một hơi liền kéo y đến trước mặt mình.
Ngôn Vô Trạm kéo y, Hoài Viễn không dám vùng vẫy, y chỉ có thể người kia cởi ra băng vải đã quấn chặt trên người mình, lộ ra vết thương rách ra lần nữa bên trong.
Ngôn Vô Trạm biết đây không phải là Vân Dương gây ra, nếu không cũng sẽ không có băng vải này. Đây rõ ràng là vết thương cũ.
Miệng vết thương có dấu hiệu khép lại, nhưng lại lần một lần nữa rách ra, tới tới lui lui như vậy, mức độ vết thương không lớn lắm, nhưng vẫn khá nghiêm trọng.
Ngôn Vô Trạm nhớ rõ, Mộ Bạch từng nói, vết thương của Hoài Viễn so với Hoằng Nghị nặng hơn nhiều, thế nhưng Ngôn Vô Trạm không ngờ tới, lại nặng đến mức này, đã qua mấy tháng, vẫn chưa lành lại.
Hoài Viễn muốn tránh khỏi ánh mắt người kia, thế nhưng Ngôn Vô Trạm lại không cho y tránh, hắn tỉ mỉ xem xét thân thể Hoài Viễn một lần.
Trên người Hoài Viễn có vô số vết sẹo, đây cũng là vì hắn để lại, có điều vết thương của Hoài Viễn nhiều hơn so với hắn từng thấy rất nhiều...
Hắn đã cho y rất nhiều dược liệu tốt nhất, những vị thuốc kia đối trừ sẹo có hiệu quả điều trị rất mạnh, cho nên còn có thể để lại vết sẹo, là vì những vết thương này nặng đến ngay cả thuốc cũng xóa không được... vĩnh viễn để lại trên người Hoài Viễn, đếm không xuể.
Ngón tay Ngôn Vô Trạm nhẹ nhàng lướt qua mỗi một vết thương, mỗi chỗ đụng tới, đều có thể có một chút hồi ức, nhưng có vết thương Ngôn Vô Trạm thật sự không nhớ nổi vì sao mà có...
Hắn chỉ nhớ rõ, Hoài Viễn hiểu chuyện này đã làm cho hắn rất nhiều việc, quá trình gian khổ hắn không biết, Hoài Viễn cho hắn, vĩnh viễn là vui sướng thắng lợi.
Mỗi lần đều giống như ngày hôm nay, y bị thương chưa bao giờ nói, đều là Ngôn Vô Trạm phát hiện...
Hắn trước đây cũng ít nghiêm phạt y, lúc tâm tình không tốt cùng lắm dùng đồ vật đánh y, nhưng Hoài Viễn lại chưa từng chịu hình phạt, thời gian quỳ như vừa rồi cũng rất ít.
"Lấy thuốc tới đây." Người kia dặn dò, dùng giọng điệu ra lệnh.
Hoài Viễn lần này không có kháng cự, trước đây Ngôn Vô Trạm cũng đã làm chuyện như vậy, y lẳng lặng đưa thuốc tới trước mặt người kia, cũng không có hành động gì nữa.
Ngôn Vô Trạm quen thuộc chà sát cho Hoài Viễn, bôi thuốc, lại dùng băng vải quấn thật chặt, xác định băng vải sẽ không bung ra nữa, lúc này Ngôn Vô Trạm mới buông tay.
Giây phút ngón tay từ trên thân thể rắn chắc của Hoài Viễn dời đi, người kia thở ra nói, "Vất vả cho ngươi rồi."
Thân thể Hoài Viễn chợt cứng đờ, mà người kia lúc này đã rời khỏi giường, hắn chuẩn bị rửa đi thuốc trên tay, Hoài Viễn nhìn bóng lưng người kia, liền xông lên mấy bước, từ phía sau một tay ôm lấy người kia... ôm rất chặt.
............
Chương 137: Thành Công Thoát Hiểm.
*****
Nhiệt độ của Hoài Viễn lẫn mùi thuốc, thoáng cái bao phủ lấy người kia, lo lắng trên người Hoài Viễn có vết thương, cho nên người kia không đá văng y ra, mà vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích. Nhưng mặt hắn lại trầm xuống.
"Buông tay." Ngôn Vô Trạm lớn tiếng quát.
"Không buông" Hoài Viễn cố chấp lắc đầu, không những không buông ra, trái lại ôm chặt hơn nữa, "Sau này, đều sẽ không buông ra nữa."
Người kia chậm rãi hít khí, giống như đang khống chế tâm tình của mình, nhưng giọng điệu câu nói tiếp theo lại càng nặng, "Làm càn!"
"Chuyện càng càn quấy hơn thần cũng làm rồi!"
Một câu nói của Hoài Viễn khiến bầu không khí trong nháy mắt ngưng lại, người kia không động đậy nữa, nhưng Hoài Viễn có thể cảm nhận rõ ràng xa cách và lạnh lùng của hắn. Hắn giận rồi.
Nhưng dù vậy, Hoài Viễn cũng không buông tay.
Y cho tới giờ cũng không sợ Ngôn Vô Trạm, y chỉ không muốn khiến hắn thất vọng mà thôi, y muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của người kia, còn có dáng vẻ tràn đầy tự tin của hắn... Yêu cầu của Hoài Viễn thật ra cũng không nhiều, y cùng lắm chỉ muốn dùng cả đời y, bảo vệ nụ cười kia mà thôi.
"Xin lỗi, thần không có thể tìm được người đúng lúc, không có thể đến giúp ngươi đúng lúc, để người chịu nhiều khổ cực như vậy..."
Những ngày Ngôn Vô Trạm không có ở đây, Hoài Viễn sống một ngày bằng một năm, y gần như không ngủ không nghỉ đi tìm hắn, vết thương trên người lành rồi rách, rách rồi lại lành, cứ như vậy tới tới lui lui mà trở nên tệ hơn, Hoài Viễn lại không có cảm giác gì, đau đớn trên người không thể so với dày vò không có người kia ở bên cạnh.
Mộ Bạch bảo y an tâm dưỡng thương, còn có Bắc Thần và Lạc Cẩn bọn họ ở đó, Ngôn Vô Trạm sớm muộn cũng sẽ tìm được, thế nhưng Hoài Viễn lo lắng, không nhìn thấy hắn, y sẽ không có cách nào an tâm. Y phiền muộn, hối hận, cũng căm giận sự bất lực của mình.
Y không sợ Ngôn Vô Trạm nghiêm phạt y, hình phạt nghiêm khắc hơn y đều có thể chấp nhận, bởi vì đây là sai lầm của y, y nhất định phải gánh chịu...
Không phải vì quan hệ chủ tớ của bọn họ, mà là vì, là một người đàn ông, y lại không thể bảo vệ được người mình yêu. Cho nên y quỳ, cũng mong hắn trừng phạt.
Trong lòng Ngôn Vô Trạm hiểu rõ, chuyện này cũng không thể trách Hoài Viễn, chỉ trách hắn sơ sẩy bất cẩfn, nghĩ sự việc quá đơn giản.
Chiến dịch quân doanh, hắn đã cảm thấy Phó Đông Lưu có gì đó không đúng, hắn để Hoài Viễn phái người giám sát Phó Đông Lưu, cũng ám chỉ với Mộc Nhai, tuy rằng hắn cho Phó Đông Lưu nhiều quyền lợi, thế nhưng chỉ cần có Mộc Nhai ở đó, Phó Đông Lưu sẽ không thể làm gì.
Ngôn Vô Trạm làm sao cũng không ngờ tới, Mộc Nhai lại sẽ bị y khống chế.
Đây là sai lầm trí mạng.
"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Ngôn Vô Trạm lạnh lùng nói, đúng sai của việc này, hắn vẫn phân rõ.
"Không, là ta không thể bảo vệ tốt cho người." Hoài Viễn lắc đầu, mũi cọ trên hõm vai người kia, y thích mùi vị của Ngôn Vô Trạm, thế nhưng mùi này, y dường như đã rất lâu chưa được ngửi, giống như mấy chục năm, thậm chí nhiều hơn, "Từ giờ trở đi, thần sẽ không bao giờ rời khỏi người nữa, từng giây từng phút đều ở cạnh người, người làm gì, thần đều sẽ cùng người."
"Hoài Viễn, nếu như ngươi không nhận thức rõ bổn phận của mình, trẫm sớm muộn sẽ hái đầu ngươi xuống." Lần này vi phục xuất tuần, Hoài Viễn trở nên không hiểu chuyện, y một mực vượt quá, Hoài Viễn thế này khiến Ngôn Vô Trạm khá không hài lòng, thậm chí là xa lạ.
Một đội trưởng cấm vệ, một ám vệ mà thôi, Ngôn Vô Trạm muốn y sống thì y sống, muốn y chết, cũng không ai cứu được y, hắn mong muốn Hoài Viễn có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nếu không thì đừng trách hắn không nói tình cảm.
"Cho ngươi." Đối với uy hiếp ẩn giấu trong giọng nói người kia, Hoài Viễn xem như không biết, cánh tay chăm chú siết lấy thắt lưng người kia, giống như hút hắn vào thân thể, Hoài Viễn ngẩng đầu, gò má dán lên người kia, "Đầu cũng được, mạng cũng được, người muốn, thần đều cho người, chỉ cần người nói cho ta biết..." Dù sao, người kia là tất cả của y, chỉ cần hắn muốn, Hoài Viễn sẽ thỏa mãn hắn.
Hoài Viễn này thật sự không thể nói lý, cố chấp đến mức khiến hắn đau đầu, ngay cả tức giận cũng không phát ra được.
Ngôn Vô Trạm nhếch miệng hai cái, hắn lần đầu tiên cảm thấy cạn lời, đối với Hoài Viễn này, hắn thật sự không có chút biện pháp nào. Người này mềm cứng đều không ăn, không thuyết phục được, cứng rắn cũng không được, Hoài Viễn là một khúc xương cứng, mặc kệ hắn đánh thế nào, y cũng sẽ không khuất phục, dù giết y, tên kia e là cũng sẽ vẫn cứng cổ... Y có chết cũng sẽ không đổi ý. Hắn đối Hoài Viễn, cuối cùng là bó tay hết cách. Ít nhất hắn hiện giờ nghĩ không ra cách đối phó.
Sau một lát, áp lực trên eo chợt mất đi, Ngôn Vô Trạm cho rằng Hoài Viễn muốn buông hắn ra, nhưng không ngờ bị y lôi kéo, đưa tay ấn vào trong chậu nước.
Hoài Viễn không nói lời nào, im lặng giúp hắn rửa tay, chuyện này Hoài Viễn trước đây không phải chưa từng làm, thế nhưng không có ôm hắn làm...
Cánh tay Hoài Viễn dán bên hông hắn, ôm cả người hắn ở giữa, sau đó y cẩn thận giúp hắn rửa sạch từng đầu từng đầu ngón tay một lần... giống bảo vật của mình cũng không hơn được thế này.
"Hoài Viễn" Người kia thở dài, hắn thật sự không có sức mà tức giận. Người kia nhìn ngón tay hai người quấn quýt trong chậu nước, nhẹ giọng nói, "Có một số việc, không phải ngươi muốn là được, dù cho từng có cái gì, cũng không cần biết hiện tại ra sao, không có khả năng cuối cùng vẫn là không có khả năng, không ai có thể thay đổi. Cho nên, đối mặt với hiện thực đi, không nên làm những chuyện vô ích này nữa, cũng không cần lại quá nghiêm túc như vậy."
"Thần biết." Hoài Viễn gật đầu, đối với lời nói của người kia, y không tỏ bất kỳ ý kiến gì, cũng không có phản ứng quá lớn, y giúp hắn lau khô tay, chờ y cuối cùng mở miệng, là nói, "Nghỉ ngơi thôi."
Người kia hơi ngưng lại, tên khốn này là có thái độ gì?! Hơn nữa lời của hắn còn chưa nói hết.
Hoài Viễn thấy hắn không đi, cũng không giục nữa, trực tiếp liền ôm ngang hắn lên, y trực tiếp đặt hắn lên giường, còn tiện tay buông xuống màn giường.
Đèn tắt, Hoài Viễn lại không rời khỏi, y và người kia đang đắp một cái chăn, ôm chặt hắn vào trong ngực.
"Hoài Viễn!" Đối với hành vi càn rỡ lần nữa của Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm khá tức giận, hắn vùng vẫy ngồi dậy từ trong lòng Hoài Viễn, ra vẻ sẽ đạp y xuống đất, người này lại muốn cùng hắn ngủ chung một giường, y có phải là quá coi trời bằng vung không.
"Thần nói rồi, từ bây giờ, thần sẽ cùng hoàng thượng một tấc không rời, bao gồm cả ngủ." Hoài Viễn nói xong, liền kéo người kia trở lại trong lòng, y cơ bản không cho hắn chút phản kháng, trực tiếp liền quấn chặt lấy hắn, còn dùng chân kẹp lấy hắn.
Ngôn Vô Trạm không muốn giết Hoài Viễn, đây không phải là thời khắc bình thường, Hoài Viễn còn có chỗ rất hữu dụng, nhưng hiện giờ, hắn tuyệt đối có ý muốn một đao làm thịt y.
Ngôn Vô Trạm đưa lưng về phía y, Hoài Viễn không nhìn thấy vẻ hung ác, nham hiểm trên mặt hắn, nhưng y biết, người kia hiện giờ rất tức giận. Bất cứ chuyện gì, Hoài Viễn đều sẽ nhường hắn, nghe lời hắn, thế nhưng y cũng có giới hạn. Thời điểm này không được.
Ở trên giường, bọn họ không phải chủ tớ, mà là hai người đàn ông mà thôi. Hắn là người của y, phải nghe theo y.
"Chỉ cần thần còn sống, thần còn yêu người." Hoài Viễn nói ra bày tỏ sau cùng, sau đó ôm hắn, không quan tâm người kia một bụng lửa giận, bình tĩnh nói, "Bây giờ, ngủ đi."
Hoài Viễn lại dám ra lệnh cho hắn.
"Hoài Viễn, trong mắt ngươi có còn xem trẫm là hoàng thượng hay không?!"
"Không có." Hoài Viễn nói xong, rõ ràng cảm giác được người trong ngực cứng lại, y nhân cơ hội này một lần nữa ôm chặt hắn, "Trong mắt thần, trước sau chỉ có một người." Là Ngôn Vô Trạm, mà không phải hoàng thượng. Hoài Viễn nhìn thấy, vẫn luôn là người đàn ông này mà thôi.
Ngôn Vô Trạm nghẹn lời, hắn và Hoài Viễn không có cách nào tiếp tục trao đổi, hắn tức giận nhắm mắt lại, đơn giản không thèm nghĩ tới người phía sau.
Hắn cũng không muốn như vậy, thế nhưng hắn cơ bản không có cách nào đánh đuổi Hoài Viễn, hắn cũng không thể gọi người đến... Đến lúc đó càng không thể giải thích.
Tình huống này, hắn cũng không có cách nào ra tay với Hoài Viễn.
Hoài Viễn nhìn gò má người bị chọc giận kia, thật lâu mới khoát cằm lên bả vai hắn, Ngôn Vô Trạm tức giận, y so với hắn còn phải tức giận hơn.
Y vẫn luôn kiềm chế mới không lột sạch hắn, tẩy đi thật sạch mùi của Vân Dương. Thế nhưng Ngôn Vô Trạm quá mệt mỏi, lại đã trải qua nhiều việc như vậy, y không nỡ lại khiến hắn khổ cực. Y chỉ có thể nhịn xuống, tức giận với chính mình.
Một màn nhìn thấy trước đó khiến y đến giờ vẫn không có cách nào bình tĩnh. Việc này và vẻ ngoài bình tĩnh của y hoàn toàn khác nhau. Hoài Viễn vẫn ở sát giới hạn bùng phát.
Lửa giận bốc lên trong đáy mắt, Hoài Viễn nhìn chằm chằm về phía trước... Y lần thứ hai để Vân Dương chạy thoát.
Nếu không phải vết thương rách ra, Vân Dương trốn không thoát...
Không có lần thứ ba, lần sau, Vân Dương phải ngã vào dưới kiếm của y.
Đi đường vất vả lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm rất mệt mỏi, thế nhưng bị Hoài Viễn chọc giận, hắn cơ bản là ngủ không được, hắn và người phía sau cùng nhau mở trừng hai mắt, có điều tâm tình không có biện pháp đối với cố chấp của Hoài Viễn xoắn xít một hồi, Ngôn Vô Trạm lại nghĩ tới Phó Đông Lưu...
Tên phản tặc dã tâm bừng bừng kia. Hắn thiếu chút nữa đã bị y bắt, để y thành công. Hắn thiếu chút nữa đã đánh mất giang sơn của hắn, ngôi vị hoàng đế của hắn rồi.
Nếu Phó Đông Lưu thật sự thành công, sẽ là tình huống gì... Y sẽ muốn làm gì?
"Hoài Viễn" Người phía sau một chút tiếng động cũng không có, thế nhưng Ngôn Vô Trạm biết, Hoài Viễn chắc chắn còn tỉnh, hắn chưa ngủ Hoài Viễn chắc chắn sẽ không ngủ, quả nhiên hắn vừa hô xong, lập tức liền nghe thấy Hoài Viễn nhẹ nhàng 'Ưm' một tiếng. Người kia nhìn về phía trước, bình tĩnh hỏi, "Nếu như, ta không phải hoàng thượng nữa thì sao?"
Vấn đề này của Ngôn Vô Trạm sau khi hỏi xong thật lâu, Hoài Viễn mới cho hắn trả lời, "Như vậy, thần sẽ đưa ngươi đến một nơi không ai quen biết chúng ta, sống một cuộc sống thật tốt."
Hoài Viễn không muốn hắn làm hoàng đế, một chút cũng không muốn. Nếu hắn không phải hoàng đế thì tốt hơn.
Tìm một chỗ sống qua ngày sao?
Ngôn Vô Trạm một lần nữa nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa. Hắn chỉ là hỏi thử mà thôi, ngôi vị hoàng đế này, không ai cướp được. Là của Ngôn Vô Trạm hắn.
Một đêm này hắn ngủ rất ngon, giường êm ái, thân thể Hoài Viễn ấm áp, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên có cảm giác mến giường, hắn không muốn dậy lắm...
Có điều hắn không có tư cách lười biếng.
Hắn vẫn lập tức liền ngồi dậy, dưới sự hầu hạ của Hoài Viễn, rửa mặt, thay đồ, sau đó cùng Hoài Viễn dùng bữa sáng.
Hôm nay sắc trời không tệ, trời trong nắng ấm, cùng với ngày thường cũng không có gì khác nhau, thoát khỏi cuộc sống giam cầm, cả người Ngôn Vô Trạm cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, thế nhưng vừa tới nơi, bước chân kia cũng theo bản năng dừng lại...
Trong phòng ăn, trước bàn vuông, mấy tên kia đều đang ở đó, lúc hắn xuất hiện, mấy cặp ánh mắt khác nhau đều đồng loạt nhìn về phía hắn...
...............
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận