Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Sự Biến Dồn Dập.(Edit:Xasax)
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 40: Sự Biến Dồn Dập.(Edit:xASAx)
(Từ chương này sẽ hơi kinh dị một chút)
****
Ngôn Vô Trạm nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng bàn tán vụn vặt, bọn hạ nhân đối với sự xuất hiện của Lạc Cẩn khá tò mò, đặc biệt y vừa mở miệng lại nói giúp cho một hạ nhân thân phận thấp nhất, mới vào phủ không lâu như hắn. Ngay cả Bắc Thần cũng liếc mắt nhìn Ngôn Vô Trạm.
Tổng quản không thèm giằng co với Bắc Thần, vội vã đi qua báo rõ tình hình với Lạc Cẩn, người kia chỉ là sắc mặt như thường lắng nghe, chờ tổng quản nói xong, mới nói thêm, "Vị hộ viện này nói, trước khi tra ra manh mối sự việc, không cần thiết làm ầm ĩ*, việc này truyền đi, sẽ nói Lạc Gia ta hà khắc với hạ nhân."
(*Hưng sư động chúng: phát động nhiều người làm một việc gì đó)
Tổng quản vừa nghe, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, loại việc này ở Lạc Phủ cũng không phải hiếm thấy, mới ít hôm trước còn có một nha hoàn vì làm rơi bể vòng tay yêu thích của phu nhân mà bị chặt đứt hai tay, cuối cùng mất máu quá nhiều, đi đời nhà ma.
Giá trị ba con ngựa này, tuyệt đối so với vòng tay cao hơn rất nhiều, hơn nữa Lạc Phủ đối đãi hạ nhân, cũng không nhân từ nương tay, Lạc Cẩn đột nhiên nói ra lời đường hoàng như vậy, tổng quản trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Y chỉ lần nữa nhấn mạnh, mấy con ngựa này Lạc Phồn yêu thích cỡ nào, Ngôn Vô Trạm là cho ngựa ăn, lần này cỏ khô cũng là hắn đi chọn, việc xảy ra sự, hắn khó tránh khỏi trách nhiệm, mong Lạc Cẩn không nên cản trở y làm chức trách của tổng quản, nếu không, sau này y phải làm sao phục chúng*.
(*Phục chúng: nói người khác nghe theo ý mình)
"Hắn ở trong phủ, muốn hỏi gì, muốn tra gì, lúc nào cũng có thể, không cần thiết phải trói lại, huống chi, nếu hắn muốn chạy trốn, với thực lực của Lạc Gia còn không bắt được một hạ nhân nho nhỏ sao? Tổng quản, ngươi đây là coi thường Lạc Gia chúng ta, hay là ngươi nghĩ, ngươi có thể thay bọn ta làm chủ?" Giọng nói vô cùng lạnh nhạt của Lạc Cẩn, không chút lên xuống, nhưng thái độ của hắn lại hết sức cứng rắn, không cho tổng quản có thể kháng cự, mấy câu đó nói ra, tổng quản cũng á khẩu không trả lời được.
Lạc Cẩn thân thể không khỏe, nói đến đây liền chậm một hơi thở, Ngôn Vô Trạm cảm thấy sắc mặt y so với buổi tối thoạt nhìn càng tái nhợt hơn, lúc hắn cảm thấy Lạc Cẩn cần phải có người bên cạnh dìu đi, Lạc Cẩn lại nói tiếp...
"Việc này, đại ca sẽ tra rõ là ai làm, Lạc Gia tất nhiên sẽ không dung túng, đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không oan uổng bất cứ ai. Mọi người đều làm công ở Lạc Phủ, ta không hy vọng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến mọi người, dẫn đến rối loạn cuộc sống bình thường của chúng ta, ta cũng mong muốn, mỗi một hạ nhân đều cảm thấy làm việc ở Lạc Phủ là việc vui vẻ và rất an tâm."
