Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 124-125.
hương 124: Điều Tra Trong Rừng.
****
Đám người Phó Đông Lưu không có ký ức lúc rơi vào bóng tối, giống như chỉ trong nháy mắt, vừa mở ra lại liền thấy Vân Dương cắm đoản đao vào đất, mà người kia ở không xa sau lưng y......
Vì vậy trong thời gian đó xảy ra chuyện gì, Phó Đông Lưu cũng không rõ.
Yêu vật kia là tìm Ngôn Vô Trạm, sở dĩ Vân Dương không có chuyện gì, có thể là vì lúc trời tối lại, y nhảy về phía xe ngựa. Vì vậy y may mắn tránh thoát.
Nghe Vân Dương kể lại xong, sắc mặt Phó Đông Lưu liền thay đổi.
Bọn họ không đi được rồi.
Nếu như cố chấp rời đi, chỉ có thể lặp lại chuyện ngày hôm nay, tiếp tục lạc lối trong bóng tối, không tìm được lối thoát.
Hơn nữa yêu vật kia ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, trước khi bọn họ có ý định diệt trừ đối phương, thì đã bị phát hiện trước rồi......
Nếu là chiến đấu mặt đối mặt, Vân Dương chưa chắc sẽ thua, nhưng đối phương quá mức đê tiện, cơ bản không cho y cơ hội đơn đả độc đấu......
Kế hoạch trước mắt, chỉ có làm theo yêu cầu của gã, điều tra rõ chuyện này.
Vì vậy đội ngũ Phó Đông Lưu bị ép ở lại Lâm Nghiệp Thành.
Còn người kia, trong lúc bọn họ bàn bạc, hắn vẫn luôn ngủ vùi, một giấc này liền trực tiếp đến ngày hôm sau.
Ngủ rất lâu, nhưng ngủ không yên chút nào.
Hắn vẫn đang nằm mơ, tới tới lui lui, cũng mê mê man man, người kia trong trạng thái rời rạc, hắn đã không phân biệt được là mình đang tỉnh hay đang trong mơ......
Hắn mơ thấy rất nhiều rắn, lũ rắn kia quấn lấy xung quanh hắn, dạo chơi trên người hắn, thân thể lạnh lẽo kia, vảy rắn khiến người ta buồn nôn kia, còn có cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào kia......
Bọn chúng xông vào thân thể hắn, bò vào ruột gan, lỗ hổng toàn thân đều bị rắn xâm nhập, chất lỏng không biết tên nhấn chìm hắn......
Cho dù hắn giãy dụa ra sao đều không có tác dụng, hắn dùng dao găm cắt bản thân thương tích đầy mình, hắn dùng lửa đốt chính mình đến không chỗ nào lành lặn, hắn thoi thóp, nhưng lũ rắn kia vẫn không buông tha hắn...... Vẫn cứ xâm lược.
Ngôn Vô Trạm biết rằng hắn đang nằm mơ, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù hắn cố gắng thế nào, con mắt kia cũng không mở ra được, hắn chưa từng gặp ác mộng, hay là nói, thứ gì đó trong mơ chưa từng dọa được hắn, nhưng lần này, chúng khiến hắn sống không bằng chết.
Mãi đến tận nửa đêm, ác mộng dây dưa mới coi như dừng lại, Ngôn Vô Trạm lúc này mới ngủ, một giấc này ngủ rất say, vang động bên ngoài, hắn hoàn toàn không biết, trực tiếp ngủ tới hừng đông......
Hắn ngủ no rồi.
Người kia tỉnh lại trong mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy chính là làn khói mỏng manh, cùng với dáng vẻ tự nhiên vênh váo kia của Vân Dương......
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, trí nhớ sau khi ngủ say dâng lên như bạt núi, lấp biển, có điều hắn đã quên lũ rắn kia, chỉ nhớ rõ việc Vân Dương làm với hắn......
Ngôn Vô Trạm nhớ rằng, trước khi thật sự thoát hiểm không hề chọc giận Vân Dương, hắn cũng coi thường quan tâm tới y, nhưng một giây này, đầu óc Ngôn Vô Trạm nóng lên, trực tiếp liền vung lên một chân, Vân Dương biết Ngôn Vô Trạm tỉnh rồi, thế nhưng y không ngờ tới hắn lại đột nhiên ra tay. Y không hề chuẩn bị, một cước này trực tiếp đạp y xuống đất......
Tẩu thuốc lăn lông lốc sang một bên, đốm lửa và tàn thuốc rơi ra, để lại trên đất một đường không ngay ngắn......
Vân Dương ngồi dưới đất, vẻ mặt kia có chút ngạc nhiên.
Mông y vừa kề sát mặt đất, còn chưa cảm giác thấy mát mẻ, liền cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, người kia lại đánh tới......
Đoản đao bên hông bị rút ra, chớp mắt tiếp theo liền hướng về phía cổ họng y huơ tới. Thân thủ Ngôn Vô Trạm dù không bằng y, nhưng cũng không phải chỉ có vẻ ngoài, Vân Dương thầm kêu hỏng bét, nhanh chóng né tránh......
Đoản đao chém lên đất chan chát, bắn ra đốm lửa, Vân Dương thấy người kia thật sự là muốn giết người, y có ý cướp lại đoản đao, nhưng thời cơ trước mắt cũng không đúng, y biết thể lực Ngôn Vô Trạm không tốt, y định tiêu hao hết thể lực của hắn, nhưng vào lúc này, người kia chợt đứng lại......
Ngôn Vô Trạm ném đoản đao đi một cái, liền quay lại mặc quần áo.
Hắn muốn giết Vân Dương, hận không thể ngay lập tức chặt đầu y xuống, thế nhưng hiện giờ không phải lúc, hơn nữa hắn cũng giết không được, hắn cùng lắm là muốn cho y chút dạy dỗ mà thôi.
Không thể khiến y tổn thương cũng rất tiếc nuối.
Nam nhân vừa mặc quần áo vừa nghĩ.
Có điều không sao cả, hắn sớm muộn cũng sẽ giết y, giống như Vân Dương nói, tự tay giết chết.
Nhìn đoản đao nằm lẻ loi trên đất, Vân Dương có chút không thể tin, Ngôn Vô Trạm lại dễ dàng như vậy đã bỏ qua rồi......
Lúc y ngẩng đầu lên lại, Ngôn Vô Trạm đã mặc xong, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn y, chỉ là lúc lướt qua y, thuận miệng nói một câu, "Ta muốn đi thăm dò sự kiện kia, ngươi đi hay không?"
Người kia nói xong cũng không chờ y trả lời, trực tiếp liền đi ra ngoài, trái lại hắn cũng biết, Phó Đông Lưu sẽ không để hắn đi một mình, Vân Dương không đi, cũng sẽ có những người khác đi theo.
Có điều để giám sát, ai cũng như nhau.
Vân Dương nhặt đoản đao lên, quay người liếc mắt nhìn về hướng người kia biến mất, người này ngoại trừ lúc ở trên giường có thể mặc y điều khiển, ngày thường dù y dạy dỗ ra sao đều như nhau.
Dù lần trước y suýt nữa đánh gãy chân hắn, người kia tuy rằng từ bỏ suy nghĩ bỏ trốn, nhưng tuyệt đối không phải là bị y hoàn toàn chinh phục, Ngôn Vô Trạm không có một ngày ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng đối đầu với y......
Hắn mãi mãi vẫn kiêu ngạo như vậy.
Có điều hiện giờ hắn có thể nói chuyện với y, vậy cũng đã là chuyện tốt, từ lúc rời khỏi căn nhà nhỏ, người kia liền không để ý đến hắn nữa, cho dù hắn nói gì, làm gì, ngay cả ánh mắt cũng lười cho......
Lúc Vân Dương xuống lầu, người kia đang vừa ăn vừa hỏi tiểu nhị tình hình, có lẽ hỏi được tàm tạm rồi, vừa nhìn thấy Vân Dương, hắn đem cháo còn dư lại một hớp uống hết, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Dương nhìn bữa sáng ăn được một nửa, còn có chén cháo trống rỗng kia...... Y còn chưa ăn.
Nhưng người kia mặc kệ.
......
Nếu yêu vật kia tìm tới hắn, vậy chứng tỏ sự việc không liên quan tới yêu vật, hẳn là có người dựa vào đó giả thần giả quỷ, bọn họ không biết rõ thân phận đối phương, vì tránh bứt dây động rừng, nên không đi tìm người thân của những người mất tích hỏi thăm chi tiết, mà là sau khi khéo léo hỏi dò từ chỗ tiểu nhị, trực tiếp đi tới cánh rừng sau thành.
Cánh rừng ăn thịt người trong lời đồn.
Đang đầu xuân, cây lá đâm chồi, nhưng cánh rừng này lại có vẻ âm u đầy tử khí, yên tĩnh đến ngột ngạt, tựa như một chút tiếng vang hơi lớn cũng sẽ gây ra hậu quả không lường được......
Hai người trước giờ vốn ít trao đổi, đến đây lại càng không có bất cứ ý định nói chuyện nào, hai đôi mắt nhìn chòng chọc vào cây cối bốn phía, chỉ lo bỏ xót thứ gì đó......
Đúng như lời tiểu nhị, chỗ này không thấy một mống chim bay hay thú chạy, ngay cả tổ chim cũng bỏ trống, không có hơi người, càng không có sức sống......
Cánh rừng này là chỗ sâu nhất quanh Lâm Nghiệp Thành, cây ở đây cũng chỉ là cây thông thường, không có nhiều giá trị, vì vậy trước giờ cánh rừng này ít có người lui tới.
Nhiều nhất cũng chỉ đi dạo bên ngoài.
Càng đi sâu vào, càng không có dấu chân người, trên cơ bản chính là trạng thái sơ khai......
Cỏ dại, lá khô, khắp nơi đều có......
May mà đã hỏi rõ đường đi, nếu không phải cả ngày hôm nay e là bọn họ đều phải loay hoay trong rừng......
Mặt trời buổi trưa quá tận tâm làm việc, Vân Dương thu lại ánh mắt không đổi từ trên cây khô, y vừa định sờ túi nước bên hông, liền nghe thấy tiếng răng rắc sau lưng......
Hai người đồng thời dừng lại.
m Thanh kia hẳn là tiếng cành khô bị đạp gãy......
Nếu ở đây chỉ có hai người bọn họ, vậy cành cây kia là ai làm gãy......
Tay Vân Dương chuyển sang sờ về phía đoản đao, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức đổi chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Dương liền nắm đoản đao hướng về chỗ có âm thanh phát ra, mà người kia lại cùng y dựa lưng vào nhau, quay sang một hướng khác......
Thế nhưng bọn họ không thấy gì cả.
Phía sau Vân Dương trống không, trước mặt người kia cũng chỉ có cây mà thôi.
Hai người cùng ngẩn ra, cánh rừng này lại khôi phục yên tĩnh, giống như thứ vừa nãy bọn họ nghe thấy chỉ là ảo giác mà thôi......
Hai người toàn thân đề phòng từ từ buông lỏng lại, Vân Dương nắm đao, nhìn về phía người cũng đang hồ đồ kia, âm thanh kia bọn họ đều nghe thấy, không thể sai......
Nhưng tại sao lại không có ai?
Cho dù là trốn, cũng không thể trốn nhanh như vậy.
Vân Dương khẽ cau mày, chuẩn bị thu đoản đao lại, có điều động tác của y làm được một nửa liền dừng lại, y giương mắt nhìn người kia đang nhíu mày suy ngẫm, sau đó liền đặt đoản đao vào trong tay hắn......
Người kia ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thanh sắt trong tay, mà lúc này, con ngươi của hắn và Vân Dương đồng thời co rút lại, sau đó hai người lập tức ngẩng đầu......
Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu bọn họ, không biết lúc nào có thêm một đám khí trắng, dáng vẻ kia, cực kỳ giống như u quỷ đang trôi nổi giữa không trung......
Hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên, rõ ràng không sợ hãi, lại không tự chủ mà rùng mình một cái, Vân Dương đồng thời nắm chặt lấy người kia cùng đoản đao, y vừa định kéo hắn lui về sau, nhưng bóng quỷ kia phát hiện bọn họ đang nhìn nó......
Đám sương trắng kia lấy thế như sấm sét, hướng về phía bọn họ bay tới......
Tốc độ cực nhanh, không cách nào né tránh.
Vân Dương trơ mắt nhìn bóng quỷ kia đi tới trước mặt, ngay cả chiêu thức cũng không phóng ra, y trực tiếp ôm lấy người kia, nhưng đau đớn như dự đoán không xuất hiện, nháy mắt bóng quỷ kia chạm tới y liền biến mất...... Biến mất ngay sau lưng Vân Dương.
Lập tức, yên tĩnh lại.
Vân Dương lùi ra sau, nhưng tay vẫn khoát lên cánh tay người kia, hai người bốn mắt đan xen, mắt to trừng mắt nhỏ......
"Ngươi là ai?" Ngôn Vô Trạm hỏi.
Mặt Vân Dương đen lại.
"Được rồi, ngươi không cần trả lời." Người kia tự mình nói với mình, "Ta cho là ngươi bị quỷ nhập rồi."
Mặt Vân Dương càng đen hơn.
Y rõ ràng thấy được thứ kia biến mất sau lưng Vân Dương, người kia thấy kỳ quái, đưa đầu hướng về phía sau lưng Vân Dương nhìn lại, hơi lạnh kia cũng cùng lúc lại dâng lên, nhưng lúc này, hắn đã không kịp rút đầu về......
Sau đó hắn nhìn thấy, sau lưng Vân Dương cõng một đám sương trắng, thứ kia có một gương mặt trắng bệch, lại còn có lông, dưới tóc mái xốc xếch, một đôi mắt không có tròng, đang đối diện với hắn......
Sắc mặt người kia thay đổi.
"Ngươi thấy gì?" Giọng nói ngờ vực của Vân Dương truyền tới.
.........
Chương 125: Gặp Nạn Trong Rừng.
****
Ngôn Vô Trạm liếc Vân Dương một cái, hắn rất muốn nói với y, thật ra ngươi không nên biết ta thấy cái gì......
Chiêm ngưỡng dung mạo một con quỷ ở khoảng cách gần như vậy, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, không phải một chuyện thú vị.
Ngôn Vô Trạm không biết đuổi quỷ, nhưng không thể để Vân Dương cứ cõng lấy, nhưng lúc hắn lại nhìn về phía đó, người kia chợt phát hiện, con quỷ nằm nhoài ra trước đó đã không còn......
Người kia vội vã thả Vân Dương ra, nhưng xung quanh hai người ngoại trừ cây cối, lại không nhìn thấy thứ quái dị kia...... con quỷ biến mất rồi.
Thông qua phản ứng của người kia, Vân Dương y đại khái đoán ra đã xảy ra chuyện gì, cánh rừng này có chút quái lạ, y ra hiệu bọn họ rời đi trước rồi nói.
Người kia không phản đối, liền theo Vân Dương trở về, nhưng vừa xoay người, bước chân hai người cùng nhau dừng lại.
Bọn họ không tìm thấy đường nữa rồi.
Rõ ràng trước đó quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy đường, nhưng hiện giờ, chỉ có cây cối xiên xẹo không đồng đều......
Không thấy đường nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không có. Giống như bọn họ từ trên trời rơi xuống vậy.
"Đi." Dù sao đi nữa cũng không thể ở lại chỗ này, Vân Dương nhìn trời, lúc bọn họ tới, mặt trời đang ở trên đỉnh đầu, cửa sau của thành ở phía tây, bọn họ chỉ cần đi theo hướng mặt trời lặn là có thể trở về.
Ngôn Vô Trạm không có ý kiến khác, hai người bước nhanh, nhưng lúc đến đi chưa tới một canh giờ, lúc về bọn họ lại là đi tới trời hoàn toàn tối đen cũng chưa đi tới đến bìa rừng......
Hai người dùng rất nhiều cách, Vân Dương còn làm ký hiệu, nhưng đều không có tác dụng. Ký hiệu của Vân Dương không thấy đâu, cánh rừng này giống như kéo dài vô tận, dù cho bọn họ đi tới đâu, cánh rừng đều đi theo bọn họ......
Đến cuối cùng, bọn họ không thể không dừng lại. Tiếp tục đi cũng chỉ lãng phí sức lực mà thôi.
Đón lấy túi nước Vân Dương đưa tới, người kia uống một hơi, nước theo khóe miệng chảy xuống, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, dùng tay áo lau lung tung một cái, liền dựa vào thân cây, cúi nhìn mũi giày của mình thở dốc.
Vân Dương uống cạn nước còn lại trong túi, hôm nay không biết y đã ngẩng đầu bao nhiêu lần, nhưng kết quả đều như nhau, cành cây, trăng tròn, còn có bầu trời...... Chỗ này giống như chưa từng thay đổi.
"Đây là không phải gọi là quỷ che mắt chứ?" Người kia hỏi.
"Không biết." Y lại chưa từng trải qua, Vân Dương lắc đầu, suy nghĩ rồi lại hỏi, "Đói không?"
"Đói." Người kia thẳng thắn, nhưng Vân Dương chỉ mang theo chút nước, y không mang đồ ăn, đói bụng cũng đành chịu đói bụng.
Vân Dương nhìn bốn phía, hai người bọn họ là vật còn sống duy nhất trong khu rừng này, y muốn đi săn, nhưng cũng không có thứ để y săn.
Y thầm nói, dù chỉ là một con chuột chạy ngang cũng được......
Có điều người kia chắc là không biết ăn thịt chuột.
Vân Dương cẩn thận thu lại túi nước, Ngôn Vô Trạm sáng sớm còn ăn chút cháo, y đến giờ thứ gì cũng chưa ăn, tình hình của y so với hắn còn tệ hơn, thậm chí sinh ra ảo giác......
Y lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.
Vân Dương cảm thấy, y có thể là đói đến hồ đồ rồi, nhưng thời gian chịu đói trước đây so với lúc này còn lâu hơn y cũng có thể kiên trì, lần này vì sao lại......
Nghỉ ngơi một lúc, người kia xem như đã tỉnh lại, hắn vừa định hỏi Vân Dương có phải là nên tiếp tục đi về phía trước, liền thấy Vân Dương cúi thấp đầu đứng tại chỗ, ngũ quan đều bị bóng mờ dày đặc che lại rồi......
Dáng vẻ Vân Dương có chút kỳ quái.
Người kia liền đề cao cảnh giác, hắn vuốt đoản đao bên hông, thử dò xét gọi tên Vân Dương một tiếng......
Người nọ không có phản ứng.
Tim người kia lập tức đập loạn một hồi, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua cánh rừng đen nhánh một mảnh này, người kia thầm nói, cái tên này không phải thật sự bị quỷ nhập vào người chứ......
Lúc này, Vân Dương chợt ngẩng đầu lên.
Bộ dáng y không có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt cũng vẫn sắc bén thông suốt, Ngôn Vô Trạm âm thầm thở phào, thì ra tên này đứng ngủ thiếp đi......
Nhưng cơn giận này của người kia còn chưa phun ra, Vân Dương đột nhiên phóng ra Chân Diễm Trảm, ngọn lửa gào thét, lập tức hướng về phía người kia bay tới, Ngôn Vô Trạm ngay cả thời gian ngẩn ra cũng không có, vội vã né tránh......
Công kích của Vân Dương quá đột ngột, cho dù Ngôn Vô Trạm trốn thoát một đòn trí mạng này, nhưng cánh tay vẫn bị ngọn lửa tổn thương, ống tay áo bị thiêu cháy không nói, da thịt bên trong đều đỏ lên...... Không thể coi là vết thương nhẹ.
Hắn ngay cả thời gian hít khí cũng không có, Vân Dương lại tấn công tới.
Cái tên này điên rồi!
Mỗi chiêu đều có thể đánh hắn đến ngay cả một chút cặn cũng không còn.
Ngôn Vô Trạm tranh thủ nhìn chỗ bị Vân Dương đánh trúng, một mảng cây cối kia đều không còn hình bóng, ngoại trừ mặt đất cháy đen, cái gì cũng không có......
Người kia giật giật khóe miệng, hắn sẽ chết không toàn thây.
Ngôn Vô Trạm nhận ra, Vân Dương không điên, công kích của Vân Dương rất có trật tự, vậy thì chứng minh y vẫn rất tỉnh táo, y cũng biết y đang làm gì, dáng vẻ y như vậy, giải thích duy nhất chính là, Vân Dương không biết hắn là ai......
Y hẳn là xem hắn trở thành thứ gì đó, hay có lẽ là trực tiếp trở thành con quỷ bọn hắn thấy trước đó.
Chỉ dựa vào thân thủ, bọn họ thật sự vẫn có thể đánh một trận, có điều thể lực Ngôn Vô Trạm không tốt, hắn biết rõ điểm yếu của mình ở đâu, nếu như tiếp tục nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ bị Vân Dương ngộ sát......
May mà Vân Dương trước đó đưa đao cho hắn, người kia không đáp trả, mà đang nghĩ tiếp cận Vân Dương, hắn không thể để y tiếp tục phóng ra chiêu thức tất sát này, hắn chỉ có thể ép Vân Dương dùng quyền cước chiến đấu......
Trong thời gian này, dù cho hắn kêu to ra sao, Vân Dương đều không nhận ra hắn.
Đến cuối cùng, Ngôn Vô Trạm thành công áp sát, khiến Vân Dương không còn cách nào sử dụng linh lực, Vân Dương thật sự giống như dự đoán, trực tiếp đưa nắm đấm tới.
Vân Dương muốn lấy mạng hắn, Ngôn Vô Trạm lại không có ý định tổn thương hắn, mục tiêu hai người khác nhau, vì vậy chỗ công kích cũng không giống nhau, người kia vung lên một chân, Vân Dương chuẩn bị dùng tay đỡ, nhưng chân này của người kia nâng lên một nửa đột nhiên thu lại, thân thể hắn vặn vẹo tới trước, dùng một tư thế vô cùng khó chịu ôm lấy Vân Dương......
Đoản đao trong tay đánh mạnh lên gáy Vân Dương, người nọ hai mắt dựng thẳng, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp gục trong ngực người kia......
Ngôn Vô Trạm xoa mồ hôi trên trán, nếu như trễ một chút nữa, mạng nhỏ của hắn sợ là thật sự không bảo đảm rồi.
Ngôn Vô Trạm không biết Vân Dương vì sao lại như vậy, nhưng trong rừng này nhất định có điều kỳ quái, hắn tự đánh giá có nên trói Vân Dương lại trước hay không, nhưng vừa ngẩng đầu, hắn đột nhiên phát hiện, con đường biến mất trước đó lại hiện ra......
Hơn nữa cây cối bị Vân Dương hủy hoại cũng đều vẫn còn ở đó.
Những thứ vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
Nhưng cánh tay bị thương lại là thật, còn rất đau.
Người kia nhìn đường một lúc, xác định đây không phải ảo giác, liền lập tức vác Vân Dương đã ngất đi lên, nói thế nào đi nữa, rời khỏi chỗ chết tiệt này trước mới là quan trọng.
Cửa thành đã sớm đóng chặt, bọn họ không thể quay về, trùng hợp ngoài cửa thành có một căn nhà rách bỏ hoang, chỗ kia không cần nhìn cũng biết là chỗ đám ăn mày ở, có điều trước mắt cũng không quan tâm được nhiều như vậy, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể đưa Vân Dương tới chỗ đó, miễn cưỡng đối phó một đêm rồi nói.
Một cú đánh này của hắn không nhẹ, sau gáy Vân Dương đều bầm tím, Ngôn Vô Trạm đã cân nhắc sức lực, ở mức độ không đánh gãy xương y ra đòn mạnh nhất, nếu không hắn sợ là không thể đánh ngất tên này......
Bọn họ đi tới, quấy rầy giấc ngủ của đám ăn mày, Ngôn Vô Trạm biết mình không được hoan nghênh, mà lúc hắn từ trên người Vân Dương lấy ra một đống bạc vụn, ánh mắt những tên ăn mày kia liền thay đổi, xem bọn họ như khách quý tiếp đón vào căn nhà gió lùa bốn phía này......
May mà căn nhà rách này sắp sụp, bằng không mùi vị trong này, Ngôn Vô Trạm e là không chịu nổi. Người kia sắp xếp cho Vân Dương xong rồi, hắn không chút mệt mỏi, trực tiếp cùng đám ăn mày này bắt đầu nói chuyện phiếm.
Hắn hỏi, dĩ nhiên là chuyện liên quan tới cánh rừng kia.
Hắn chỉ vừa thuận miệng hỏi, lại không ngờ thu được kết quả ngoài ý muốn.
Những tên ăn mày kia nhận được nhiều bạc như vậy, dĩ nhiên rất nhiệt tình, Ngôn Vô Trạm hỏi một câu, bọn họ ba điều, bốn chuyện đều nói ra rất nhiều......
Có rất nhiều chi tiết ở chỗ tiểu nhị không nghe được, hiện giờ hoàn toàn bổ sung rồi.
Hắn ngay cả thời gian đi gặp thân nhân của những người mất tích cũng bỏ đi rồi.
Đám ăn mày còn tiện thể nói một chút về đám mã phỉ* vẫn luôn hoành hành ở phía nam gần đây.
(*Mã phỉ: cướp cưỡi ngựa)
Đám ăn mày chậm rãi nói, nói nói một hồi không biết sao liền vòng sang lịch sử Lâm Nghiệp Thành. Ngôn Vô Trạm đối với thành trì Nam Triều đều hiểu rõ, có điều không phải mỗi tin đồn hay chuyện xưa đều nghe qua, đám ăn mày lại thu hút sự chú ý của hắn......
Lâm Nghiệp Thành sở dĩ có nhiều cây như vậy là vì chỗ này lúc đó là một cửa ải quan trọng.
Đất đai Nam Triều lúc đó cũng không rộng lớn như hiện giờ, quy mô ngày nay đều là do tiền triều gây dựng, mà Lâm Nghiệp Thành này ở tiền triều, chính là biên phòng.
Tướng lĩnh đóng ở đây tên là Viên Hồng Đức.
Viên Hồng Đức này ở tiền triều có chút danh tiếng, hắn chuyên dùng trận pháp khống chế địch, sáng chế vô số trận pháp kỳ môn, cho tới bây giờ vẫn có người tiếp tục sử dụng trận pháp của Viên Hồng Đức, nhưng không có một ai có thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó, vượt qua gã.
Viên Hồng Đức canh giữ ở Lâm Nghiệp Thành, một người giữ ải, vạn người phá, Lâm Nghiệp Thành này chẳng những không bị công phá, trận địa còn luôn đẩy tới trước, xây dựng một mảnh đất đai, công lao Viên Hồng Đức không thể không có.
Ngôn Vô Trạm nghe những tên ăn mày kia giảng giải sinh động như thật, mờ mịt trước đó cũng tản đi không ít, ngay lúc đám ăn mày nói thỏa thích, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì Vân Dương tỉnh lại......
Vân Dương không động đậy, chỉ mở mắt ra, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, nhưng ai cũng không nói gì.
.......................
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận