Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106-107.
hương 106: Người Bất Ngờ.
*****
Lúc Ngôn Vô Trạm tỉnh lại, trời còn chưa sáng.
Thuốc này hạ không nhẹ, đầu choáng váng mờ mịt không nói, dù cho mở mắt ra, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.
Người kia ôm đầu nặng trình trịch ngồi dậy, cảm giác buồn nôn này khiến hắn không nhịn được cảm thấy muốn rên rỉ, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, một điểm sáng cách đó không xa đã bị người che lại......
Có người đến rồi.
Người kia theo bản năng nhìn sang, nhưng do tầm mắt chưa khôi phục, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái, hắn không nhìn thấy tướng mạo đối phương......
"Tỉnh lại cũng thật là nhanh."
Giọng nói này?!
Người kia bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, hắn không thể tin mạnh mẽ nháy mắt, chỉ chốc lát sau, một đoàn bóng đen này dần dần lộ ra dáng dấp vốn có, sau đó, hắn nhìn thấy gương mặt Vân Dương......
Dù rằng còn chút mơ hồ, thế nhưng người kia là Vân Dương không sai.
"Vân Dương......" Kinh sợ quá lớn, người kia cũng quên phản ứng, tên gọi Vân Dương cũng vô thức từ trong miệng chen ra......
Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng, ngược lại đi vào sơn động, nơi này và chỗ Bắc Thần chọn trước đó quả thật là khác biệt một trời một vực, vừa ẩm vừa ướt, ngay cả thứ dáng dấp giống tảng đá cũng không có, Ngôn Vô Trạm phải dựa lên vách đá, trước lúc hắn bất tỉnh chỉ mặc áo lót, hiện tại cũng giống vậy, có điều bên ngoài đắp một cái áo mỏng......
Trên áo này có mùi vị của Vân Dương, hẳn là của Vân Dương.
Vân Dương không để ý tới người kia, mà ném củi khô cầm trong tay xuống đất, y dùng chân gom lại, làm ra hình dạng đại khái liền đốt củi, trong hang núi đen kịt một lúc liền sáng lên, mặt mũi của nhau cũng nhìn thấy rõ ràng......
Vân Dương vẫn là dáng vẻ kia, dù nhìn lúc nào đều là tinh thần phấn chấn, khí thế bức người, dưới cái nhìn chăm chú của người kia, Vân Dương ngồi xổm bên cạnh hắn, hai ngón tay ở trên áo mỏng che thân của người kia vén ra một góc, sau khi châm chọc nhìn lướt qua mới cùng người kia mặt đối mặt, "Ngươi gần đây, trải qua không tệ nhỉ."
Nghĩ tới dáng vẻ hắn và Bắc Thần trước khi hôn mê, trong lòng người kia chợt kinh hãi, hắn giật lấy áo, một lần nữa bọc lấy chính mình thật kín.
"Sao, ăn quen bén mùi à?" Vân Dương nhếch lên một bên khóe miệng vẫn luôn mang theo châm biếm, nhìn thấy biểu hiện có chút lúng túng của người kia, một màn châm biếm kia càng thêm nồng đậm, "Bị đàn ông làm nghiện rồi sao? Bây giờ bỏ không được rồi hả? Ta nói, ngươi không phải nên cám ơn ta sao? Nếu không có ta, làm sao ngươi biết được tuyệt vời của việc bị người làm, ngươi làm sao lại từ một thứ giả vờ thanh cao biến thành thứ lẳng lơ, ai cũng có thể lấy làm chồng!"
"Vân Dương!"
Người kia lạnh lùng quát lớn, nhưng cùng lúc âm thanh này vang lên, Vân Dương đột nhiên nắm lấy cằm hắn......
Y vòng lấy eo hắn, nâng mặt Ngôn Vô Trạm đến rất cao, châm biếm bị tàn nhẫn thay thế, Vân Dương hung ác nhìn hắn, "Bắc Thần? Lạc Cẩn? Hoằng Nghị? Hay là nói, bọn họ đều từng làm ngươi rồi?"
Người kia nói không nên lời, hắn định đẩy Vân Dương ra, nhưng tay kia vừa chạm tới lồng ngực Vân Dương, người nọ đột nhiên hơi dùng sức, kẹp cả người hắn ở trong lòng...... Không thể động đậy.
"Ngôn Vô Trạm, ham muốn của ngươi không nhỏ nhỉ, một người đàn ông cũng không cách nào thỏa mãn ngươi, ngươi nhìn thử, ta mới rời khỏi ngươi mấy ngày, ngươi liền tìm cho ta nhiều tình địch như vậy, cũng thật là lợi hại nhỉ."
Dược hiệu của thuốc mê vẫn chưa tan đi, Ngôn Vô Trạm không có bao nhiêu sức lực, nhưng Vân Dương đã hoàn toàn chọc giận hắn, hắn hung hăng hất đầu, cái cằm ở trong tay Vân Dương phát ra tiếng răng rắc, có điều vẫn chưa trật khớp, người kia không để ý tới đau đớn dưới cằm, dưới tóc mái rủ xuống, căm tức nhìn Vân Dương, "Ta muốn tìm bao nhiêu người thì tìm bấy nhiêu người, ngươi có tư cách gì hỏi đến chuyện của ta?"
Vân Dương bất quá là tội phạm bị truy nã, theo đó, đừng nói hỏi tới, y ngay cả tư cách nghĩ tới cũng không có.
"Thu lại vẻ mặt hoàng đế buồn nôn này của ngươi đi, đừng quên, ngươi là đồ của ai." Lại thêm một lần, cằm Ngôn Vô Trạm cũng sẽ bị y làm vỡ, Vân Dương trực tiếp nắm lấy gáy hắn, đưa cả người hắn nhấc về phía mình, "Cũng đừng quên, ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi có thể bị đàn ông làm, thế nhưng người đó, chỉ có thể là ta."
"Người đó có thể là bất cứ ai, chỉ duy nhất không tới phiên Vân Dương ngươi." Ngôn Vô Trạm châm biếm lại.
Lời này thốt ra xong, vẻ mặt Vân Dương đột nhiên hơi ngưng lại, chớp mắt tiếp theo, trong hang núi vang lên tiếng vổ tay lanh lảnh......
Ngôn Vô Trạm ngẩn ra.
Hắn nghĩ sao cũng sẽ không nghĩ tới, Vân Dương lại dám tát hắn......
Hắn căm tức, hung hăng nhìn sang, nhưng gương mặt mới quay qua, Vân Dương ở một bên khác, lại quăng ra một cái tát......
Vốn thuốc mê đã khiến hắn đầu óc choáng váng, bây giờ lại mạnh mẽ chịu hai cái tát, người kia lúc này mắt nổ đom đóm, đầu tựa lên vách đá liền bất động......
Thế nhưng phẫn nộ trong mắt lại chỉ tăng không giảm.
"Lần sau còn nói như thế nữa, ta xé miệng ngươi ra." Đối với lửa giận của Ngôn Vô Trạm, Vân Dương làm như không thấy, y lạnh lùng cảnh cáo, đây không phải nhắc nhở đơn thuần, mà là một quyết định, Ngôn Vô Trạm nếu không tin, có thể khiêu chiến một lần, "Còn có, đừng để ta biết ngươi lại cùng người đàn ông nào dây dưa, bằng không, ta ngay cả bên dưới của ngươi cũng bứt ra."
Vân Dương nâng người kia lên, y vẫn nắm lấy cổ hắn, y kéo hắn lại gần, cười lạnh nói, "Không phải thích thứ kia của đàn ông sao? Sẽ có một ngày, ta sẽ đem thứ kia của mấy nhân tình này của ngươi đều chặt xuống, nhét vào cho ngươi, để các ngươi thời thời khắc khắc, mãi mãi cũng không chia lìa."
Vân Dương khiến người kia rùng mình một cái chưa từng có, hắn một chút nghi ngờ cũng không có, Vân Dương đây không phải đe dọa, y nói ra, nhất định sẽ làm được......
"Ngôn Vô Trạm, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi rốt cuộc là đồ vật của ai."
Vân Dương nói xong, liền ấn lấy cổ người kia, khiến mặt hắn trực tiếp áp sát mặt đất, mặt Ngôn Vô Trạm bị tát tay đau rát, những mảnh đá vụn thật nhỏ trên đất cấn vào hắn, hắn lại hoàn toàn không có cảm giác......
Mà lúc này, Vân Dương bắt đầu cởi quần hắn ra.
Y muốn làm gì, y muốn chứng minh quyền sở hữu của y ra sao, không cần nói cũng biết.
Ngôn Vô Trạm không cử động, hắn cũng không cử động được, sức lực Vân Dương quá lớn, chưa được bao lâu, bên dưới hắn liền không còn thứ gì, không khí lạnh như băng khiến hắn trực tiếp nổi da gà......
Vân Dương không cho hắn bất kỳ thời gian thích ứng, ngón tay trực tiếp đặt lên vị trí trung tâm của người kia, trong tiếng kêu gào thảm thiết của người kia, đẩy vào một cái......
Khô ráp, ngón tay Vân Dương cũng bị cọ đến phát đau, huống hồ người kia......
Y cảm nhận được run rẩy của Ngôn Vô Trạm, nhưng y mặc kệ, người này chính là phải được dạy dỗ......
Không để ý đến cảm nhận của người kia, Vân Dương ở chỗ nho nhỏ kia hung hăng bới móc, mở rộng, người kia từ đầu đến cuối đều không cử động, kiềm chế của Vân Dương cũng tạm dần thả lỏng một chút......
Ngày lúc này, người đang quỳ kia đột nhiên quét một chân, Vân Dương không hề chuẩn bị, một phen đã bị hắn đá trúng một bên......
Người kia lần này dùng toàn lực, sau lưng Vân Dương đụng vào vách đá, phát ra tiếng vang nặng nề.
Ngôn Vô Trạm nhẫn nại, chính là vì thời khắc này.
Hắn vội vã bò dậy, ngay cả quần cũng không kịp mặc liền chạy ra ngoài, một đá kia của hắn đá vào bụng Vân Dương, y tạm thời không dậy nổi...... Ít nhất đủ để hắn ẩn nấp rồi.
Thuốc mê khiến đầu óc của hắn vẫn hỗn độn, người kia đem hết toàn lực chạy băng băng trên đường nhỏ giữa núi, may mà giày còn ở trên chân, hắn ít nhất không sợ bị đá trên đường tổn thương, nhưng đồng thời hắn cũng biết tình trạng của mình chật vật cỡ nào......
Cả người chỉ có một cái áo lót, cùng một đôi giày......
Ngôn Vô Trạm không biết đường đi, hắn cũng không biết đây là đâu, hắn chỉ chạy trối chết, nhưng ông trời cũng không chịu giúp hắn......
Ngôn Vô Trạm mơ mơ hồ hồ, lại chạy tới bên bờ vực.
Cuồng phòng thổi tung vạt áo, tình cảnh ầm ầm dậy sóng này chỉ khiến người kia cảm thấy tuyệt vọng......
Mà lúc này, Vân Dương cũng đã đuổi tới rồi.
Bị người kia đá một đá không nhẹ, y bây giờ vẫn còn ấn bụng mình, cũng không biết, cái tên này có phải là trực tiếp đá nát dạ dày y không...... Nói chung là rất đau.
"Ngôn Vô Trạm, cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ngươi nhảy xuống, hoặc là ngươi quỳ xuống."
Áo lót Ngôn Vô Trạm rất dài, vừa vặn có thể che chắn vị trí quan trọng, hai chân thon dài từ trong duỗi ra, sau lưng của hắn là biển cây mênh mông, cảnh sắc này, dâm mỹ đến chấn động lòng người......
Ngôn Vô Trạm quay lại nhìn bờ vực một cái, nhảy xuống, hắn sẽ thịt nát xương tan.
"Không cần nhìn, ta chọn giúp ngươi."
Giây lát thất thần, Vân Dương lại đi tới bên cạnh hắn, người kia theo bản năng lùi về sau, chân hắn trực tiếp liền dẫm lên cạnh bờ vực, thân thể lơ lững, hắn theo bản năng ôm lấy người trước mặt, sau đó hắn thấy được gương mặt tươi cười của Vân Dương......
"Ta sẽ không để ngươi chết."
Vân Dương kéo người kia trở lại, nhưng không mang tới chỗ an toàn, ở bên cạnh bờ vực này, y đỡ người kia đến bên cạnh vách núi, nắm lấy eo hắn liền mạnh mẽ tiến vào thân thể hắn......
Lần này, người kia suýt chút nữa bị y đẩy rớt xuống vực.
Tiếng kêu thảm kia vang vọng trong vách núi......
Vân Dương không tiếp tục nói nữa, ra sức phi nhanh, trước mặt người kia là vách núi cao mấy trượng, cùng biển cây màu xám tro......
Lúc này, chân trời sáng lên một đường vàng rực, một vòng mặt trời đỏ ngầu từ phía bên kia trời chậm rãi nhô lên, ánh sáng xuyên phá sương mù, xua đi mặt đất tối tăm, cũng dát lên thân thể chồng lên nhau của hai người ánh sáng lửa đỏ, Vân Dương ôm người kia, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói......
"Chúng ta cùng ngã xuống đi, ngươi nói có được không?"
....................
******
Chương 107: Chậm Rãi Thuần Hóa.
*****
Ngôn Vô Trạm cuối cùng được Vân Dương ôm xuống khỏi vách núi.
Vân Dương khiến ngạo khí của hắn, nóng nảy của hắn bào mòn từng chút một đến không còn, giống như đã thú bị rút đi nanh vuốt, Ngôn Vô Trạm giờ phút này rất yên tĩnh.
Ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Vân Dương, cũng không động đậy.
Vân Dương ôm hắn trở về sơn động tối hôm qua, một đống củi lửa kia đã tắt từ lâu, khắp sơn động chỉ còn mùi than củi, trước khi thả hắn xuống, Vân Dương giúp hắn mặc lại quần.
Ngôn Vô Trạm rất mệt, cả quá trình một chút phản ứng cũng không có, để mặc Vân Dương làm sao thì làm. Nhìn mệt mỏi trên mặt người kia, Vân Dương lặng lẽ nhặt áo mỏng trên mặt đất lên, y cẩn thận bọc kín lấy người kia. Y vốn định dứt khoát rời đi, nhưng sau khi đứng lên, vẫn nhịn không được quay lại liếc mắt nhìn hắn......
Ý tứ bao hàm trong ánh mắt, chỉ có bản thân Vân Dương mới biết.
......
Ngôn Vô Trạm là bị mùi thịt làm tỉnh lại.
Chính xác phải nói là, bị bụng của mình đánh thức.
Hắn tối qua cũng chưa ăn gì, sau đó lại bị giày vò một hồi, chút gì đó trong bụng đã sớm tiêu hóa sạch sẻ, bây giờ thật sự là bụng đói cồn cào......
Bụng dạ náo loạn vang rền.
Theo mùi thức ăn, người kia vừa mặc vào áo mỏng, vừa ra khỏi hang động. Mùi thức ăn khiến hắn nuốt nước miếng, nhưng sau khi nhìn thấy người đang ngồi ở cửa động, Ngôn Vô Trạm liền bất động......
Vân Dương ngồi xổm trước đống lửa, chậm rãi bày xiên gà quay, thịt gà nướng tỏa mùi hương, cơ bản đã chín, nghe thấy sau lưng vang động, Vân Dương vừa quay đầu lại, ánh mắt hai người trùng hợp gặp gỡ......
Có điều Vân Dương rất nhanh thu lại ánh mắt, Ngôn Vô Trạm cũng sau giây lát phân thần tỉnh lại, sự phẫn nộ với Vân Dương che đi cảm giác đói bụng, hắn cũng không quay đầu lại liền đi trở vào.
Nhưng Vân Dương đã đi trước một bước kéo hắn lại.
"Ngồi." Vân Dương ấn người kia lên tảng đá bên cạnh, sau đó đem cả gà đã nướng xong cùng cả xiên nhét vào trong tay người kia, cứng rắn ra lệnh, "Ăn."
Ngôn Vô Trạm không sức lực, hắn không đứng lên nổi, may mà tựa đầu vào một bên, đừng nói nhận lấy, đối với gà quay trước mặt ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái......
Chống cự không lời của người kia khiến Vân Dương nhướng cao chân mày, y từ trên cao nhìn xuống gương mặt căng thẳng của người kia, không chút tình cảm nói, "Ngươi ăn, hay không ăn?"
Ngôn Vô Trạm vẫn không lên tiếng.
Được lắm, Vân Dương gật đầu một cái.
Y không hề liếc mắt nhìn, tiện tay vung một cái, con gà quay này liền rơi vào đống cỏ khô bên cạnh, cuộn lấy bụi đất, tuyên bố món ăn này đã biến thành đồ bỏ đi......
Ngôn Vô Trạm quen được người khác thuyết phục, được người khác dỗ dành, hắn ở trong cung không ăn một bữa cơm, thái giám, cung nữ thậm chí ngay cả quan viên lớn nhỏ đều gấp đến mức như lửa cháy đến kho lương, nhưng Vân Dương này lại một câu dư thừa cũng không có, trực tiếp liền ném gà quay đi...... Muốn ăn hay không.
Ngôn Vô Trạm có chút ngây ngốc.
"Ngươi không đói bụng, vậy chúng ta lên đường."
Vân Dương thoải mái vỗ vỗ tay, cũng không quay đầu lại đi thu dọn đồ đạc, để lại một mình Ngôn Vô Trạm ở tại chỗ giương mắt nhìn.
Đồ đạc của Vân Dương rất ít, chỉ có một gói đồ nhỏ, bên trong ngoại trừ vài bộ quần áo, chính là một ít đồ dùng cần thiết, Ngôn Vô Trạm thấy được đoản đao và dây thừng, những thứ khác chưa kịp nhìn tới, Vân Dương liền từ trong gói đồ rút ra cái quần, vứt lên mặt hắn......
"Ngươi có thể lựa chọn, mặc hay không mặc." Vân Dương cũng không quay đầu lại nói.
Y không ngại hắn lõa tẩu*.
(*lõa tẩu: trần truồng chạy ngoài đường.)
Thời tiết này chỉ mặc một bộ đồ lót, hắn sẽ đông chết, Ngôn Vô Trạm không có lựa chọn khác.
Nhưng quần này vừa nhìn cũng không phải mới, hẳn là Vân Dương đã mặc qua......
Đồ ăn của Vân Dương hắn xem thường bỏ vào bụng, quần áo của Vân Dương hắn cũng không muốn đụng tới......
Nhưng hắn còn chưa kiêu ngạo xong, Vân Dương đã dọn dẹp ổn thỏa, đứng lên, cảm thấy y đang nhìn sang bên này, người kia giật mình một cái liền lấy quần mặc vào......
Hắn không muốn để cái quần này trở thành con gà quay thứ hai.
So với tức giận, hắn càng không muốn ở ngoài hoang dã chỉ mặc áo lót hơn.
"Đừng trách ta không nhắc nhở, ngươi tốt nhất suy nghĩ ngay thẳng cho ta, nếu còn muốn đẩy ngã ta, hay là chạy trốn, ta không ngại trói ngươi xuống đường, dùng dây thừng kéo theo." Lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị từ chối đi cùng y, Vân Dương mặt không biểu tình nói.
Khá im lặng, đoạn đường này hai người cũng không có bất cứ trao đổi gì, Ngôn Vô Trạm không biết đây là chỗ nào, đâu đâu cũng có cây cối, bởi đây là phía Nam, có rất nhiều cây vẫn còn ở trang thái xanh um, nếu là giữa hè, sợ rằng chỗ này sẽ không thấy ánh mặt trời......
Bọn họ hẳn là ở sâu trong núi.
Ngôn Vô Trạm không biết Vân Dương đưa hắn tới đây làm gì, dọc đường hắn mấy lần muốn chạy, nhưng cuối cùng cũng không thể không bỏ đi suy nghĩ này, nếu rời khỏi Vân Dương, hắn vốn không thể ra khói cánh rừng này, hơn nữa tình hình của hắn rất tệ......
Cả ngày nay hắn một giọt nước cũng chưa uống, tác dụng còn lại của thuốc mê lại khiến đầu của hắn trước sau vang lên ong ong, Ngôn Vô Trạm mấy lần choáng váng, thiếu một chút liền bất tỉnh, những thứ này hắn đều vẫn có thể chịu đựng, tình huống sau đó mới thật sự khiến hắn sống không bằng chết......
Vân Dương trực tiếp liền làm, cách làm kia khiến bên dưới hắn hẳn là đã sưng lên, đây cũng không tính là gì, quan trọng là, sau đó Vân Dương cũng không làm sạch cho hắn một chút......
Đi tới đường núi gập ghềnh, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, những thứ đó trong thân thể, bất cứ lúc nào cũng muốn chảy ra......
Hắn liều mạng nín nhịn, hắn không muốn để Vân Dương nhìn thấy dáng vẻ hắn chật vật như vậy, rõ ràng là mùa đông, Ngôn Vô Trạm lại mồ hôi đầm đìa, cả mặt đỏ bừng......
Cái này tuyệt đối không phải màu sắc bình thường, mà là màu đỏ có bệnh.
Cho dù muốn chạy, cũng phải đợi lúc thân thể phối hợp.
Ngôn Vô Trạm không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Vân Dương dừng lại ở trước sơn động, nhìn dòng nước chảy róc rách, cơn khát khô của người kia lại bốc lên......
Hắn vừa đói vừa khát.
Cuộc sống Ngôn Vô Trạm rất dè dặt, nhưng hiện giờ hắn không để ý được nhiều như vậy, ngồi xổm bên bờ nước, vốc nước lên liền uống.
Nước trong hang núi này trong suốt, ngọt ngào, khiến cổ họng khô cạn của người kia bớt đi không ít, chỉ là cảm giác lạnh như băng này đi vào bụng khiến người kia theo bản năng rùng mình một cái......
Thật lạnh, hàm răng gần như cũng nứt ra rồi.
"Được rồi, đi thôi." Một mông người kia ngồi trên đất, nhưng miệng hắn vẫn không chậm lại, Vân Dương đứng ở đầu nguồn đổ đầy túi nước, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái, liền xoay người đi.
Cơn giận tuôn ra một nửa này của Ngôn Vô Trạm trực tiếp liền nghẹn trở về, suýt chút nữa nghẹn chết......
Cái tên này cũng không mệt sao?
"Buổi tối không thể qua đêm ở đây." Bờ sông buổi tối là nguy hiểm nhất, thường có thú hoang qua lại, hoặc là nước uống hoặc là săn mồi.
Cánh rừng này lại không có giới hạn, lại không có hang động thích hợp để trú chân, e là đêm nay phải nghỉ lại ngoài trời rồi.
Bọn họ phải nhân lúc trước khi trời tối tìm chỗ an toàn.
Ngôn Vô Trạm cứng nhắc nhếch miệng, hắn nhịn nửa ngày, ngớ ra không nói được một chữ, đối với Vân Dương, hắn nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng coi thường giao lưu với y, thế nhưng hiện giờ, hắn thật sự rất muốn bàn bạc với y một hồi, nghỉ ngơi một lúc lại cử động người......
Nhưng thời gian này, Vân Dương đã quay lại cánh rừng......
Ngôn Vô Trạm thầm mắng trong lòng một câu, cuối cùng không thể không kéo lê bước chân nặng nề theo sau, hắn không thể ở trong rừng này một mình, quá nguy hiểm......
Hắn không có lựa chọn nào khác, cho dù không muốn cũng không nên dựa vào Vân Dương, thế nhưng bọn họ hiện giờ chỉ có thể chung đường.
Hắn không biết Vân Dương muốn dẫn hắn đi đâu, hắn chỉ có thể hy vọng tên Bắc Thần kia có ích một chút, mau mau tìm được hắn......
Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng, chỗ Vân Dương muốn đến, chính là ác mộng của hắn......
Trong lúc đi đường, là hy vọng cuối cùng của hắn.
Chỗ dừng chân cách sơn động không xa, một gốc cổ thụ thô chắc, không gian giữa những chạc cây rất rộng, hai người ngủ ở trên đó ngủ cũng không có một chút vấn đề, Vân Dương kiểm tra một hồi, xác định không có dấu vết dã thú, liền ném gói đồ một cái, bảo người kia tới nghỉ ngơi.
Leo cây?
Ngôn Vô Trạm mệt đến sức lực để co rút khóe miệng cũng không có......
Lại chưa nói chuyện bọn họ đi cả ngày đường, chính là tình hình bên dưới người cũng đủ khiến hắn đau đầu, hắn không muốn để Vân Dương phát hiện thảm trạng của hắn, cả ngày nay hắn đều cố gắng nhẫn nhịn, nếu leo cây, e là sẽ bại lộ......
May mà Vân Dương đòi hỏi không nhiều, nếu không hiện giờ hắn đã sớm ngất đi.
Thấy người kia không động đậy, Vân Dương đã chuẩn bị bò lên lại quay lại, từ lúc gặp lại đến giờ, hai người vẫn là lần đầu tiên nhìn nhau mặt đối mặt như vậy......
Gương mặt quen thuộc, con người quen thuộc, sắc bén này, mọi thứ chợt về tới quân doanh......
Y vẫn là tướng quân ngạo mạn kia, còn hắn là tiểu binh chạy vặt.
Vân Dương nhớ tới, Ngôn Vô Trạm cũng nhớ tới.
Lúc này mặt trời nghiêng đến một bên núi, ánh sáng dưới chân từng chút lui đi, mọi thứ lần nữa trở nên lờ mờ......
"Ta đói rồi." Nhìn Vân Dương, Ngôn Vô Trạm lại ma xui quỷ khiến thốt ra một câu như vậy, hắn nói xong, không chỉ có Vân Dương ngẩn ra, chính hắn cũng ngẩn người.
Sau đó người kia lúng túng quay mặt qua chỗ khác.
"Không làm cao nữa hả?" Vân Dương hỏi hắn.
Lời nói chói tai này khiến người kia hận không thể hung hăng cắn đứt lưỡi mình, hắn hối hận không thôi, nhưng lời đã ra khỏi miệng, thu cũng không thu lại được......
"Không phải định không nói gì với ta sao?" Vân Dương lại hỏi.
Người kia khựng lại, trực tiếp không để ý tới y, vòng tới một bên khác của cái cây, hắn chuẩn bị tìm chỗ đặt chân tốt hơn leo lên......
Nói chuyện với Vân Dương chính là sai lầm.
Nhưng hắn mới vừa chọn được chỗ, tay Vân Dương liền cọ sát vành tai hắn, ép lên cây khô trước mặt, hai người cùng đứng trên một đường thẳng, bọn họ chỉ là một trước một sau thôi......
Vân Dương lại ở phía sau hắn.
"Ngôn Vô Trạm, ngươi ngoan ngoãn một chút, ta có lẽ sẽ cân nhắc đối tốt với ngươi một chút."
................
******************
(Lõa tẩu: Trần truồng chạy ngoài đường.)
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận