To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130-131.
hương 130: Vui Mừng Bất Ngờ.
****
"Một chén Đậu Hoa mà thôi, ngươi lại đi mua là được rồi, hơn nữa, thứ hắn đã chạm qua, ngươi muốn ta ăn thế nào?" Thấy Vân Dương nắm lấy tay người kia không buông, Phó Đông Lưu ra vẻ không có gì lớn, cười kéo Vân Dương một cái.
Có điều ánh mắt nhìn người kia, vẫn là khinh miệt trước sau không đổi.
"Lần sau còn ăn bậy, ta sẽ nhổ từng cái răng của ngươi ra." Vân Dương nói xong, nắm lấy chén trong tay hắn, hung hăng hất xuống đất.
"Choang!"
Một tiếng vang thật lớn, Đậu Hoa và chén sứ đồng thời chia năm xẻ bảy, chỉ để lại màu trắng bắn tung tóe, lại không phân rõ đâu là mảnh sứ...
Có thể thấy được Vân Dương lần này dùng lực bao nhiêu.
Người qua đường bị tiếng vang bất thình lình này dọa cho hoảng sợ, ngay cả sắc mặt ông chủ bán nước trà cũng căng thẳng nhìn lại, bộ dáng kia của Vân Dương giống như muốn lật cả quán trà...
Ngôn Vô Trạm lại thật sự không có bao nhiêu phản ứng, chỉ thành thật nhìn một bãi màu trắng ô uế trên mặt đất...
"Ngươi làm gì vậy? Có gì phải tức giận." Lúc Phó Đông Lưu nói chuyện, lặng lẽ quét xung quanh một vòng, y âm thầm kéo tay áo Vân Dương, ý bảo hắn không nên gây rối loạn không cần thiết.
Hiểu rõ ý Phó Đông Lưu, Vân Dương liền không nói gì nữa, hắn xoay người lại đến quán sát vách mua cho Phó Đông Lưu một chén nữa, có điều trước khi đi, hắn lại cho người kia một ánh mắt lạnh như băng... đầy hung ác độc địa, giống như sư tử cảnh cáo đối thủ không nên tiến vào địa bàn của hắn...
Bọn họ vẫn ngồi trên cùng một cái bàn, chỉ là lúc này, cả người Ngôn Vô Trạm đều quay về một phía khác.
Lúc này, ở vị trí cách bọn họ tương đối, một góc khác khá hẻo lánh của quán trà, một người dựa lên tường gỡ mũ trên mặt xuống, để lộ gương mặt xấu xí kỳ dị.
Người nọ khoa trương duỗi người, vừa ngáp vừa đứng lên, vị trí hiện tại của Ngôn Vô Trạm, vừa vặn mặt đối mặt với người nọ, một màn này hắn nhìn rất rõ ràng.
Người nọ thô lỗ đưa tay cào cào tóc mình, ngược lại gạt mũ lên quá đầu, ngay lúc gương mặt làm cho không ai có thể khen ngợi bị bóng tối che khuất, người kia thấy y nở một nụ cười lưu manh...
Người nọ đi qua cạnh hắn, biểu tình người kia không có bất cứ biến hóa nào, vẫn thành thật nhìn về phía trước, ngay cả con ngươi cũng không động đậy một cái...
Có điều hắn biết, người kia là Bắc Thần.
...
Bắc Thần đè mũ, đi thẳng đến ngoài thành, y hướng về phía bầu trời xanh thẳm nháy mắt cười quái dị, sau một lát lại sụp vai, bất đắc dĩ thở dài...
Sau đó, y giống như một con quỷ nghèo đang bị một đám hung ác bao vây, tìm loạn trên người một lượt, có điều Bắc Thần cuối cùng lấy ra không phải bạc, mà là một thứ cỡ ngọn nến.
Y đem vật kia hướng lên bầu trời, vẻ mặt không tình nguyện kéo sợi dây phía sau, thứ kia phát ra một tiếng trầm, để lại trên không một làn khói trắng nhợt nhạt, chờ lúc lên đến cao nhất, đã hoàn toàn mất dấu...
Đây là pháo khói Nhược Phù Cung dùng để liên lạc.
Có điều thứ này khác với pháo khói thông thường, không màu không hình, ngoại trừ người của Nhược Phù Cung, không ai có thể thấy...
Bắc Thần làm xong, liền hai tay gối đầu, vô cùng nhàm chán thong thả bước đi, ung dung tự tại trở về thành, y tạm thời không thể đi tìm người kia, một mình y vẫn không có cách cứu hắn đi...
Bắc Thần bỉu môi lần nữa, nếu y có thể cứu hắn đi, y mới không phóng cái pháo khói vứt đi này.
...
Một bên khác.
Lạc Cẩn buông cửa sổ, y cười nhạt đi về phía giường, quần áo đẹp đẽ rớt một đường, chờ lúc y đi tới trước giường, trên người chỉ còn một bộ áo lót...
Nhìn quần áo chỉnh tề đặt trên giường, y đã không nhớ rõ lần trước y mặc thứ này là lúc nào...
Ngay lúc người của Nhược Phù Cung vào thông báo, Hoài Viễn đã thay xong quần áo, tuyến cổ im lặng đã lâu cuối cùng có phản ứng, tuy rằng rất yếu, nhưng đã cảm ứng được rồi... Điều này chứng minh, người kia đang ở gần đây.
Hắn tới cạnh y rồi.
Hoằng Nghị vuốt hông, vết thương bị đâm lúc trước đã lành rồi, nhưng màu da chỗ này so với nơi khác nhạt hơn rất nhiều, chạm vào vẫn mơ hồ phát đau.
Y còn chưa khỏi hẳn, có điều hẳn là rất nhanh là có thể khôi phục.
...
Thật ra lúc đó Vân Dương không mang Ngôn Vô Trạm đi quá xa, ngay trên núi gần Liệt Long Trại, có điều chỗ hắn chọn cực kỳ bí ẩn, vốn khó có thể phát hiện, hơn nữa tất cả ký hiệu Ngôn Vô Trạm để lại đều bị hắn hủy đi, cho nên bọn Bắc Thần không phải không đi tìm, mà cơ bản cũng không tìm được.
Cho dù ai cũng thật không ngờ, Vân Dương trăm phương ngàn kế bắt Ngôn Vô Trạm đi, lại không lập tức rời khỏi, mà ẩn núp gần đó. Nếu Phó Đông Lưu không tìm được bọn họ, e rằng Ngôn Vô Trạm sẽ ở trước mặt Bắc Thần sống cả đời...
Bọn họ tìm không được người kia liền trực tiếp thay đổi kế hoạch. Vân Dương muốn bắt Ngôn Vô Trạm, mục đích dĩ nhiên chính là muốn buộc hắn thoái vị, bọn họ không mù quáng tìm kiếm khắp nơi nữa, mà ở con đường trở về đế đô phải đi qua ôm cây đợi thỏ, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.
Bọn họ sớm muộn cũng sẽ đến.
Có điều việc này bọn họ tính đến, Vân Dương cũng không thể không nghĩ ra. Để đề phòng, phía Thanh Lưu Thành bên kia cũng không từ bỏ tìm kiếm, có điều phần lớn người được bọn họ âm thầm điều động đến chỗ chờ đợi của riêng mình trong thành, ở đó chỉ để lại một phần nhỏ mê hoặc Vân Dương, khiến hắn cho là bọn họ đang ở đó.
Đây chỉ là đề phòng trước mà thôi, còn có hiệu quả hay không thì không rõ lắm.
Lúc đó Vân Dương cướp người kia đi, bọn họ bị đánh trở tay không kịp, hiện giờ muốn cướp Ngôn Vô Trạm về không phải là chuyện dễ dàng như vậy, Vân Dương nhất định đã chuẩn bị kỹ càng, đây là một trận đánh ác liệt...
Vừa tới giờ hợi, trước Song Lang Thành.
Mộ Bạch trước đây sao không phát hiện, thì ra quần áo đi đêm mặc vào cũng có thể dễ nhìn như vậy... Nhìn quần áo thuần một màu đen kia, lại nhìn quần áo nhạt màu của mình một chút, Mộ Bạch tối nay phụ trách giải quyết phía sau, y không cần tới cứu người, nhưng nếu sớm biết bọn họ đều mặc như vậy, y cũng nên làm một bộ cho phù hợp...
Bắc Thần nhét quần vào giày, lại đạp lên mặt đất hai cái, xác định không có vấn đề gì, liền chuyển ánh mắt sang mọi người, lúc này trên mặt Bắc Thần không hề có biểu tình bất cần đời, mà là nghiêm túc đến ngay cả Mộ Bạch cũng có chút kính nể.
"Địa điểm cũng đã nói cho các ngươi biết, theo kế hoạch tiến hành, nếu ai để xảy ra sơ sót, thì đừng chờ ông đây ra tay, tự mình tìm một chỗ không người, ngâm đầu vô nước tiểu chết đi."
Bắc Thần nói xong, cao ngạo nhếch chân mày, không sai, người này chính là Bắc Thần, cho dù bề ngoài ra sao, bản chất của y cũng sẽ không thay đổi, vĩnh viễn thô bỉ tục tằng...
Có điều đêm nay, hẳn là một thời khắc có ý nghĩa lịch sử.
Bốn tên kia vậy mà hợp tác lại, đây chính là chuyện lạ trăm năm mới gặp, mà mục đích của bọn họ, lại là đi cứu đương kim thánh thượng...
Mộ Bạch cảm thấy, hôm nay thật đáng để kỷ niệm.
...
Ban đêm, nhưng Ngôn Vô Trạm không ngủ được.
Nếu Bắc Thần phát hiện hắn, không bao lâu, bọn họ liền sẽ đến cứu hắn.
Hẳn là không đợi được rời khỏi Song Lang Thành.
Đầu ngón tay lướt qua mặt mình, hắn đụng phải làn da không phải của mình, mà là một màng thật mỏng...
Mặt nạ của hắn trên cơ bản mỗi ngày đều phải thay đổi, Ngôn Vô Trạm đã lười soi gương rồi, hắn cơ bản không muốn nhìn thấy bản thân mỗi lần đều là gương mặt khác nhau như vậy.
Dù không để ý bộ dạng của mình, nhưng hắn cũng phát hiện mánh khóe trong đó, điều này khiến cho hắn không thể không bội phục sự cẩn thận của Phó Đông Lưu.
Mặt nạ mỗi ngày đều đổi, nhưng cũng không phải đổi lung tung, mà là đổi với người trong đội ngũ, ngày hôm nay hắn biến thành Vân Dương, ngày mai có thể biến thành Trương Tam, Lý Tứ nào đó hoặc là bất cứ ai, y làm vậy, vừa khéo léo che dấu hắn, lại không dễ bị người khác phát hiện.
Bắc Thần là cao thủ dịch dung, y đơn giản là có thể nhận ra gương mặt nào là thật, gương mặt nào là giả, Bắc Thần có thể nhìn ra mặt nạ da người, lại nhận không ra gương mặt dưới mặt nạ.
Phó Đông Lưu làm như vậy, vừa vặn làm hồ đồ cao thủ như Bắc Thần, cho dù Bắc Thần xác định mục tiêu, chờ lúc y tới cứu, người kia chưa chắc là Ngôn Vô Trạm...
Kể vậy, trái lại Bắc Thần bại lộ mục tiêu trước.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gõ mõ cầm canh, đã tới giờ hợi rồi.
Người kia vẫn không ngủ được, liền trực tiếp ngồi dậy, hắn không nhìn hai người giống như pho tượng ẩn núp trong phòng kia, mà rót cho mình một chén nước.
Nhưng bên này chén nước vừa chạm bên miệng, cửa sổ đã bị người đẩy ra.
Gió lạnh lùa vào, người kia liền trực tiếp cứng lại rồi, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, ngay cả chớp mắt cũng quên.
Thủ vệ vừa muốn tiến lên, bóng đen vững vàng đáp xuống đất, hướng về phía bọn họ làm một dấu tay đặc biệt, thủ vệ thấy vậy lại lui trở về.
Cửa sổ đóng lại, cắt đứt ánh trăng sáng sủa, Ngôn Vô Trạm thấy được dáng dấp người tới, không phải Bắc Thần, mà là Vân Dương...
Tuy rằng cũng mang mặt nạ da người, nhưng hắn biết, người kia là Vân Dương.
Người kia thu lại ánh mắt, tiếp tục uống nước của hắn, tiếng bước chân của Vân Dương đang tiến tới gần, dù người kia che giấu rất kỹ, nhưng giờ khắc này cũng không nhịn được kinh hãi...
Chân mày hắn ngay lúc Vân Dương dừng lại bên cạnh, lặng lẽ run lên.
"Ngươi ở đây chờ ai?" Nắm tay Vân Dương chống lên bàn, hắn giương mắt, từ dưới nhìn lên ánh mắt người kia, cười nói, "Thấy ta, có phải rất thất vọng hay không?"
............
Chương 131: Bùng Nổ To Lớn.
****
Ngôn Vô Trạm không để ý tới Vân Dương, giống như ngoảnh mặt làm ngơ thường ngày, nhưng Vân Dương lại nắm lấy cổ tay hắn, đưa nửa chén nước trong tay hắn đến bên môi mình...
Vân Dương nhìn người kia, uống hết nước còn sót lại, "Biểu tình của ngươi, thoạt nhìn khá thất vọng."
"Thấy ngươi, dĩ nhiên là thất vọng."
Người kia đặt chén không lại trên bàn, liền chuẩn bị tiếp tục đi ngủ, Vân Dương không ngăn hắn, mà hai tay vòng trước ngực nhìn theo người kia, lúc hắn kéo chăn, Vân Dương mới lại mở miệng, "Ngủ được sao?"
Đối diện với đôi mắt sắc bén như chim ưng kia của Vân Dương, động tác của Ngôn Vô Trạm dừng lại một chút, hắn luôn cảm thấy Vân Dương dường như đã biết gì đó...
Vân Dương sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm hắn, mỗi lần, đều có mục đích.
Trên mặt không lộ vẻ gì, lo lắng trong lòng người kia đã như chuông vang rền.
Vân Dương cũng ngồi xuống giường, mặt đối mặt với người trong chăn, ánh mắt đảo qua áo lót trắng noãn của người kia, tròng mắt nhướng lên mang theo tà nịnh, "Ở trước mặt ta cởi thành như vậy, còn chủ động lên giường, Ngôn Vô Trạm, ngươi đây là đang quyến rũ ta sao?"
Ngôn Vô Trạm hừ cười, hắn lười cùng Vân Dương đấu võ mồm, kéo chăn liền nằm xuống, có điều chăn kia còn chưa đắp lên người, hắn liền cảm giác bên cạnh cuồn cuộn nổi lên một trận gió, chăn và rèm giường đang chậm rãi rơi xuống, mà lúc này trên giường đã thêm một người...
Ngôn Vô Trạm ra vẻ muốn đứng lên, nhưng Vân Dương lại trước hắn một bước ôm hắn vào trong lòng rồi, ngực hai người đụng vào nhau, hơi thở người kia run rẩy...
Sức lực này hơi lớn, hắn bị đụng đau rồi.
"Làm gì?" Chuyện như vậy diễn ra vô cùng nhiều, người kia trên cơ bản đã bỏ qua phản kháng, hắn nâng đầu duy nhất còn có thể cử động linh hoạt lên, không vui nhìn Vân Dương.
"Ta muốn làm gì, ngươi hẳn là so với ta còn rõ hơn chứ." Nhìn ánh mắt người kia, Vân Dương hoàn mỹ lợi dụng giọng nói trầm thấp của y, giọng nói cố ý đè thấp, bảy phần mê hoặc, ba phần mờ ám, Ngôn Vô Trạm không biết, thì ra giọng nói một người cũng có thể mê hoặc như vậy, khiến người nghe tâm thần nhộn nhạo.
Vân Dương nhấn mạnh hơn chữ 'làm' kia, y sau khi nói xong liền thả lỏng người kia ra, có điều tay vẫn nắm lấy hắn, chỉ là sức lực không lớn như trước, thân thể kề sát của hai người cũng có một chút khe hở.
Tay Vân Dương phủ lên ngực người kia, nhiệt độ của y rất nhanh xuyên thấu lớp vải mỏng manh, truyền vào thân thể người kia...
"Đau?" Vân Dương hỏi, "Ta giúp ngươi xoa một chút?"
Nói xong, đầu ngón tay liền đẩy vạt áo người kia ra, từ từ hướng vào trong người. Động tác của Vân Dương rất chậm, chậm đến trước ngực nhịn không được ngứa ngáy...
Có điều trước khi y chạm tới da của mình, Ngôn Vô Trạm kéo đầu ngón tay dò xét lại.
"Ngươi không sợ Phó Đông Lưu không vui sao?" Ngôn Vô Trạm nhắc nhở, bên ngoài còn có hai người của Phó Đông Lưu, Vân Dương sẽ không sợ y biết.
"Sợ cái gì?" Vân Dương không tiếp tục hướng tới, cũng không rút tay về, hai người cứ duy trì tư thế kia, ở khoảng cách rất gần, nhìn nhau, "Chúng ta từng làm cái gì, ngươi cho là hắn sẽ không biết?"
Điểm này lại là thật, cho dù Phó Đông Lưu không biết, Vân Dương cũng sẽ chủ động nói cho y biết...
"Hắn không dễ giận như vậy, ta làm gì hắn cũng không quản, có điều nếu hắn không vui, hắn sẽ nói cho ta biết." Vân Dương rất nhanh lại bổ sung một câu, điều này cùng lời đêm đó Phó Đông Lưu nói không khác biệt.
Ngôn Vô Trạm thấy lúc nói đến Phó Đông Lưu, trong mắt Vân Dương lóe lên một thần thái hắn chưa từng thấy qua, đó là yêu thích, cũng là kiêu ngạo...
Quan hệ của bọn họ, quả nhiên đã vô cùng thân mật, không thể thay thế.
"Hắn tốt như vậy, vì sao không đi tìm hắn, còn ở chỗ một lão vừa già vừa xấu, lại không nghe lời như ta đây làm gì? Không sợ dơ mắt của ngươi, tay của ngươi sao? Người kia nói xong liền xoay người, có điều hắn vừa buông lỏng tay, tay Vân Dương để ngang trước ngực hắn liền trực tiếp đưa vào trong quần áo của hắn.
Hắn không thể thành công quay sống lưng về phía Vân Dương, ngược lại còn bị ôm chặt, thứ nhô ra trước ngực cũng bị Vân Dương dùng ngón tay kẹp lấy...
"Sao, ghen à?" Vân Dương cười.
Người kia khinh thường hừ lạnh, hắn không rảnh.
Có điều tiếng hừ còn chưa kết thúc, đã bị ngón tay đột nhiên khép lại của Vân Dương làm cho thay đổi âm điệu...
"Ta ở trước mặt ngươi ngủ với phụ nữ, ngươi cũng không phản ứng gì, lần này làm sao vậy? Bởi vì hắn cũng là đàn ông sao? Đối với đàn ông, ngươi mới có cảm giác nguy cơ sao?" Vật nhỏ của người kia, bị y kẹp chặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, lúc Vân Dương nói chuyện, hai ngón tay sẽ quay lại ma sát, chỗ đó của người kia rất nhạy cảm, quả nhiên không bao lâu hắn đã không còn giả vờ mạnh mẽ, bình tĩnh, mà né về sau, "Cho nên nhìn thấy ta và nữ nhân làm tình, ngươi cũng không sao cả ở bên cạnh xem trò vui sao?"
"Có trời mới... A..." Quản mấy việc này của ngươi.
Lời Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, nửa đoạn sau đã bị Vân Dương dùng sức ngắt trở lại, trong đau đớn, cảm giác tê dại nhất thời truyền khắp toàn thân, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy lần này ngay cả xương cụt của hắn cũng mềm nhũn.
"Hắn rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại hiểu lòng người, còn tài mạo song toàn, cùng ta không phân cao thấp, là tri kỷ, cũng là bầu bạn không thể thiếu..." Mỗi một câu khen, lực tay Vân Dương lại tăng mạnh thêm một hồi. Ngôn Vô Trạm cố tình phản kháng, nhưng đến cuối cùng vẫn thuần phục trong tay Vân Dương, không muốn bị chạm cũng phải chạm, không muốn nghe cũng phải nghe. Vân Dương nhìn gương mặt rõ ràng không hờn giận lại vô cùng đỏ của người kia, không chút nể tình công kích tới, "Ngươi vừa già, vừa xấu, lại không hiểu phong tình, ngoan cường, cố chấp, tính tình còn tệ muốn chết, tật xấu hoàng gia kia nên có ngươi toàn bộ đều có, không nên có ngươi cũng có, cả người ngươi không có một chỗ nên thân, thứ duy nhất coi như có thể chấp nhận chính là đầu óc này, có điều về mặt này, ngươi đều là âm mưu quỷ kế, không phải muốn hại người khác, thì là muốn thống trị người khác..."
Vân Dương nói nói, còn dùng cằm điểm lên trán hắn, không ngờ y nói là điểm này.
Ngôn Vô Trạm biết Phó Đông Lưu ở trong mắt Vân Dương chính là tồn tại không thể thay thế, nhưng y không cần nâng Phó Đông Lưu lên, lại làm thấp đi Ngôn Vô Trạm hắn, không chút thú vị.
Hắn tốt hay không, không cần Vân Dương đánh giá, y thích Phó Đông Lưu thì cứ thích là được rồi, lại có liên quan gì đến hắn...
"Có điều, ta chính là thích chơi đùa ngươi, chơi đùa ngươi một thân tật xấu này, kẻ một chút cũng không khiến người ưa thích."
Người kia ngẩn người, lúc này nhiệt độ kề sát ngực hắn đột nhiên rút ra, nhiệt độ còn sót lại khiến hắn rùng mình một cái trước nay chưa từng có, ở trong chăn, hắn lại cảm thấy lạnh... còn có cảm giác trống rỗng không cách nào hình dung.
"Ngôn Vô Trạm, ngươi biết thổi tiêu không?" Đầu đề vừa chuyển, Vân Dương đột nhiên hỏi như vậy.
"Không rành lắm." Người kia theo bản năng trả lời.
"Không rành, vậy đi luyện một chút đi."
Lúc Vân Dương nói chuyện, chẳng biết cầm thứ gì đặt giữa đùi người kia, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy vật kia vừa dài vừa mảnh, còn hơi lạnh...
Hắn đang muốn quay đầu lại nhìn, Vân Dương đột nhiên dùng sức nhấn một cái, thứ kia cùng cả chăn thoáng cái bị ép vào giữa đùi hắn, dù không muốn, nhưng mông vẫn kẹp lấy vật kia...
"Tặng ngươi." Vân Dương nói.
"Vật gì vậy?" Ngôn Vô Trạm muốn nhìn, Vân Dương lại không cho hắn nhìn, y ôm lưng hắn, cầm lấy vật kia ma sát giữa đùi hắn.
"Tiêu, ngươi luyện một chút đi." Vân Dương nói ra đáp án, sau đó lại nói, "Sau đó thổi cho ta."
Người kia nhướng mày, tên Vân Dương này uống lộn thuốc sao...
Y lại muốn hắn thổi tiêu cho y...
Chờ chút...
Thổi tiêu?
Ngôn Vô Trạm đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Tên Vân Dương này không phải muốn...
Hắn giương mắt, thấy ánh mắt mập mờ của Vân Dương, người kia nhịn không giật giật khóe miệng...
"Luyện cho thật tốt, ta rất mong chờ kết quả." Vân Dương nói xong, chậm rãi rút cây tiêu ra, mặt ngoài không bằng phẳng ma sát khe đùi người kia, Vân Dương thấy hắn khẽ nhíu chân mày lại, y cười gian tà, sau đó trực tiếp nhét tiêu vào trong quần người kia, lần này trực tiếp đụng vào thân thể hắn, "Tiêu này là ta đưa cho ngươi, nhớ luôn mang theo trên người, nếu ta phát hiện ngươi không mang theo nó, không ngoan ngoãn luyện tập, ta sẽ đem nó cắm vào, để cái miệng bên dưới của ngươi thổi, ta nghĩ âm thanh kia, nhất định sẽ càng thêm ưu mỹ..."
Lúc y nói chuyện, một ngón tay cứ như vậy cắm vào, có điều Vân Dương không mở rộng, mà nắm ở hai bên, kéo chỗ kia ra một chút, sau đó đặt miệng tiêu vào chỗ đó, dùng ngón tay khác đè lên...
"Lần này nếu như đều đi vào, e là sẽ xuyên vào bên trong ngươi" Vân Dương liếc nhìn ngực người kia, dáng tươi cười mở rộng, "Nhất định sẽ rất thoải mái hả? Sâu như vậy... Ngôn Vô Trạm, ngươi có thể vì để ta cắm vào mà cố ý không luyện tập không chứ?"
"Vân Dương, ngươi..." Ngôn Vô Trạm muốn y lấy ra, thế nhưng Vân Dương nghiêng người liền ép lên người hắn, y chặn ngang thân thể người kia, cây tiêu tiến vào một chút còn nắm trong tay y.
Y không phải thật sự muốn làm vậy chứ...
Trên đời này, sẽ không có việc Vân Dương không dám làm.
Người kia kinh hãi, lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của Vân Dương, tim hắn nhất thời liền từ cuống họng rơi xuống sâu nhất...
"Ngôn Vô Trạm, ngươi đoán xem, ta vừa rồi vì sao từ cửa sổ vào?" Vân Dương nắm tiêu, không tiến tới cũng không lui lại, nhưng thân dưới người kia cũng cứng đờ không dám động.
Ngôn Vô Trạm có thể cảm giác được, đó là ngọc tiêu, ngọc rất giòn, rất dễ gẫy...
"Ta nói rồi, ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không trừng phạt ngươi, thế nhưng, ngươi luôn không nghe lời. Ta cũng đã nói, có gan làm, thì phải biết chùi mông, đừng cứ luôn để bị người thấy..." Vân Dương nhìn đôi mắt không biết kinh sợ của người kia, nụ cười đột nhiên mang chút hung ác, "Đoạn đường này, ta cũng giúp người chùi không ít, có điều không phải mông của ngươi, mà là mấy thứ tạp nham ngươi để lại..."
Vân Dương nói, chính là ký hiệu hắn để lại cho Hoài Viễn.
Y ở bên ngoài cửa sổ, cũng để lại một cái.
Vân Dương thật sự phát hiện...
Đáy mắt bình tĩnh của người kia xuất hiện một chút vết rách, mà lúc này, Vân Dương nắm tiêu hung hăng cắm vào, trong nháy mắt hắn gào thảm, miệng hắn bị Vân Dương chặn lại...
Miệng đối miệng chặn lại.
..............
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận