Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1000 / 8
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 -
ường Vạn Lý ngồi xếp bằng tròn trên sàn nhà họ Bùi, ôm ghi-ta hát đi hát lại cho Tuyết Kha nghe một bài hát anh mới sáng tác: Ốc sên và chim vàng anh Cửa thành và trứng gà chiên Đều là danh từ của đêm qua Đêm qua đã theo gió đi xa Bài hát hôm nay thay đổi Mỗi nốt đều đang nhảy nhót Nhảy nhót, nhảy nhót, nhảy nhót Nhảy nhót trên mái tóc em Nhảy nhót trong ánh mắt em Là mỗi cái mỉm cười của em Là mỗi cái mỉm cười của em Làm mỗi nốt của anh đều say Anh hát rất sinh động rất mê người. Nhưng, Tuyết Kha không mỉm cười. Nàng ngồi trong xô-pha, cắn mạnh móng tay cái mình, cắn móng tay ấy đến trui lủi. Nàng trong lòng rối bời, căng thẳng và không yên ổn. Chiều nay Đường Vạn Lý không có giờ học, nàng kéo anh về nhà, muốn chuyện trò ra đầu ra đũa. Buổi chiều, má di làm, trong nhà không có ai, nàng vừa khéo lợi dụng cơ hội này, ngả bài với Đường Vạn Lý.
Nàng không biết anh chàng “747” này có dự cảm hay không, hoặc giả anh không chuẩn bị để xảy ra việc phải xảy ra. Anh vừa vào cửa đã đá giày đi, xếp bằng tròn ngồi, ôm ghi-ta, hát với nàng. Câu: “Là mỗi cái mỉm cười của em, Làm mỗi nốt của anh đều say” hay thật. Nói quả tình, Tuyết Kha thích bài hát này, rất thích, thích hơn cả bài “nếu có một ngẫu nhiên”, hơn cả “ ánh mặt trời và giọt mưa nhỏ”, chỉ bởi vì “đời thường” biết bao, ốc sên và chim vàng anh, cửa thành gió bay mất. Hôm nay, hôm nay, hôm nay “ 747” có thể muốn từ trong mây trong mù sa xuống mặt đất.
Nàng không cắn móng tay nữa, từ xô-pha đứng lên, nàng cần có dũng khí mở miệng! Lén liếc nhìn anh, anh nét mặt thản nhiên, mắt sáng rỡ, khóe môi như đang cười. Trời, anh không biết nàng sắp nói những gì ư? Hay là anh không chịu tìm biết! Anh trẻ như vậy, đã vào đại học, vì tiếng vỗ tay và vòng vây quanh mà sống, trong tự điển của anh, không hề có cái danh từ quái lạ “bị cự tuyệt”!
Nàng rót cho mình một ly nước, trong lòng thoáng nghĩ lời mở đầu. Cổ họng nàng vừa khô vừa rít, cần uống ngụm nước, cho trong giọng hãy nói. Rót nước còn chưa uống, Đường Vạn Lý đã cất tiếng:
- Cho tôi một ly!
Nàng đưa ly nước đến trước mặt anh. Anh ngẩng đầu nhìn nàng, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó cúi đầu, giữ tay nàng, uống nước trong lỵ Nàng nhìn đầu tóc rối bù của anh, một thời gian, quả thật muốn ôm cái đầu đó vào lòng, kêu to: “Hãy để những bất ngờ ấy đều không xảy ra!” Quả thật, nếu không gặp lại Diệp Cương, trong thế giới của nàng chỉ có “747”. Nàng cúi đầu nhìn anh, Đường Vạn Lý một hơi uống hết ly nước, ngước mắt mỉm cười với nàng, cặp kính lóe sáng, mắt cũng lóe sáng.
Nàng rót ly nước nữa, uống xong, đặt ly xuống. Nàng đi vòng lẩn quẩn khắp phòng, đi tới đi lui, đi tới đi lui, hai cái tay đi vặn lại trong nếp váy. Anh lại lựa dây đàn, cầm miếng gảy bằng nhựa gảy từng dây một, ngoẹo đầu nghe âm hưởng dây ấy phát ra... Nàng đột nhiên dừng trước mặt anh, hạ quyết tâm nghiêm túc nói:
- Bỏ ghi-ta ra, Đường Vạn Lý tôi có chuyện muốn bàn với anh!
- Cứ việc nói! - Anh không ngửng đầu, tiếp tục lựa dây - Tôi nghe được.
Đường Vạn Lý - Nàng rất nhanh, kiên quyết lấy hết dũng khí nói - Anh là một người phong lưu thanh thoát rất được mọi người chú ý. Trong nhà trường anh là một nhân vật nổi tiếng như cồn. Ngoài nhà trường, tiếng tăm của anh cũng không nhỏ. Rất nhiều cô gái thích anh, bản thân anh cũng biết... cho nên, tôi không coi là gì đối với anh... - Nàng im miệng, lời vào đầu này rồi tồi rất tồi. Nàng mở to mắt, nuốt một ngụm nước bọt nhìn anh. Tiếng đàn của anh dừng lại, lại tiếp tục vang lên, tiếng mất đi cái hài hòa, biến thành the thé mà chói tai.
- Cô rốt cuộc muốn nói gì? - Anh giọng thô cằn hỏi.
- Đường Vạn Lý! - Nàng bị anh bức, buột miệng ra nói - Tôi muốn chia tay với anh, trong lòng tôi đã có người khác.
Một tiếng đứt phựt, dây ghi-ta bị anh làm đứt đồng thời, mép sắc nhọn của miếng gảy đàn cứa thẳng vào thịt ngón tay anh. Anh quẳng ghi-ta, từ trên mặt đất nhảy thẳng lên, mặt nhợt nhạt chửi một câu:
- Mẹ nó chứ!
Máu tươi đỏ từ ngón tay anh vọt ra. Tuyết Kha kinh hãi, nàng xông tới, chỉ nhìn thấy anh nắm chặt ngón tay, mà máu từ vết thương vọt thẳng ra ngoài, rõ xuống quần áo. Nàng sợ đờ người ra, lật tay anh ra xem sợ hãi kêu:
- Làm sao thế? Làm sao thế? Làm sao lại cứa một đường sâu thế này?
Anh dùng sức rút tay mình từ trong tay nàng ra, đẩy nàng ra, anh chạy vào nhà tắm, mặt lạnh đi, kêu:
- Yên tâm! Chảy chút ít máu thế này, tôi sẽ không chết được đâu!
Nàng chạy theo vào nhà tắm. Chàng mở vòi nước, dùng nước má y dội vết thương. Nàng tìm ra thuốc đỏ, tiêu viêm và băng, miệng hấp tấp kêu:
- Đừng dùng nước máy, cẩn thận kẻo vi trùng vào! Lại đây, tôi đắp chút thuốc cho anh, băng lại!
Anh đưa tay giật một miếng băng, dán bừa lên vết thương, quay người lại chạy về phòng khách,. nàng cầm bột tiêu viêm đuổi theo ra, lấy hết sức kêu:
- Không được, không được, anh nhất định phải làm tiêu độc, đắp thuốc lên! nêú không vết thương sẽ nhiễm trùng.
Anh đứng lại, đứng thẳng trước mặt nàng. Anh đưa tay lấy hộp bột tiêu độc trong tay nàng, quẳng trên kỷ trà. Sau đó, anh nhanh chóng kéo nàng lại kéo nàng vào lòng, đầu anh cuối xuống, môi áp chặt trên môi nàng.
Nàng nhảy nhổm lên tựa như bị lửa đốt, dùng sức đẩy anh ra. Nàng cứng đơ người, lùi lại đến mấy bước mới đứng vững. Mở to mắt, nàng nhìn anh không chớp, dùng răng cắn chặt môi, lâu lắm, mới khó nhọc nói ra mấy chữ:
- Không được, Đường Vạn Lý, không được.
Anh đứng, thẳng như một thân cây. Mặt anh không chút sắc máu, môi xanh xám. Mắt anh nhìn thẳng nàng, vẻ cười cợt hoàn toàn biến mất. Anh đang thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Thời gian trôi qua, trong nhà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến khiến người hoảng hồn, yên tĩnh đến khiến người lo sợ, yên tĩnh đến khiến người đau khổ.
Dường như qua lâu đến một thế kỷ, cuối cùng anh mở miệng, tiếng nói khàn khàn:
- Anh ta là ai?
Nàng dùng lưỡi nhấp môi.
- Người anh không quen biết - Nàng gắng gượng, phấn đấu nói. - Anh cũng không cần biết anh ấy là ai, cái đó không quan trọng.
Anh cứng đơ gật đầu.
- Người cô gặp được ở nhà họ Từ! - Anh nói rành rọt, tiếng cười nói kìm nén mà đau khổ từ kẽ răng anh lọt ra - cái đêm biến mất ấy. Tôi sớm đã đoán ra, cô đã không một mình biến mất - Anh nghiến răng, nghiến đến răng kêu ken két - Nghe này, Tuyết Kha, đêm ấy tôi không phải, tôi sơ ý đối với cô - Anh tốn sức nói, tốn sức khống chế sự kiêu ngạo của mình - Nhưng, dùng thứ phương thức ấy để trừng phạt, không khỏi quá nghiêm trọng.
- Không phải là trừng phạt, Không phải là trừng phạt! - Nàng lầm bầm nói, nước mắt lập tức ứa ra. Thế nào? Trong lòng nàng đang ra sức mắng mình, mày muốn chia tay với anh ta, sao lại đau khổ giống như sắp chết thế? Đường Vạn Lý ơi, Đường Vạn Lý, trong lòng nàng đang gọi, anh không để tâm đến cái gì hết, anh không biết rõ thế nào gọi là “yêu”, anh với tôi chỉ là chơi đùa... Anh không để tâm đến cái gì, anh nhất định cần không để tâm đến cái gì. Nàng hít hơi, nén nước mắt, tiếng nói run lên - Đường Vạn Lý, anh xem nghỉ hè này anh tốt nghiệp, sau đó anh phải huấn luyện quân sự, sau đó anh có thể ra nước ngoài... Giao du bè bạn giữa sinh viên đại học, vốn dĩ là tiền đồ mênh mang diệu vợi... không, điều tôi quả thực muốn nói với anh không phải là cái đó, mà là... mà là... mà là...
- Đừng nói! - Anh ta la lên, xông tới, lại lần nữa túm lấy cánh tay nàng, đáy mắt anh là cả một sự kinh hoàng bối rối khiến người nát lòng. Anh nói khẽ - Tuyết Kha, hôm ấy cô đứng trong hồ bơi, mặt đầy vẻ chơ vơ chới với, khắp người đầy ánh mặt trời. Hôm đó, cô đã cột chặt tôi lại. Lúc tôi bơi đến bên người cô, chìa tay cho cô, cô có thể không tiếp nhận, cô có thể không đếm xỉa đến tôi. Nếu sớm biết có hôm nay, lúc đó sao cô lại phải để ý đến tôi? Anh lắc đầu, lắc lấy lắc để, hít hơi, anh lẩm bẩm nói - Nói cái gì cùng là vô ích, nói cái gì cũng là vô ích... - Ngước mắt lên nhìn chăm chăm nàng thảng thốt và sợ hãi, ngoài cái sợ hoãi còn có cái đau khổ sâu xa nữa. Sâu xa biết bao, sâu xa biết bao. Tuyết Kha dường như có thể nhìn thấy trái tim kiêu ngạo, tự phụ, vui sướng trẻ trung của anh đã bị đập đến nát vụn.
- Đường Vạn Lý - Nàng gắng sức kêu, giọt nước mắt đọng trên mi mắt - Anh nghe tôi nói, tối rất áy náy, tôi quả thật áy náy, nói không ra được điều ấy.
- Không cần nói! không được phép nói! - Anh ngăn cản nàng, mắt đỏ ngầu lên - Tuyết Kha, cô chỉ là đang đang tức giận. Tôi không phải là cục gỗ, tôi biết cô đang tức giận. Cô quá tinh tế, mà tôi quá bộc tuệch, Tuyết Kha - Anh khàn giọng nói - Tôi sẽ sửa đổi, tôi sẽ sửa đổi. Lần trước tôi nói không chiều ý cô, đó là nói bá láp! Tôi chiều ý cô, chiều ý cô... - Anh nhắm mắt lại, sắc mặt chưa bao giờ u ám như thế - Tôi xin thề, tôi sẽ sửa chữa tốt, tôi sẽ.
Nàng cũng không nén nổi nữa, nước mắt trào ra lăn xuống. Nàng càng muốn nén nước mắt, nước mắt chảy càng dữ, nàng khịt mũi, còn muốn nói. Mà anh, vừa nhìn thấy nàng khóc, liền phát điên lên. Anh dùng hai tay ôm chặt nàng, điên cuồng hôn mắt nàng, hôn nước mắt nàng, miệng lẩm bẩm nói không có thứ tự lớp lang:
- Anh không tốt, anh quá không tốt, anh vẫn bị mọi người chiều đâm hự quan niệm về cái tôi của anh rất mạnh, anh không biết yêu người khác như thế nào, anh thậm chí không biết thế nào gọi là yêu! Bây giờ anh đã biết... Té ra mất em, sẽ khiến anh sợ đến chết được, thế thì, cái đó nhất định là yêu. Tuyết Kha, anh tự tư, anh nhỏ nhen. Chúng ta ở bên cạnh nhau lâu đến như thế, anh thậm chí bủn xỉn nói một chữ “yêu”. Anh cứ thấy rằng chữ đó nghe phát ớn, vẫn cứ thấy rằng bất tất phải nói chữ đó! Anh là thằng ngốc! Anh ngu đến giống như heo! Tuyết Kha, trong lòng em không có thể có người khác. Người đó tuyệt đối không có sức mạnh lớn trong mấy ngày ngắn ngủi khiến em biến đổi như thế! Người khiến em biến đổi là anh, cái vô tâm của anh, cái lơ đễnh của anh, cái tự tư của anh, cái mù quáng và tự cao của anh... những khuyết điểm khốn kiếp ấy khiến em đau lòng... là anh, là anh, là anh... tối hôm ấy, tiếng vỗ tay khiến anh lú lẫn, anh lại đi chú ý đến một người con gái khác mà bỏ quên em, là anh đáng chết...
- Không! không! không! - Nàng khẽ kêu, hoảng loạn muốn vùng ra khỏi cánh tay anh, nhưng anh siết nàng chặt cứng. Nước mắt như suối trào ra, chảy trên mặt nàng, rời xuống người họ Trái tim nàng quặn thắt thành một cục, luồng suy nghĩ của nàng cũng rối bời như tợ không ngờ được rằng ngả bài lại dẫn đến cục diện này, cũng không ngờ được Đường Vạn Lý suốt ngày cười cợt, sẽ nói ra những lời ấy. Càng không ngờđược anh lại có tình cảm ấy! không thể tin, quả thật không thể tin! Anh chưa hề bày tỏ với với nàng mạnh mẽ như thế này! Chưa hề có sự khép nép nhún mình như thế này! Anh, con người qua quít đại khái, không để tâm đến cái gì hết! - Không! không phải là anh sai lầm! - Nàng khóc khẽ kêu - Đường Vạn Lý, anh nhất định phải nghe tôi nói! Chuyện đã xảy ra, người thứ ba đã len vào! - Tôi... tôi... tôi vẫn là bạn tốt của anh, vĩnh viễn là bạn tốt của anh! Giữa nam và nữ, ngoài tình yêu, còn có tình bạn, phải vậy không? Phải vậy không?
Anh dừng lầm bầm.
Anh nhìn chăm chăm nàng.
Anh dùng tay áo chùi nước mắt cho nàng, ngón tay túm lấy tay áo, anh banh tay áo ra, hút khô ngấn nước mắt của nàng. Rất cẩn thận, rất chuyên chú hút khô những ngấn nước mắt ấy, hình như anh đang làm một công tác nghệ thuật vậy.
- Tại sao phải khóc? - Anh thấp giọng hỏi - Thoát khỏi một người con trai đáng chán ghét không cần phải khóc!
- Anh biết rõ, anh không đáng chán ghét, anh biết rõ, anh đáng yêu biết bao! - Nàng kêu lên, từ chỗ sâu trong lòng dạ kêu lên.
- Cám ơn - Anh phun ra hai chữ ngắn ngủi. Buông nàng ra, quay người đi, tìm cây ghi-ta đã đứt dây. Cầm ghi-ta lên, anh ưỡn thẳng sống lưng, thở thật sâu, dương cằm lên, dường như gắng sức tìm lại cái kiêu ngạo và lòng tự tin của mình. Sau đó, anh đi về phía cửa phòng, chuẩn bị đi khỏi nơi này. Tay anh đặt lên chốt cửa, đứng sững giây lát - Ngày mai, còn cần tôi đến đón cô tới trường không? - Anh bỗng hỏi, không quay đầu lại.
- Không - Nàng dùng sức nhả ra mấy chữ - Không cần.
Anh xoay chốt mở cửa, người anh cứng đơ giống như hòn đá. Cất chân lên, anh chuẩn bị bỏ đi. Bỗng anh đóng cửa đánh “sầm” một tiếng, nhanh chóng quay người lại, sống lưng dán chặt trên cửa phòng, anh đối mắt với nàng, không đi.
- Nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào? - Anh lớn tiếng nói - Làm thế nào có thể khiến cô hồi tâm chuyển ý? Nói cho tôi biết.
Nàng hồi hộp mở to mắt, hồi hộp lắc đầu.
Tròng mắt anh sung huyết, rải đầy tia máu. Anh nhìn nàng, ánh mắt cuồng loạn mà nguy hiểm. Cơn tức giận sau khi anh kìm nén mạnh mẽ, cuối cùng cũng sắp nổ ra. Nàng dựa cả người lên tường, vô thức chờ đợi cơn bão táp ấy, chờ đợi nộ khí và sự phát tác của anh.
Anh lại từng bước một đi về phía nàng, gân xanh trên trán anh cuộn lên, tay trái anh vẫn xách ghi-ta, tay phải anh cứng đơ buông thuông bên người. Anh tiến đến sát nàng, nhắc tay phải lên. Anh muốn làm cái gì? Bóp chết nàng ư?
Nàng không hề động đậy, mắt lặng lẽ, hoang mang mở to.
Tay anh sờ cổ tay nàng, ngón tay chơi đàn ghi-Ta mà tỏ ra sần sùi. Ngón tay anh trượt qua làn da mịn màng của nàng, nắm lên phía trên, bỗng bóp cằm nàng. Anh dùng sức bóp chặt, bắp thịt trên má nàng lút vào môi miệng dẩu ra, nàng đau đớn mà không dám kêu.
- Cô sao có thể làm như vậy? - Anh nín thở hỏi - Cô sao có thể đem một cuộc tình nói vứt bỏ là vứt bỏ? cô sao có thể dễ dàng thốt ra hai chữ chia tay? Lòng cô là từ cái gì làm nên? Đá cẩm thạch? Đá hoa cương? Cô... - Anh nghiến răng lợi nói - Sao có thể máu lạnh như vậy? Tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy?
Nàng ra sức dựa lên tường, ra sức hít hà.
Anh bỗng buông tay ra, áp cặp môi đau khổ mà mê mụ lên môi nàng.
Nàng không động, nàng cũng đau khổ như anh, mê mụ như anh, mà còn mềm yếu.
Anh ngẩng đầu, mắt ướt nhòa.
- Con gái trên đời, quyết không chỉ có một mình cô! Anh hất đầu nghiêm túc nói - Chúc cô hạnh phúc.
Anh rất nhanh quay người, rảo bước đi về phía cửa lớn, xoay chốt cửa, lần này anh đi thật.
Nàng đưa mắt nhìn theo bóng anh biến mất, mắt nhìn thấy cửa phòng khép lại. Nàng bỗng tựa như trái bóng da xì hết hơi, cả người đều rã rời.
Một quãng thời gian khủng hoảng sa sút.
Đường Vạn Lý không đón nàng đến lớp, đưa nàng về nhà nữa. Nhưng ở trường học, họ vẫn phải gặp mặt nhau, hễ gặp, anh vẫn cứ lặng lẽ nhìn nàng một lúc, sau đó không nói một câu, quay đầu rồi đi. Nàng muốn nói chuyện với anh, nhưng, nói chuyện biến thành khó khăn biết bao, nàng không biết nên nói những gì. Lúc đó mới lĩnh hội được, giữa nam và nữ, giả sử chấm dứt một cuộc tình, thì sẽ ngay cả tình bạn cũng không tồn tại. Đường Vạn Lý tuy không nói, nhưng mang nặng sự khiển trách và ý hận âm thầm, cái đó làm Tuyết Kha sợ hãi, nàng bắt đầu hết sức tránh mặt gặp anh.
Và một mặt khác, nàng dường như ngày ngày đều gặp Diệp Cương. Diệp Cương có khi lái xe đến trường đón nàng, nhân đó mà hai người đàn ông từng nhìn thấy nhau từ xa xạ Cái đó ảnh hưởng rất không tốt. Mấy người thuộc phe cánh của Đường Vạn Lý: A Quang, A lễ, A Văn, A Tư đều tức đến điên lên. A Văn từng trong nhà ăn, trước mặt mọi người, xoa vuốt tay giơ nắm đấm đấm xuống bàn hét to:
- Thời buổi này, con gái đều ham hư vinh đến vượt ra ngoài khuôn khổ, ai có xe hơi thì chạy theo người ấy! A Quang! Chúng ta đập xe đi!
- Đừng để mất phong độ - A Lễ tương đối chín chắn nói - Cái xe không phải là then chốt, then chốt là ở chổ chúng ta còn là sinh viên, sinh viên thì có bao nhiêu cái thiếu thốn bất lực! Có thể, cái mà “747” thiếu là tuổi tác, kinh nghiệm và thủ đoạn.
- Bất kể then chốt là ở đâu - A Văn kêu đến nỗi toàn thể nhà ăn đều nghe thấy - Tô i thề rằng phải đập cái xe ấy! Trường chúng ta, hình như chuyên môn sản xuất ra thứ con gái ấy, trước đây có đại tiểu thư nhà họ Cổ, bây giờ lại thêm tiểu muội tử nhà họ Bùi.
Đại tiểu thư nhà họ Cổ là chỉ cử nhân minh tinh điện ảnh nổi tiếng Cổ Mộng, do hát ca khúc Tây Phương có tiếng mà bước lên màn ảnh. Một thời gian, công tử giới thượng lưu, nhà doanh thương giàu sụ đều từng cúi rạp bên gấu váy màu thạch lựu của nàng.
- Nên đi đập xe, chi bằng đi đập người! A Quang nói một lời trúng đích - Đập xe có ích gì?
- Các cậu chớ có làm ẩu! - Đường Vạn Lý vẻ u uất nói - Chớ có để người khác cười nhạo Đường Vạn Lý này! Đã thua thì chịu thua, lẽ nào giở trò vô lại.
Cảnh trong nhà ăn này, ngày hôm sau được bạn đồng học nữ thân nhất của Tuyết Kha, Trịnh Khiết Bân kể lại đầy hình ảnh, thêm dấm thêm ớt cho Tuyết Kha nghe. Trịnh Khiết Bân sau cùng còn dùng giọng sùng bái, than tiếc, kín đáo thêm vào một câu.
- Anh chàng “747” ấy, quả là một nhân vật! Quả không hiểu sao cậu lại bỏ “747”.
Tuyết Kha im lặng không nói. 747, Đường Vạn Lý, nàng trong lòng trắc ẩn, buồn rầu, bàng hoàng tràn đầy niềm chua xót. Nhưng, khi nàng gặp Diệp Cương thì cái gì cũng quên hết, cái gì cũng không nhớ nổi, cái gì cũng không lo đến được, trong mắt chỉ có Diệp Cương.
Diệp Cương sẽ không hát tình ca với nàng, Diệp Cương sẽ không đàn ghi-ta với nàng. Diệp Cương cũng sẽ không nói những lời lạ lùng cổ quái khiến nàng cười đau cả bụng. Diệp Cương là loại người hoàn toàn khác. Chàng thâm trầm, cao ngạo, giàu cá tính, chín chắn mà đàn ông. Trước mặt Đường Vạn Lý nàng thấy mình là một cô gái, trước mặt Diệp Cương, nàng thấy mình là một “người đàn bà”. Sự sai biệt của chữ này là tương đối vi diệu, mỗi một “cô gái” trong thời kỳ nào đó, đều khát vọng mình giống như một “người đàn bà”. Tuyết Kha vừa vặn ở vào thời kỳ đó.
Ngọn Đèn Đêm Qua Ngọn Đèn Đêm Qua - Ted Brusaw, Siegfried Knappe