Lúc Lạc Cẩn nói mấy câu đó là hướng về phía bọn hạ nhân đang vây xem. Lạc Cẩn chưa bao giờ quản việc trong phủ, y trước đây cũng ít xuất đầu lộ diện, buổi nói chuyện này của y hôm nay khiến mọi người hít khí lạnh, nhìn y với cặp mắt khác xưa...
Ngôn Vô Trạm lúc này chợt nghe thấy có mấy hạ nhân khen ngợi Lạc Cẩn.
Gặp phải việc tương tự như vậy, Lạc Phủ từ trước đến nay đều xử lý nghiêm khắc, hôm nay Lạc Cẩn trước mặt hạ nhân nói như vậy, mặt tổng quản lộ vẻ khó xử, y thấp giọng nói mấy câu với Lạc Cẩn, thế nhưng thái độ Lạc Cẩn vô cùng kiên quyết, chậm rãi lắc đầu, sau đó hỏi dồn tổng quản, "Ngươi đây là nghi ngờ lời của ta?"
Tổng quản cứng đờ; Lạc Cẩn đây là mềm cứng đều không ăn, "Không dám."
"Nói như thế nào, ta cũng là thiếu gia Lạc Gia, chút chuyện này cũng không làm chủ được sao?"
Lạc Cẩn hùng hổ dọa người, cũng không cho tổng quan một bậc thang bước xuống, y cả mặt tái xanh, thật lâu mới dùng sức gật đầu. Y không quản nữa, miễn cưỡng chào hỏi Lạc Cẩn, ném roi xuống đất, liền đi.
Yên lặng, sự việc tạm thời khép lại.
Hộ viện cởi dây cho Ngôn Vô Trạm, người kia vẫn không nhúc nhích, khoảng cách không xa, hắn cùng Lạc Cẩn nhìn nhau...
Lạc Cẩn đang nhìn hắn, dùng đôi ánh mắt khiến người khác không thể đoán ra kia, người kia nghĩ cần nói lời cảm ơn, nhưng dây thừng vừa rơi xuống đất, Lạc Cẩn đã xoay người.
Ở đây nhiều người lắm chuyện, Ngôn Vô Trạm lại bỏ đi suy nghĩ này, tự nhủ chờ lúc không có ai mới tỏ lòng cám ơn.
Lúc Lạc Cẩn xoay người, như có như không liếc liếc Bắc Thần, người kia không có phát hiện, có điều Bắc Thần lại rất rõ ràng, y sờ sờ cái cằm trơn truột của mình, ánh mắt dừng lại trên bóng lưng lung lay sắp đổ của Lạc Cẩn, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, Bắc Thần mới đi đến kéo vai người kia...
"Thật là có máu mặt, có thể khiến Cẩn thiếu gia, việc gì cũng không quản, nói giúp cho ngươi."
Đừng nói nói nhiều như vậy, nếu là trước đây, hắn nhìn thấy cũng xem như không nhìn.
Ánh mắt dò xét của Bắc Thần quét qua lại trên mặt người kia, y ôm lấy cổ hắn, buộc hắn nhích lại gần mình, "Ta nói, có phải, ngươi đã quyến rũ được hắn rồi không?"
Lời Bắc Thần từ trước đến nay đều không chừng mực*, Ngôn Vô Trạm cũng quen rồi, huống chi, y hôm nay cũng giúp hắn không ít. Nếu như tổng quản thực sự quất roi vào hắn, Ngôn Vô Trạm thật sự sẽ không khống chế được...
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, Cẩn thiếu gia chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi." Ngôn Vô Trạm nhìn thoáng qua hướng Lạc Cẩn biến mất, chuyển sang vẻ mặt dò xét Bắc Thần, "Dáng vẻ Cẩn thiếu gia kia, ta muốn quyến rũ là có thể quyến rũ được sao?"
"Cũng đúng." Bắc Thần gật đầu, nói mấy câu đã có vẻ lung lay sắp đổ, nếu có quyến rũ được, cũng không làm được gì, hơn nữa Lạc Cẩn có cùng hắn chơi đùa, không bằng ngẫm lại sao có thể sống hơn hai ngày. Nghĩ tới đây, Bắc Thần mới yên tâm gật đầu, có điều y cũng không buông người kia ra, trái lại ôm hắn càng chặt hơn, "Ta cho ngươi biết, nếu để cho ta biết, ngươi ở sau lưng ta cùng người đàn ông nào câu kết làm bậy, xem ta trừng trị ngươi ra sao!"
Đối với uy hiếp của Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm không bàn luận, quan hệ giữa hắn và Bắc Thần, chỉ có thể tính là bạn bè, hắn cũng từng sửa lời Bắc Thần rất nhiều lần, thế nhưng y căn bản không thèm để ý, trước sau vẫn biểu hiện như bọn hắn thật sự có quan hệ khác thường vậy...
Thời gian lâu dài, người kia cũng lười giải thích, hắn xem như Bắc Thần đang nói đùa. Lần này cũng vậy.
Chuyện này cũng không kết thúc như vậy, Lạc Phồn ra ngoài bàn việc, y trở về chính là muốn điều tra kỹ càng, dù sao Lạc Cẩn đã nói vậy, hơn nữa giá trị ba con ngựa này so với tưởng tượng của bọn họ cao hơn nhiều.
Nhưng tối đó, bọn họ chưa đợi được Lạc Phồn trở về, lại chờ được một đại sự khác...
Tổng quản chết.
Lúc vừa nghe được tin này, Ngôn Vô Trạm còn tưởng hắn đang nằm mơ, hắn ngồi trên giường một lúc, mãi đến khi bên ngoài chiêng trống khua lớn, hắn mới như từ trong mộng tỉnh lại...
Thật sự xảy ra chuyện rồi.
Người kia mặc quần áo vào thật nhanh, vừa mở cửa liền phát hiện, ngoài cửa đã đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, hạ nhân Lạc Gia hầu như đều tới, toàn bộ tụ tập quanh chuồng ngựa, biểu tình mỗi người đều khá khó coi...
Lúc Ngôn Vô Trạm đi tới, Lạc Phồn đang cầm đèn lồng kiểm tra trong chuồng, ngay cả Lạc Cẩn ít lộ diện, cũng ở đây, có điều y không tới gần, mà đang ở bên cạnh chuồng ngựa. Thấy Ngôn Vô Trạm xuất hiện, y còn nhìn hắn một cái.
Ở trong chuồng ngựa cùng Lạc Phồn còn có Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm nhìn không thấy tình hình bên trong, chỉ có thể nhìn thấy chân hơi xa nhau của tổng quản...
Ngoài chuồng, người chăn ngựa sắc mặt trắng bệch, cả người đầy máu co rút ngồi một góc, Ngôn Vô Trạm có thể thấy rõ, người nọ đang run rẩy, run cầm cập.
Chuyện gì đã xảy ra?" Người đứng bên cạnh là hộ viện hôm đó cùng uống rượu với nhau hộ viện, người kia nhỏ giọng hỏi.
Người nọ vừa nghe, đầu tiên là lắc đầu, hắn nói một câu, "Thảm lắm..."
Hộ viện Lạc Phủ đều không phải người tầm thường, tình cảnh gì chưa từng thấy qua, có thể khiến y nói ra lời này, Ngôn Vô Trạm liền biết việc này cũng không đơn giản...
Hộ viện kể, chuồng ngựa giống như bình thường, nhưng đêm nay khi tới gần giờ tý, những con ngựa này đột nhiên nổi nóng. Động tĩnh quá lớn rất nhanh thu hút chú ý của người chăn ngựa. Thấy tình hình của ngựa không đúng lắm, người chăn ngựa cho rằng lại xảy ra việc giống ban ngày, thế nhưng...
Ngay khi người chăn ngựa xách theo đèn lồng đi vào chuồng ngựa, y bị vấp té lộn mèo một cái.
Chuồng ngựa này vốn thông thoáng, chưa bao giờ có ai quăng đồ đạc trên lối đi, người chăn ngựa nghi ngờ nhìn lại, lúc này đèn lồng rơi bên cạnh chiếu sáng mọi thứ trước mắt y...
Chỗ y ngã không sai biệt lắm, mặt của y cùng khuôn mặt biểu tình dữ tợn của tổng quản cách không tới mấy tấc, đối diện nhau... Ngáng chân y không gì khác, chính là cái chân đã cứng ngắc của tổng quản, mà y lại hoàn toàn dán lên người tổng quản... Máu của tổng quản dây ra khắp người y. Mùi máy tanh gay mũi khiến người khác buồn nôn. Người chăn ngựa kia hét lên một tiếng, bị dọa sợ tiểu ngay tại chỗ...
Tổng quản đã chết, tình trạng khá thê thảm, mặt mày dữ tợn không nói, miệng bị bóp méo, đầu lưỡi bên trong không biết bị ai cắt đi, từng dòng máu đen theo miệng chảy ra...
Từ lúc người chăn ngựa phát hiện tình hình ngựa không đúng đến lúc y xuất hiện trong chuồng ngựa, thật ra không bao lâu. Lúc Lạc Phồn đến, ngực tổng quản vẫn còn hơi ấm... Tổng quản mới chết không lâu, thế nhưng hung thủ lại không thấy tung tích.
Người chăn ngựa bị dọa đến ngốc vẫn co quắp ngồi ở chỗ kia, y không nhìn thấy bất kỳ ai, cửa chuồng chỉ có một cái như vậy, những chỗ khác tuy có khe hở, nhưng không đủ để người chui ra...
Vừa rồi Bắc Thần cũng quan sát, chuồng cũng không bị phá hư, so với thường ngày không khác gì. Y chắc là từ cửa vào, thế nhưng thời gian ngắn như vậy, giết người, lại rất nhanh rời khỏi, tốc độ này tuyệt đối không phải người thường...
Có điều dù là cao thủ lợi hại cỡ nào cũng không thể trong tình huống như vậy, làm xong việc lập tức rời đi. Hung thủ này, hẳn là đi không bao xa... ngay trong Lạc Phủ, thậm chí là trong những hạ nhân ở đây.
Ngôn Vô Trạm nhìn xxung quanh, lúc việc phát sinh, trên đường đi đến đây vừa may đều có người, bọn họ ai cũng không thấy được một người cả người đầy máu... hay là người xa lạ.
Tổng quản bị hành hạ đến chết, thủ pháp của đối phương lại cao siêu, cũng không thể ngay cả một giọt máu cũng không dính, trong lúc vội vàng, y không thể thay quần áo, đi rửa sạch...
Ngọn đuốc phát ra tiếng lụp bụp, giữa im lặng như chết, Lạc Phồn vừa xoa máu trên tay, vừa từ trong chuồng đi ra, đi theo sau y là Bắc Thần sắc mặt cũng không tốt lắm...
Lạc Phồn quay đầu lại hỏi Bắc Thần một câu, quay sang người kia hất hất cằm, sau đó hai người bọn họ liền hướng phía người kia đi tới...
Lạc Phồn đem khăn lụa bị dơ vứt xuống đất, quan sát trên dưới Ngôn Vô Trạm bên cạnh, mới mở miệng hỏi, "Nghe nói, ngựa của ta bị độc chết."
Người kia gật đầu.
"Tổng quản khiển trách ngươi? Còn muốn xử phạt ngươi?" Lạc Phồn lại hỏi.
Ngôn Vô Trạm ngập ngừng, câu hỏi này của Lạc Phồn không thích hợp.
.............
-------------------[xASAx]---------------------
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận