Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128-129.
hương 128: Rời Khỏi Lâm Nghiệp.
****
Lệnh bài Hổ Phù này, trên đời này chỉ có một tấm.
Lệnh bài Hổ Phù tổng cộng chia làm hai nửa, một nửa giao cho tướng soái, một nửa do đương kim thánh thượng bảo quản, chỉ có lúc lệnh bài Hổ Phù này hợp hai làm một, mới có thể điều binh khiển tướng, chỉ huy đại quân Nam Triều.
Một khối riêng biệt tuy rằng không đủ để điều động toàn bộ binh mã Nam Triều, nhưng có thể điều khiển một phần, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Hiện giờ, ngoại trừ tấm của hoàng thượng kia, một tấm Hổ Phù khác ở trong tay đệ nhất võ tướng Nam Triều, trong tay Võ Uy Sử Mộc Nhai......
Vậy người này chẳng phải là......
"Ngươi là Mộc Nhai?!" Hỏi xong, lại cảm thấy không đúng, gương mặt của Mộc Nhai hắn từng thấy, không phải dáng vẻ này, nhưng nghĩ lại, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Người nọ nghiêng người sang, ở bên mặt Vân Dương cẩn thận quan sát, gã dùng móng tay cẩn thận cạo phần da gần tai Vân Dương, không bao lâu, chỗ kia lại cuộn lên một mảnh nhỏ......
Gã không đoán sai.
Động tác người nọ càng lúc càng nhanh, không bao lâu mặt nạ trên mặt Vân Dương đã bị gã tháo xuống, thuật dịch dung này không giống với của Bắc Thần, thứ dán trên mặt Bắc Thần đừng nói dùng móng tay cạo, cho dù dùng dao cũng làm không được, trừ phi dùng thuốc nước đặc biệt của y tẩy.
Gương mặt Vân Dương xuất hiện trong mắt người kia, có điều đối phương chẳng những không thoải mái, trái lại càng thêm nghi ngờ......
Dù rằng bộ dạng so với Mộc Nhai cũng tuấn lãng, nhưng người này tuyệt đối không phải Mộc Nhai.
Hơn nữa lệnh bài Hổ Phù này cũng chưa chắc là thật.
Bị gạt rồi......
"Sao, dáng vẻ ta rất khó nhìn sao? Dọa ngươi thành bộ dáng này......"
Vân Dương cười, người kia ngẩng đầu, gã vừa định nói chuyện, Vân Dương vung lên một chân, trực tiếp đạp trúng lồng ngực gã, đối phương đột ngột không kịp chuẩn bị, lập tức liền ngã chổng vó xuống đất......
Dây thừng này e là dùng để buộc gia súc, là gân bò đã dùng thuốc nước làm mềm, cơ bản là giãy không đứt, Vân Dương thoát ra khỏi cái này vẫn thật sự phí không ít sức lực.
Y vặn vẹo cổ tay cổ chân, ngay cả đầu cũng xoay chuyển một hồi, ngồi lâu như vậy, cổ y cũng cứng ngắc lại, hiện tại vừa hay dùng gã hoạt động gân cốt một chút.
Thủ lĩnh mã phỉ rất nhanh phản ứng lại, hai người cứ như vậy đánh nhau.
Thủ lĩnh mã phỉ tuyệt đối không phải người lương thiện, trong tay gã còn có vũ khí, vì vậy Vân Dương không chiếm được lợi thế gì, nhưng không chịu thiệt là được rồi.
Ngôn Vô Trạm không vội giãy đứt dây thừng này, hắn vẫn cứ để bó như bánh tét nhìn bọn họ giao đấu, đồ vật trong phòng bị bọn họ hủy gần hết rồi, nhưng hắn lại an toàn vô sự, Ngôn Vô Trạm bừng tỉnh nhớ tới hôm đó Vân Dương cùng yêu vật kia chiến đấu, sở dĩ đồ đạc không có bị ảnh hưởng, e là do yêu vật kia có ý định tách ra, giống như hiện giờ......
Vân Dương tránh khỏi hắn.
Người kia nhìn Vân Dương đang chiến đấu, lệnh bài Hổ Phù trong tay y là thật...... Là tấm của Mộc Nhai.
May mà hắn để ở chỗ Hoài Viễn, bằng không thật sự là hỏng bét.
Hai người đánh đến hăng say, nhưng vào lúc này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị mũi tên bắn lén xuyên vào, mũi tên này nhắm thẳng vào hai người đang giao đấu, do việc xảy ra quá đột ngột, hai người hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ nghe thấy vút một tiếng, chớp mắt tiếp theo, chính là tiếng vang da thịt bị mũi tên xuyên thấu......
Người kia sợ hết hồn, nhưng ánh mắ bình tĩnh nhìn lại hắn mới phát hiện, người trúng tên không phải Vân Dương...... là tên thủ lĩnh mã phỉ kia.
Mũi tên xuyên thấu vai phải của gã, thiếu chút nữa là xuyên qua.
Gã còn chưa kịp kêu thảm thiết, cánh cửa có thêm lỗ thủng kia đã bị đạp ra.
Phó Đông Lưu đưa cung cho người bên ngoài, y mặt không đổi đi vào, một cước liền đạp lên đầu vai thủ lĩnh mã phỉ kia, lần này, trực tiếp đạp mũi tên kia ra ngoài, máu ào ạt tuôn ra......
Vai thủ lĩnh mã phỉ kia hình như đã gãy mất.
Ngôn Vô Trạm nhìn về phía Phó Đông Lưu, cái tên này ra tay không thể nhẹ hơn so với Vân Dương, thậm chí càng tàn nhẫn hơn.
Phó Đông Lưu là quan văn, hắn chưa hề biết, y lại cũng có bản lĩnh đầy người, ẩn giấu đủ sâu rồi......
Người kia cười gằn, Phó Đông Lưu từng nói, y cùng Vân Dương thông hiểu lẫn nhau, thân mật vô cùng, là người duy nhất trên thế gian này có thể sánh vai cùng nhau...... văn thao võ lược, mọi thứ tinh thông, một đôi trời đất tạo nên......
Ngôn Vô Trạm lần nữa cười gằn.
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương thật ra là cố ý bị bắt, hai người nắm giữ đầy đủ manh mối, chỉ tiếc đối phương ẩn núp quá kỹ, bọn họ không có chứng cứ đưa gã ra công lý, một khi có điều gì sai sót sẽ chữa lợn lành thành lợn què, không những không thể bắt được đối phương, trái lại khiến mình thua thiệt. Vì vậy mới có lần bị bắt này.
Hai người thật ra vẫn tỉnh táo, mọi việc trước đó đều chỉ là giả vờ dụ địch mà thôi.
Một mặt khác, Phó Đông Lưu phái người liên lạc với tuần phủ, đối phương đang trên đường chạy tới đây, không cần nửa canh giờ, sẽ đến Lâm Nghiệp Thành rồi.
Những tên giặc cỏ này đã không còn đường sống rồi.
Có điều trước khi tuần phủ đến, bọn họ đã rời khỏi nơi này.
Phó Đông Lưu đã khống chế nhân vật chủ yếu của bọn mã phỉ này, hiện giờ những tên này đều bị y trói trên sảnh nha môn, chỉ còn chờ tuần phủ tới tiếp nhận.
Vân Dương nhặt đoản đao của mình lên, ngoảnh mặt làm ngơ với tên kêu la khàn cả giọng kia, y giúp người kia cắt đứt dây thừng, lúc dây thừng rơi xuống đất, Vân Dương lẩm nhẩm giống như lầm bầm một câu, "Ngươi lại lười sao."
Hắn rõ ràng có thể giãy thoát, không cần chờ người khác hỗ trợ.
Ngôn Vô Trạm không tỏ rõ ý kiến, hắn xoa xoa cổ tay mình đứng lên, nhưng thời điểm này, thủ lĩnh mã phỉ lại liều lĩnh, nhắm hướng Phó Đông Lưu liền nhào tới......
Nhưng gã cũng không thể gây tổn thương cho Phó Đông Lưu, trái lại bị đạp lăn trên mặt đất, lần này, gã không thể dậy được nữa rồi.
Phó Đông Lưu lại một lần nữa đạp gãy xương gã.
Thủ lĩnh mã phỉ che ngực, đột nhiên ho ra máu, giọt máu vừa vặn bắn tung tóe lên chân Phó Đông Lưu, có lẽ là cảm thấy tên thủ lĩnh mã phỉ này quá phiền phức, Phó Đông Lưu lần nữa nhấc chân, có điều lần này, y chuẩn bị đạp gãy cổ gã.
Chân Phó Đông Lưu cũng đã đá ra ngoài, Ngôn Vô Trạm đột nhiên vọt tới, hắn nhẹ nhàng va chạm cùng chân Phó Đông Lưu, phương hướng ban đầu lập tức lệch đi, chân Phó Đông Lưu sướt qua cách thủ lĩnh mã phỉ kia một cái đầu bút......
Rút chân lại, Phó Đông Lưu tức giận nhìn về phía người kia, y đối với việc người kia ngăn cản khá tức giận, có điều Ngôn Vô Trạm lại không phản ứng quá lớn, hắn tiếp tục xoa cổ tay mình, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt nói, "Hắn không nên để ngươi giết."
"Dù sao cũng là chết, bất quá là ta tiễn hắn đi sớm một đoạn mà thôi, sao, đến giờ, ngươi còn muốn thay ta làm chủ?" Phó Đông Lưu cười gằn.
"Luật pháp Nam Triều còn đó, sẽ có người cho hắn bài học thích đáng, hắn có phạm mười tội ác khó tha, hắn đáng chết, thế nhưng chết dưới sự trừng phạt của luật pháp. Dù là hoàng thượng, cũng phải theo trình tự mà làm, không ai có tư cách coi mạng người như cỏ rác. Đây là luật của Nam Triều, không phải đồ trang trí, cũng không ai có thể thay đổi." Ngôn Vô Trạm nói xong liền đi khỏi.
Thủ lĩnh mã phỉ đáng chết, Ngôn Vô Trạm cũng hận không thể chém gã một đao, thế nhưng không được. Gã chết phải có ý nghĩa, vì gã tội lỗi chồng chất mà chết.
Trước khi tuần phủ tới, đám người Phó Đông Lưu đã rời khỏi Lâm Nghiệp Thành, vẫn là con đường ngày đó, ở cùng vị trí, Ngôn Vô Trạm thấy được yêu vật kia.
"Làm không tệ." Tên kia vì là yêu vật Thanh Nhiên nói.
Ngôn Vô Trạm cười cười, chủ động tiến lên tiếp đón, "Còn phải cảm tạ các hạ lúc trước đưa tới phần đại lễ này, nếu không sẽ không thể nhanh như vậy đã làm xong sự tình."
Thanh Nhiên nhún vai tỏ vẻ không sao cả, gã bị những người này làm cho sứt đầu mẻ trán như vậy, vì thế gã cũng phải để Ngôn Vô Trạm cảm nhận thật rõ một phen, cảm giác bị người khác hung hăng xâm chiếm kia.
Hắn là hoàng thượng, quan của hắn bị người khác đánh tráo hắn cũng không biết, Thanh Nhiên không tìm hắn tính sổ, thì đi tìm ai?
Đây là Ngôn Vô Trạm không tròn trách nhiệm.
Thật ra bản thân Thanh Nhiên cũng có thể diệt trừ những mã phỉ này, thế nhưng trận pháp của Viên Hồng Đức vẫn còn tồn tại, sớm muộn vẫn sẽ bị người có ý đồ lợi dụng.
Thanh Nhiên bất quá là muốn nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạ mà thôi.
Gã cũng hi vọng Ngôn Vô Trạm có thể làm một minh quân, để chuyện như vậy hoàn toàn chấm dứt, không xảy ra nữa.
"Sự tình đã giải quyết, chúng ta không phải có thể rời đi?" Ngôn Vô Trạm hỏi.
Thanh Nhiên làm động tác tay cái xin cứ tự nhiên.
"Có điều trước đó, ta có thể gặp người ở cùng ngươi hay không." Thấy yêu vật kia nhíu chân mày, Ngôn Vô Trạm giải thích, "Hai vị cho ta ký ức cả đời cũng khó mà quên được, nói thế nào, lúc rời khỏi, cũng phải chào hỏi thật tốt, cũng không uổng chuyến này."
Thanh Nhiên không hiểu lễ nghi của người phàm tục, gã có vẻ khá thiếu kiên nhẫn, nhưng gã đang chuẩn bị đuổi Ngôn Vô Trạm đi, người kia liền từ chỗ tối đi ra.
"Thất!" Thanh Nhiên đối với sự xuất hiện của Thất càng thêm bất mãn, nhưng gã chưa kịp biểu hiện ra, đã bị đối phương trực tiếp đẩy sang một bên.
Thất đứng trước mặt Ngôn Vô Trạm, trên gương mặt tuổi trẻ kia không có quá nhiều biểu cảm.
Thế nhưng, thông qua ánh mắt của y, Ngôn Vô Trạm liền biết, người này biết thân phận của hắn......
Từ lúc mới bắt đầu đã biết hắn là hoàng thượng.
Đám người Phó Đông Lưu đang ở sau bọn họ, bọn họ trò chuyện qua lại đều có thể nghe rõ ràng, Ngôn Vô Trạm nhìn thẳng ánh mắt Thất, hắn đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghiêm túc, "Cảm ơn tiếp đón."
Thất không có phản ứng gì, một lát sau mới chậm rãi ừ một tiếng.
"Quen biết là duyên, có cơ hội, ta xin mời hai vị nâng cốc nói chuyện vui vẻ, chuyện lần này, xem như ta quen biết hai vị bằng hữu, những thứ khác, cứ quên hết đi." Ngôn Vô Trạm nói xong, liền hướng về phía Thất gật đầu, "Chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, không thể nói nhiều hơn, cáo từ."
Thất vẫn không nói gì, thế nhưng lúc người kia xoay người, y thản nhiên nói một câu, "Ta hiểu."
Người kia trực tiếp lên xe ngựa, trong nháy mắt đóng cửa xe, hắn nở nụ cười.
......
"Thanh Nhiên, chúng ta phải đến đế đô một chuyến." Đội ngũ Phó Đông Lưu biến mất trong rừng cây, Thất nhìn hướng bọn họ rời đi, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?!" Thanh Nhiên kinh ngạc, vẻ mặt liền lập tức thay đổi, "Không phải đã nói rồi sao, rời đi sẽ không trở về, ngươi cũng đã đồng ý với ta, chuyện của bọn họ không còn quan hệ với ngươi......"
"Thanh Nhiên, không có người, chúng ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này, hắn gặp nạn, dù thân ta ở phương nào, cũng phải đi giúp hắn, ngươi hiểu chưa?"
Thanh Nhiên lặng lẽ, đúng, không có người kia, bọn họ cũng sẽ không ở cùng nhau, sẽ không xuất hiện ở Lâm Nghiệp Thành phong cảnh như tranh vẽ này.
Gã là yêu, nhưng hiểu được có ơn phải báo.
Nhưng gã không hiểu, vì sao Thất nói người kia gặp nguy hiểm.
"Người kia là hoàng thượng, lúc hoàng thượng không thể làm chủ, ngươi cảm thấy, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hoàng thượng bị khống chế, thì chứng tỏ Ly Lạc và Mộc Nhai vào triều làm quan cũng chịu uy hiếp. Nếu không sẽ không có xảy ra chuyện như vậy.
Mộc Nhai và Ly Lạc ở trong triều đã là một tay che trời, quyền cao chức trọng, lại thực lực hùng hậu, thế nhưng bọn họ có một nhược điểm trí mạng.
Vì nhược điểm này, Thất cũng phải bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, tới trợ giúp bọn họ.
..............
Chương 129: Một Hồi Diễm Ngộ.
****
Rời khỏi Lâm Nghiệp Thành, mọi thứ lại trở về ban đầu.
Vân Dương vẫn là dáng vẻ kia, ngoại trừ Phó Đông Lưu, bất cứ ai cũng không để ý, cả ngày không làm gì chỉ ở đó hút thuốc, mà Ngôn Vô Trạm suốt ngày ngồi trong xe ngựa, cơ bản cũng không lộ diện.
Giao lưu giữa hai người này từ sau hôm đó lần nữa kết thúc, dù là ăn chung bàn, cũng không thèm nhìn đối phương một cái.
Cho tới thân mật giữa Vân Dương và Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm coi như không thấy.
Cách đế đô ngày càng gần, người kia trái lại càng bình tĩnh, hắn không hi vọng yêu vật gặp ở Lâm Nghiệp Thành có thể cứu hắn từ trong tay Phó Đông Lưu, dù sao yêu vật kia năng lực có hạn, hắn chỉ cần tên kia tiết lộ hành tung của hắn ra là được......
Hắn không ngờ tới, đám người Bắc Thần lại vô dụng như vậy, đã lâu như vậy, vẫn chưa thể tra được tung tích của hắn.
Cho dù không có bọn Bắc Thần, hiệu suất làm việc của Hoài Viễn lần này cũng khiến người kia khá thất vọng.
Con đường hiện giờ bọn họ đang đi, dọc đường rất ít thành trấn, dù là thành trấn gần nhất cũng cách rất xa, vì vậy những ngày gần đây, bọn họ đều ngủ ngoài trời.
Tới gần đế đô sẽ rời xa phương nam, tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng nhiệt độ nơi này với mùa đông phương nam gần như nhau, qua đêm trong xe ngựa, đến tối vẫn cần cái chăn dày.
Trong đội ngũ chỉ có một chiếc xe ngựa, Phó Đông Lưu cũng không có yêu cầu người kia xuống xe, trong lúc đi đường, xe ngựa này đều là một mình Ngôn Vô Trạm.
Phó Đông Lưu vẫn luôn gấp rút lên đường, mãi đến tận lúc trời hoàn toàn tối đen mới để bọn họ giải lao, có điều hôm nay chưa kịp dừng xe, liền gặp một đội ngũ khác......
Là một đoàn hát.
Quy mô không lớn, người cũng không coi là nhiều.
Bọn họ ngồi vây quanh lửa trại, vừa uống rượu vừa tâm tình, từ rất xa là có thể nghe thấy tiếng cười phóng khoáng của bọn họ, Ngôn Vô Trạm vươn đầu ra ngoài xe ngựa, hắn đang nhìn, liền nghe thấy có người bắt chuyện với bọn họ...... cùng ngồi một chút.
Đã trễ thế này, cũng thật sự không thích hợp đi tiếp, Phó Đông Lưu không từ chối, dưới lời mời nhiệt tình của đối phương, ra lệnh nghỉ ngơi.
Ngôn Vô Trạm vốn cho rằng đoàn kịch này có vấn đề, có điều đi vào hắn phát hiện, đây bất quá chỉ là một đoàn kịch thông thường, bên trong không phải phụ nữ yếu đuối thì chính là đàn ông cả người không có sức lực lại không bản lãnh gì, chẳng trách Phó Đông Lưu đồng ý thoải mái như vậy.
Chỗ có gánh hát thì có vui sướng, những người này giống như vĩnh viễn không biết u sầu, dưới bầu không khí ung dung khoái trá, hai bên rất nhanh hoà mình, quen thuộc lẫn nhau.
Người trong gánh hát rất giỏi ăn nói, đến lúc cao hứng, lại có người chuyển nhạc cụ ra, ở giữa nơi đồng ruộng trống trải đàn hát lên, Ngôn Vô Trạm nghe khúc nhạc vui vẻ này, nhìn bộ dáng thoải mái của bọn họ, ánh lửa chiếu rọi lên mặt cũng mơ hồ mang ý cười.
Làm quân chủ, có thể từ trên mặt dân chúng của mình nhìn thấy nụ cười như vậy, đối với hắn mà nói chính là một loại thỏa mãn, một loại thành tựu.
Ánh mắt người kia dời khỏi đoàn người náo nhiệt, hắn vừa định đi về nghỉ, liền thấy mỹ nhân cả người diễm lệ đang hướng góc tối chỗ Vân Dương hút thuốc đi tới......
Vân Dương vốn nhìn nơi khác, lúc y cảm giác được hơi ấm bị người che chắn đi, liền vô thức nghiêng đầu, Ngôn Vô Trạm không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng người phụ nữ kia rất nhanh đã ngồi xuống cạnh Vân Dương.
Vị trí của bọn họ cách lửa trại xa nhất, dưới ánh lửa mờ tối, người kia lại cũng có thể nhìn thấy khái quát gương mặt người phụ nữ kia, đó là một phụ nữ yêu mị lại quyến rũ...... cũng là loại Vân Dương thích.
Người kia nhíu mày, bỏ đi ý định trở về, tập trung nhìn trộm.
Hắn muốn xem thử phản ứng của Vân Dương......
Vân Dương vốn cũng không phải thiện nam tín nữ gì, dù ở quân doanh gian khổ, Vân Dương cũng chưa từng không có phụ nữ, Ngôn Vô Trạm còn chưa quên, thể lực y rất tốt, mỗi lần đều phải đồng thời ôm hai người phụ nữ...... còn có bản lĩnh đem liệt nữ trinh tiết dạy dỗ thành phụ nữ dâm đãng.
Nghĩ đến những tật xấu trước đây của Vân Dương, người kia theo bản năng nhíu mày lại.
Mà lúc này, khoảng cách giữa người phụ nữ kia và Vân Dương đã ngày càng gần, cuối cùng trực tiếp tựa sát lên cánh tay y......
Vân Dương không né tránh, trái lại miễn cưỡng nở nụ cười, Ngôn Vô Trạm từng thấy nụ cười kia, ở trong quân doanh, Vân Dương thường thường cười với hai người phụ nữ kia như vậy......
Không thể phủ nhận, nụ cười này rất mê người, chí ít có thể làm say đắm hết mọi phụ nữ nhìn thấy nụ cười này...... Không ai có thể thoát được, bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh y này.
Gương mặt người phụ nữ đối diện với Vân Dương ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lập tức liền thay đổi, nói nàng ta ý loạn tình mê cũng không quá...... Nói chung nhất định là tâm thần nhộn nhạo.
Nàng dựa vào càng gần, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy, nàng đang dùng bộ ngực đầy đặn kia, chà sát cánh tay Vân Dương...... Động tác rất có tính khiêu khích.
Nhưng Vân Dương không động đậy, hắn còn đang hơi híp mắt lại hút thuốc, có điều nụ cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối không mất đi......
Người phụ nữ chà sát một lúc cũng không thấy Vân Dương phản ứng lại, gương mặt liền có chút chịu không nổi, nàng lại làm mấy động tác càng thêm lớn gan, nhưng Vân Dương vẫn không để ý đến nàng......
Lần này nàng thật sự chịu không nổi, nàng dùng sức đánh một cú lên Vân Dương "không hiểu phong tình" rồi định rời khỏi, nhưng mông nàng vừa rời khỏi mặt đất, đã bị Vân Dương ôm lấy một cái kéo lại......
Người phụ nữ kia rơi xuống trong lồng ngực Vân Dương. Vân Dương ngậm tẩu thuốc thuận thế bắt được nắm đấm của nàng, y vừa nắm lấy tay nàng ta, vừa không biết nói câu gì bên tai nàng ta. Người phụ nữ kia vừa nghe, lại hờn dỗi đập y hai cái, có điều dáng vẻ kia lại một chút ý e thẹn cũng không có, trái lại vẫn hướng về lồng ngực Vân Dương đâm tới......
Vân Dương nhỏ giọng cười, tay vuốt ve trên eo thon của người phụ nữ, người phụ nữ kia cũng đưa tay khoát lên đầu gối cuộn lại của Vân Dương, sau đó dán vào bên đùi, từng chút một vuốt lên phía trên......
Trước cảnh xuân cung diễn ra trước mắt, người kia hờ hững dời tầm mắt, hắn tiện tay ném thanh gỗ trong tay vào trong lửa, lửa chợt bừng lên, chiếu sáng gương mặt không biểu tình gì của người kia, có điều ngọn lửa kia rất nhanh bị nuốt hết, biến mất trong biển lửa......
"Tên Vân Dương kia chính là như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa bao giờ bận tâm ánh mắt của người khác, càng đừng nói tới kiêng kỵ, hắn muốn ôm ai thì ôm người đó, muốn ai, liền nhất định sẽ được."
Giọng Phó Đông Lưu vang lên ở sau lưng, người kia không quay đầu lại, mà tiếp tục hờ hững nhìn đống lửa trước mặt, Phó Đông Lưu cũng không hy vọng Ngôn Vô Trạm có thể phản ứng, y cười nhạt nhìn Vân Dương cùng người phụ nữ kia ôm lấy nhau, trong nụ cười tràn đầy tự tin......
"Có điều, những thứ kia chỉ là vui đùa một chút mà thôi. Dù hắn chơi đùa phụ nữ hay đàn ông, ta chưa bao giờ quản, bởi vì ta biết, dù Vân Dương chơi đùa điên cuồng bao nhiêu, đến cuối cùng nhất định sẽ trở về bên cạnh ta, ta cũng biết rõ, điều kiện để hắn hồ đồ, chính là được ta ngầm đồng ý. Chỉ cần ta không muốn, dù người hắn ôm là ai, dù hắn đang làm gì, hắn nhất định đều sẽ buông xuống. Vân Dương không quan tâm bất cứ ai, thế nhưng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không từ chối ta. Ta cũng người duy nhất hắn quan tâm và để ý trong cuộc đời này."
Phó Đông Lưu nói xong, liền hướng Vân Dương đi đến, tiếng bước chân nhẹ vô cùng này, lại có sức hấp dẫn lớn lao, cho dù không muốn, ánh mắt người kia vẫn trong chốc lát theo sát Phó Đông Lưu......
Phó Đông Lưu đứng trước mặt Vân Dương, y ngay cả nhìn cũng không nhìn người phụ nữ quần áo nửa cởi, trực tiếp đưa tay về phía Vân Dương, Phó Đông Lưu một câu cũng không nói, Vân Dương lại ngậm tẩu thuốc nắm lấy tay y đưa tới, sau đó dứt khoát đứng lên......
Đối với người phụ nữ kia, lại không chút lưu luyến.
"Không chơi nữa?" Phó Đông Lưu hỏi hắn.
Vân Dương phả ra khói, không sao cả lắc đầu.
"Ta quấy rầy ngươi?"
"Không có" không nhìn cặp mắt làm bộ đáng thương sau lưng, Vân Dương lắc đầu lần nữa, "Cũng khó có đứng lên."
Nghe xong lời này, Phó Đông Lưu hướng về giữa hai chân y liếc một cái, chỗ đó của Vân Dương quả nhiên không có phản ứng gì.
Cảm thấy được ánh mắt Phó Đông Lưu, Vân Dương ngậm tẩu thuốc ôm hắn một cái, hắn hung hăng hỏi, "Ngươi đang nhìn ở đâu đó?"
"Nhìn... cái thương vàng ngươi vẫn đem ra khoe khoang." Phó Đông Lưu nghiêm túc trả lời.
Vân Dương phì một tiếng bật cười, Phó Đông Lưu cũng cười theo, hai người cứ ôm sát như vậy, biến mất trong tầm mắt Ngôn Vô Trạm......
Đây coi là gì? Khuyên răn hay là cảnh cáo...... hay là khoe khoang? Để hắn đừng mơ tưởng nữa, đối với Vân Dương nhớ mãi không quên...... Thật ra Vân Dương là người của Phó Đông Lưu y.
Phó Đông Lưu chưa từng xem hắn là đối thủ, chẳng qua xem là một kẻ đáng thương mà thôi, một người bị Vân Dương đùa bỡn, sau đó vứt bỏ...... giống như ả đào hát kia.
Vì vậy hôm đó thấy Vân Dương ôm hắn đi từ phòng tắm ra, mới hoàn toàn không có phản ứng.
......
Mấy ngày sau, bọn họ tiến vào thành, nơi tập trung buôn bán lớn nhất Nam Triều, Song Lang Thành.
Trong lúc thuộc hạ Phó Đông Lưu đang mua bán hàng hóa, bọn họ tìm quán trà ngồi xuống, nước trà Ngôn Vô Trạm uống ngay cả trà hạ đẳng cũng không bằng, nhìn đám người qua lại. Lúc này Vân Dương không biết đặt cái gì cạnh tay hắn, cảm giác lạnh lẽo này khiến người kia thu lại ánh mắt......
Đậu hoa.
Thứ này Ngôn Vô Trạm từng thấy, Hoằng Nghị đã từng cho hắn ăn qua......
Cho nên nhắc tới cho ăn, có một lúc Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn giống như trở thành thú cưng được Hoằng Nghị nuôi dưỡng, không có chuyện gì y liền ném đồ ăn cho hắn...... chính là ném cho những thứ tạp nham này.
Có điều mùi vị đậu hoa cũng không tệ lắm.
Đã lâu không ăn, thật sự cũng có chút nhớ......
Ngôn Vô Trạm không hỏi Vân Dương, trực tiếp bưng chén lên, nhưng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng hừ lạnh......
Cái muỗng giơ lên bên môi dừng lại, người kia theo tiếng động nhìn lại, hắn nhìn thấy Phó Đông Lưu đang cười gằn, cùng với Vân Dương cả mặt âm trầm......
Hắn chưa kịp hiểu rõ là xảy ra chuyện gì, Vân Dương đột nhiên nắm lấy tay hắn, ánh mắt y lạnh như băng nhìn hắn, giọng điệu lại càng không mang theo một chút hơi ấm, "Bỏ xuống."
Ngôn Vô Trạm còn chưa kịp phản ứng, Vân Dương lại nói một câu, giọng lạnh lùng, "Đây là của hắn."
Lướt qua vai Vân Dương, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Phó Đông Lưu, ngược lại y đưa ánh mắt đối diện Vân Dương......
Những ngày gần đây, bọn họ vẫn luôn không có bất cứ tiếp xúc nào, đây coi như là lần duy nhất...... là vì Phó Đông Lưu.
Từ lúc lên đường, không phải vì Phó Đông Lưu, Vân Dương chưa bao giờ để ý tới hắn.
Điều này làm cho Ngôn Vô Trạm nhớ tới lời Phó Đông Lưu nói hôm đó......
Đời này của Vân Dương, người duy nhất quan tâm và để ý, chính là Phó Đông Lưu.
................
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận