People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 211 / 17
Cập nhật: 2019-11-12 00:07:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Lớp Dạy Hát
ớp học bắt đầu vào hôm sau tại ngôi trường mới xây bằng gạch ở phố Third trong thị trấn.
Ngôi trường có hai tầng và hai thầy giáo. Học trò nhỏ ở tầng dưới và học trò lớn ở tầng trên.
Laura và Carrie đã ở trong gian phòng trên gác. Phòng có vẻ lạ và vắng khi không có đám học trò nhỏ. Tuy nhiên, gần hết chỗ ngồi đã kín với đám con trai và con gái lạ. Chỉ còn vài hàng ghế sau trống chỗ và những chỗ này cũng sẽ đầy khi thời tiết quá lạnh không thể tiếp tục làm việc đồng và đám con trai kéo tới trường.
Giờ giải lao, Laura và Ida đứng bên một cửa sổ trên gác nhìn xuống đám học trò đang chơi ở ngoài sân, nói chuyện với Mary Power, Mannie Johnson. Ida cùng Elmer sẽ tới lớp dạy hát tối Thứ Sáu và Minnie cũng tới với anh trai Arthur còn Mary Power tới với người bạn trai mới là Ed.
- Mình đang tự hỏi sao không thấy Nellie Oleson tới trường.
Laura thắc mắc và Ida nói:
- Ô, bạn không nghe nói sao? Cô ta về New York rồi.
- Khó tin là thực!
- Đúng mà, cô ta đã về đó sống với những người bà con. Các bạn biết mình đánh cá điều gì không, mình đánh cá là cô ta sẽ kể không ngừng về cuộc sống tuyệt vời kỳ diệu ở miền tây!
Ida cười và tất cả cùng cười.
Giữa đám con gái mới tới, một người ngồi đơn độc. Cô ta có mái tóc hung, cao, thanh mảnh và có vẻ không vui. Đột nhiên Laura biết cô ta đang cảm thấy thế nào. Tất cả đều đang có những giờ khắc thoải mái còn cô ta ngồi tách biệt, cô đơn và bẽn lẽn như Laura thường cảm thấy.
Laura nói khẽ:
- Cô gái mới kia có vẻ khá xinh và có vẻ đơn độc. Mình tới nói chuyện với cô ấy.
Cô gái mới tên là Florence Wilkins. Cha cô có đất trại ở phía tây bắc thị trấn và cô có ý định trở thành giáo viên. Laura chỉ vừa ngồi nói chuyện với cô một lát thì các cô kia rời cửa sổ tới bao quanh họ. Florence không tới lớp dạy hát vì ở quá xa.
Tối Thứ Sáu, Laura mau chóng chuẩn bị xong vào lúc bảy giờ trong chiếc áo lụa nâu, chiếc mũ nhung nâu và Almanzo cũng hối hả tới lúc bảy giờ. Barnum dừng lại và Laura phóng lên nhanh tới mức Almanzo thúc nó khởi hành trước khi nó kịp nhấc chân lên đá hậu. Almanzo nói:
- Đây là lần đầu tiên nó chậm hơn trong việc đá hậu. Có lẽ một lúc nào đó, nó sẽ quên.
Laura ngờ vực:
- Có lẽ.
Cô bỗng trích dẫn một câu thơ:
- Ong tháng Năm không bay trong tháng Chín.
Lớp dạy hát ngay trong nhà thờ và khi tới thị trấn, Almanzo nói tốt hơn là họ sẽ về sớm một chút trước khi mọi người ra vì đám đông bu quanh có thể khiến Barnum căng thẳng. Laura đáp:
- Lúc nào tới giờ, ông cứ rời lớp, tôi sẽ ra theo.
Almanzo cột Barnum vào một cây cọc buộc ngựa rồi cả hai bước vào nhà thờ sáng trưng. Anh trả học phí cho cả hai người và mua một tập bài hát. Lớp học đã sẵn sang và thầy Clewett chỉ chỗ ngồi cho họ. Ông sắp những người hát giọng trầm vào một nhóm, nhóm khác gồm những người giọng nam cao tenor, còn những người giọng nữ cao soprano và giọng nam cao nhất alto cũng phân thành hai nhóm.
Rồi, ông dạy tên và giá trị các nốt nhạc, nốt nhấn, nốt láy, nốt lặng và các khóa son cùng thăng, giáng. Sau đó, ông cho phép nghỉ giải lao một lát và người trong các nhóm xúm lại chuyện trò, cười đùa cho tới khi thầy Clewett nhắc giữ trật tự.
Họ tập xướng các nốt nhạc. Thầy Clewett xướng âm bằng chiếc âm thoa, lập lại nhiều lần cho tới khi hết thảy đều xướng âm gần đúng với từng nốt thì bắt đầu xướng âm theo một chuỗi nốt đồ, rê, mi, fa, son, la, si, đố. Mệt nhoài vì phải lên cao dần nhưng tất cả các giọng đều vui vẻ lập lại đồ, rê, mi, fa, son, la, đố!
Lên rồi xuống, lại lên rồi xuống, tất cả hát, khi trúng khi trật, nhưng luôn luôn nhiệt tình.
Laura ngồi ở ghế cuối và thấy Almanzo ra dấu cho mình. Khi anh bước nhanh ra khỏi cửa, cô lặng lẽ lẻn ra theo.
Trong lúc họ vội vã ra xe, anh nói:
- Tôi sẽ giúp cô bước lên trước khi cởi dây buộc. Nó có thể đá hậu ngay khi được cởi dây, nhưng không đá trước đó, nếu cô không kìm chặt dây. Hãy giữ chặt nhưng đừng kéo dây cho tới khi nó bắt đầu khởi hành. Tôi sẽ cố gắng phóng lên trước khi nó nhào đi, nhưng nếu tôi không làm nổi thì cô phải kìm nó. Bỏ mặc cho nó chạy nhưng không cho nó chạy hoảng. Lái nó xung quanh nhà thờ và qua trước tôi. Đừng sợ, cô có thể điều khiển nó. Cô làm được, cô biết mà.
Cô không bao giờ điều khiển ngựa khi nó khởi hành, Laura nghĩ vậy nhưng không nói gì. Leo nhanh lên xe, cô ngồi vào chỗ và cầm lấy dây cương đang bỏ nằm trên bửng xe. Cô nắm chặt nhưng không kéo cho chúng chuyển động.
Tại cọc buộc, Almanzo cởi dây cho Barnum. Đúng lúc đầu nó được thả lỏng, Barnum đá hậu.
Dâng cao, dâng cao mãi cho tới khi nó gần như đứng trên các chân sau rồi đổ người xuống và phóng chạy trước khi Laura kịp thở ra. Những chiếc bánh xe rời khỏi mặt đất và nẩy mạnh lên.
Laura kìm dây một cách quyết liệt. Barnum phóng chạy thẳng ra cánh đồng trước nhà thờ. Cô kéo quyết liệt hơn với cánh tay phải rồi với cánh tay trái và như để làm vui cho cô, Barnum quẹo về hướng đó. Nó chạy cực nhanh theo một vòng tròn rất khớp. Nhà thờ xoay tít ở chính giữa vòng tròn và khi bọc vòng lại, Laura dồn hết sức vào tay kìm cả hai sợi dây cương cho ngang nhau. Nhưng Barnum không ngưng lại. Cỗ xe vụt qua ngang Almanzo vẫn đang đứng ngay cọc buộc.
Cái nhảy đầu tiên của Barnum khiến trái tim Laura cũng nhảy theo lên tới ngang họng và khiến cô nghẹn thở. Lúc này cỗ xe đã lại ở ngoài đồng. Cô kìm mạnh dây cương tay phải và Barnum lại đảo theo. Sườn bên kia nhà thờ đang vùn vụt tiến tới trước mặt cô và Laura kéo cả hai dây cương.
Barnum gần như ngưng hẳn lại rồi với một cái đá hậu, nó lại phóng đi.
Lần này trái tim Laura nằm nguyên tại chỗ. Cô kéo mạnh tay phải và Barnum rẽ vòng theo một cách gọn gàng. Cỗ xe chạy quanh nhà thờ và Laura hơi nhỏm lên khỏi ghế. Với tất cả sức lực, cô kìm cương. Và Barnum ngưng lại. Ngay lập tức nó đá hậu và nhảy lên, phóng nữa.
Laura nghĩ:
- Ổn rồi, chạy đi.
Cô nắm chặt dây, điều khiển nó chạy vòng tròn trên đồng cỏ và cô lại trụ chân, tận lực kéo cương. Lần này, Almanzo leo được lên xe. Ngay khi anh vừa nhảy lên, cánh cửa nhà thờ mở ra. Tất cả đám học viên túa ra và một vài người hét:
- Cần giúp không?
Barnum tung thẳng người lên không và rớt xuống phóng chạy. Bàn tay Almanzo nắm chặt đầu dây cương trước tay Laura kéo lại cho cô buông ra. Cô mừng là anh đã nắm dây cương.
Anh nói:
- Vừa đúng lúc. Mình sẽ không khi nào thoát ra nổi khi đám đông xúm lại xung quanh. Quá mệt cho cô hả?
Laura còn đang run. Hai bàn tay cô ê ẩm và khó giữ hàm răng khỏi va vào nhau, nên cô chỉ nói:
- Ô, không.
Almanzo nói với Barnum một hồi và nó mau chóng bắt đầu chạy theo nước kiệu. Rồi Laura lên tiếng:
- Barnum không hề xấu. Nó chỉ mệt vì phải đứng im quá lâu.
Almanzo nói:
- Hẳn nhiên nó phát điên vì chuyện đó. Lần sau mình ra vào lúc giải lao.
Anh nói thêm:
- Hãy kéo dài thêm đường về nhà bằng chuyến đi dạo xe trong một đêm đẹp như thế này.
Anh lái Barnum tới con đường qua phía tây đầm Big Slough. Gió thổi nhẹ trên đồng cỏ và phía trên mặt đất mờ tối lơ lửng những chum sao lớn lung linh tỏa sáng.
Dần dần Barnum chạy đều và hiền lành như chính nó cũng đang tận hưởng cái tĩnh lặng của trời đêm và ánh sao sáng.
Almanzo nói một cách êm ả:
- Tôi không biết khi nào tôi đã thấy những vì sao như thế.
Rồi Laura bắt đầu hát nho nhỏ:
Chơi vơi sao sáng chơi vơi
Dạo quanh thả sức vui cười tự do
Đó đây chìm đắm mơ hồ
Chỉ còn những tiếng nhỏ to chúng mình
Như bầy tiên nữ xinh xinh
Sau rừng thấp thoáng bóng hình mảnh mai
Tiếng ca lơ lửng ngang trời
Giọng ca ngọt lịm trọn đời còn say
Bài ca bay tới ai đây
Hay cho riêng trái tim này mà thôi
Chơi với sao sáng chơi vơi
Dạo quanh thả sức vui cười tự do
Barnum dừng trước cửa và đứng lặng lẽ trong lúc Laura xuống xe. Almanzo nói:
- Tôi sẽ tới chiều Chủ Nhật.
Laura đáp:
- Tôi chờ.
Rồi cô bước vào nhà.
Bố Mẹ đang thức đợi cô. Mẹ khẽ thở ra nhẹ nhõm và Bố hỏi:
- Con ngựa chết tiệt của Wilder lái đi đêm ổn không?
Laura nói:
- Nó đã thực sự thành một con ngựa ngoan ngoãn. Và nó đã chịu đứng im khi con xuống xe. Con thích nó.
Mẹ bằng lòng nhưng Bố nhìn nhanh cô. Không phải sự dối trá, cô đã nói đúng sự thực, nhưng cô không thể nói về việc cô đã điều khiển Barnum ra sao với Bố Mẹ. Điều đó sẽ khiến Bố Mẹ lo ngại và Bố Mẹ có thể không cho phép cô tiếp tục đi dạo xe nữa. Cô có ý định điều khiển Barnum. Khi cô và Barnum đã quen với nhau, có thể, chỉ là có thể, cô sẽ khiến nó dễ thương.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son