Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Dận
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:50:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Không Thể Khống Chế.
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
Chương 13 – Không Thể Khống Chế.
**********************************************************************************************
Nam Triều vẫn có tập tục cưới nam thê, cho nên chuyện giữa đàn ông với nhau cũng không mới lạ gì, thế nhưng Ngôn Vô Trạm chưa bao giờ nếm thử mùi vị của đàn ông...
Vân Dương là người đàn ông đầu tiên hắn tiếp xúc.
So với đàn ông, Ngôn Vô Trạm thích thân thể nhu mềm của phụ nữ hơn, lại còn có cảm giác nắm giữ quyền chi phối hết thảy. Trong ấn tượng của hắn, việc 'vui vẻ'* như là một loại chinh phục, nhìn phụ nữ vì hắn mà biến hóa...
(*vui vẻ: là chuyện xxx ấy)
Nhưng hiện tại, Vân Dương dọc đường hôn môi như đang ăn thịt người, tia kích động ít nhiều lây sang hắn, mà trên lưng ngựa xóc nảy, lại khiên thân thể hai người ma sát...
Tính cách đàn ông lúc động tình lại có loại liều lĩnh thế này, cảm giác dồn ép điên cuồng khiến Ngôn Vô Trạm quên cả thân phận của mình, cũng quên cả việc bọn họ đang phi như bay trên lưng ngựa...
Nhất kỵ tuyệt trần, con ngựa vọt vào quân doanh, Vân Dương cũng không ghì chặt dây cương, mà trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng ngựa đang phi như bay, ngay sau đó người kia cũng bị kéo xuống...
Hắn không rơi xuống đất, mà bị Vân Dương vác trên vai, Ngôn Vô Trạm đầu óc quay cuồng, cứ ở trong trạng tháu mê muội như vậy, bị Vân Dương vác trở về lều...
Vân Dương rất hưng phấn, vật trong quần vẫn luôn dựng thẳng, hắn một thân bụi bặm, có tro tàn của bụi rậm thiêu đốt dư lại, có cáy vàng sa mạc, còn có máu huyết của quân địch, trên gương mặt tuấn mỹ của Vân Dương vằn vện những dấu ngón tay quẹt qua, đã nhìn không ra bộ dạng vốn có, nhưng bộ dạng này của hắn lại mang theo vài phần cuồng dã, vài phần khẳng khái...
Đầy nam tính.
Vân Dương cũng không lau chùi, ôm người kia cùng lăn ra trên giường, hai người giống như dã thú bắt đầu cắn xé, dùng hàm răng thay cho bàn tay...
Bảo bối kia của Vân Dương vẫn dán trên đùi người kia, độ cứng, nhiệt độ, đều nói lên cảm giác lúc này của Vân Dương. Hắn cắn xé, nắn bóp thân thể của người kia, trên làn da hoàn mỹ hiện tại cũng như trong trí nhớ lưu lại những dấu vết loang lổ, hắn nghe được người bên dưới khẽ phát ra âm thanh, Vân Dương cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, hắn muốn nghe nhiều hơn, lớn lên...
Hắn muốn cho người nọ phấn khích như hắn, từ người biến thành dã thú.
Trong lúc tình cảm hai người dâng cao, là lúc khó bỏ, khó rời, bọn họ nghe được một tiếng hít khí rất nhỏ...
Vân Dương mỗi lần đánh giặc xong đều đặc biệt hưng phấn, giống như sức lực toàn thân lực lượng vẫn chưa phát tiết hoàn toàn trên chiến trường, nên mỗi lần trở về, binh sĩ đều đưa người tới cho hắn, để hắn dùng một phương thức khác mà phát tiết, mà Vân Dương lúc này chính là hung mãnh nhất, cũng là đáng sợ nhất, không ai dám tới quấy rầy, bởi vì không thể nghi ngờ đây là tự tìm đường chết...
Vân Dương hung dữ trừng về phía phát ra âm thanh, nhưng vừa nhìn, hắn liền dừng lại...
Đứng ở cửa là phụ nữ do binh sĩ đưa tới, hai cô gái mà hắn giữ lại, mà dưới thân này lại là một tên đàn ông...
Vân Dương bất động.
Hắn biết người hắn ôm là ai, nhưng hắn không nghĩ tới, người này lại khiến hắn điên cuồng như vậy, trong đầu chỉ có màu đỏ hưng phấn, không còn khác. Vân Dương chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, ngay cả cảm giác của mình cũng quên mất...
Hắn muốn người kia, bất luận là thân thể, hay là đầu óc, Vân Dương đều muốn ôm ấp người này, thế nhưng...
Ngôn Vô Trạm dùng sức hít hơi, muốn điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn. Đúng lúc này, Vân Dương vốn vẫn ôm chặt hắn, đột nhiên một đạp đá hắn xuống giường...
Ngôn Vô Trạm thật không ngờ, bản thân Vân Dương cũng sửng sốt một chút, nhưng hắn chỉ cùng người đang kinh ngạc kia liếc nhau, liền hất đầu với hai nàng kia, ý bảo các nàng tới hầu hạ...
Từ tối qua đến bây giờ, Vân Dương cảm thấy có gì đó không đúng...
Người này hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của hắn...
Trên giường hẹp, ngay cả quần áo Vân Dương cũng lười cởi, liền trực tiếp đi vào bên trong cô gái. m thanh mà hắn nghe được mỗi ngày giờ khắc này lại gần ngay bên cạnh. Người kia ngẩng đầu liếc nhìn, Vân Dương một bên thúc mạnh, một bên xoa nắn bộ ngực cô gái còn lại. Người kia không nhìn biểu tình của Vân Dương mà vội vàng rời khỏi lều...
Không khí mát mẻ khiến đầu óc Ngôn Vô Trạm tỉnh táo không ít. Hắn nghĩ hắn hẳn là điên rồi, bị niềm vui thắng lợi làm cho chấn động, bị sự điên cuồng của Vân Dương truyền nhiễm, nếu không sao hắn lại làm ra việc hoang đường như vậy...
Ở trên lưng ngựa phi nhanh, cùng Vân Dương hôn môi dọc đường, hơn nữa vừa rồi ở trong lều, hắn đúng là quên đẩy Vân Dương ra...
Ngôn Vô Trạm là đế vương, mặc kệ bất cứ lúc nào, cũng phải giữ cho suy nghĩ được tĩnh táo, thế nhưng hắn lại có thể hoàn toàn điên cuồng như vậy...
Khiến hắn quên hết mọi thứ.
Kể cả thân phận của hắn.
Khi đó, hắn chỉ muốn phát tiết, chỉ có khao khát và dục vọng, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không nhớ rõ...
Nếu như không phải Vân Dương giờ khắc cuối cùng dừng lại, Ngôn Vô Trạm không dám nghĩ đến sự tình sau đó...
Không nên như vậy.
Hắn thật tát chính mình hai cái.
Sai lầm thế này một lần là quá đủ, hắn không có tư cách buông thả như vậy.
Đầu óc bình tĩnh không ít, nhưng thân thể vẫn ở trạng thái hưng phấn, quả tim trong lồng ngực vẫn nổi trống như trước, chân cũng vẫn còn có chút nhũn ra. Vân Dương thế này, sợ là đến tối cũng chưa kết thúc, người kia chuẩn bị đi tắm nước lạnh cho thanh tỉnh một chút, sau đó mới tính tiếp cái khác.
Ngày hôm qua có rất nhiều binh sĩ bị tổn thương mắt, lúc này đều ở đây điều trị, vì vậy binh sĩ rãnh rỗi trong quân doanh thiếu rất nhiều, dù binh lính tuần tra không có thay đổi, nhưng quân doanh vẫn có chút vắng vẻ.
Người kia đi trong quân doanh đặc biệt yên tĩnh, khi hắn đi qua một chỗ vắng vẻ, từ trong bóng tối đột nhiên đưa ra một đôi bàn tay, người kia nhanh chóng phản ứng, bất quá đối phương đã bịt lấy miệng hắn, cũng kéo hắn vào trong góc tối...
Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt, hắn không phát ra được âm thanh nào, hai chân và tay đều bị đối phương bắt giữ, chớp mắt tiếp theo, đầu hắn nặng nề đụng vào nóc lều, lều mặc dù may bằng vải bố, nhưng với độ cứng này cũng khiến nổ đom đóm, người kia chỉ cảm thấy trán đau rát một trận, cánh mũi cũng thấy cay cay, nhưng lúc này, bàn tay bịt miệng hắn, theo cổ họng lướt nhanh xuống, trực tiếp bắt lấy đầu vú hắn...
Nắn bóp như bóp phụ nữ.
Sau đó, hắn nghe được một tiếng cười nhẹ.
................
Ngự Hoàng - Lạc Dận Ngự Hoàng - Lạc Dận - Lạc Dận