The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 211 / 17
Cập nhật: 2019-11-12 00:07:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Mary Về Nhà
aura mừng được trở lại với gia đình trong nông trại của Bố. Thật thú vị khi ngồi vắt sữa cho con bò cái rồi uống sữa thỏa thích, triết đẫm bơ lên bánh mỳ và lại ăn món phô mai gạn sữa trắng mềm ngon lành của Mẹ. Cũng có những lá rau diếp để hái cùng những củ cải đỏ nhỏ nhắn. Cô không nhận thấy mình quá thèm ăn những món ăn thích thú này. Bà McKee và Mattie dĩ nhiên không thể có những thứ như thế khi họ ngồi giữ chủ quyền đất trại.
Ở nhà lúc này còn có trứng vì đàn gà mái của Mẹ đẻ đều đặn. Laura giúp Carrie lung kiếm những ổ gà mái ẩn kín trong cỏ khô ở chuồng bò và trong đám cỏ cao kế cận.
Grace tìm thấy những con mèo con chúi trong máng ăn. Đây là những con mèo cháu của con mèo nhỏ mà Bố đã mua với giá năm mươi xu và Kitty cảm thấy trách nhiệm của nó. Nó nghĩ rằng nó cần săn bắt thật nhiều cho những con mèo nhỏ này cũng như cho chính con của nó. Nó mang về thật nhiều sóc đất cho lũ mèo nhỏ ăn và chất đống những con mồi dư bên cửa cho Mẹ.
Mẹ nói:
- Phải nói là Mẹ không khi nào bối rối như thế vì sự hào phóng của con mèo.
Ngày Mary trở về đã tới. Bố Mẹ lái xe ra thị trấn chờ đón cô và thậm chí xe lửa cũng có vẻ đặc biệt vào buổi chiều hôm đó khi cuối cùng xuất hiện nhả những vòng khói đen kéo dài thành một hàng thấp tan dần trên bầu trời. Từ một gò đất cao sau khu chuồng gia súc và vườn rau, các cô nhìn thấy làn hơi nước trắng tỏa ra từ đầu máy và nghe rõ tiếng còi. Âm thanh từ xa của tiếng còi im bặt và các cô biết xe lửa đã ngừng lại trong thị trấn. Lúc này Mary hẳn đang ở đó.
Sau cùng, kích động không biết ngần nào khi cỗ xe xuất hiện phía đầm cỏ với Mary ngồi trên chiếc ghế giữa Bố và Mẹ. Cả Laura và Carrie cùng lên tiếng ngay và Mary phải cố gắng nói với cả hai cùng một lúc. Grace cũng có cùng một cung cách, tóc cô bé tung bay, cặp mắt xanh lơ mở lớn. Kitty ra khỏi cửa như một lằn chớp với cái đuôi xù lên như một chiếc bàn chải lớn. Kitty không ưa người lạ và nó đã quên Mary.
Carrie hỏi:
- Chị không sợ phải một mình lên xe lửa sao?
Mary mỉm cười:
- Ồ, không. Chị không lo gì. Ở trường bọn chị vẫn tự tay làm mọi thứ. Đó là một phần của chương trình học tập.
Cô có vẻ tự tin ở chính mình nhiều hơn và di chuyển quanh nhà một cách dễ dàng thay vì ngồi yên lặng trên ghế của mình. Bố đem vali của cô vào và cô bước tới, quỳ gối xuống bên cạnh, mở khóa, bung ra tựa hồ cô nhìn thấy rõ tất cả. Rồi cô lấy ra lần lượt từng món quà mà cô đã mua.
Tặng Mẹ là một tấm lót đèn bằng sợi đan bện với một diềm bọc quanh là những hột cườm nhiều màu kết thành xâu chuỗi chắc chắn. Mẹ thích thú nói:
- Đẹp quá.
Quà tặng Laura là chiếc vòng hạt cườm xanh và trắng kết thành chuỗi dính lại với nhau còn Carrie là chiếc vòng cườm trắng và hồng bện lại.
Carrie reo lên:
- Ôi, đẹp hết sức! Đẹp hết sức! Và vừa vặn nữa, vừa hoàn toàn!
Cho Grace là chiếc ghế dành cho con búp bê nhỏ làm bằng hạt cườm đỏ và xanh lá cây gắn trên sợi kẽm. Grace mững sững người khi cẩn thận đỡ món quà bằng hai bàn tay và không nói nổi hai tiếng cảm ơn với Mary.
- Món này dành cho Bố
Mary nói khi đưa cho Bố chiếc khăn tay lụa màu xanh lơ.
- Con không tự làm chiếc khăn này nhưng chính con chọn. Blanche và con… Blanche là bạn học của con. Tụi con ra phố tìm một thứ gì cho Bố. Cô ấy có thể nhận biết các màu sáng, nhưng người bán hàng không biết điều đó. Chúng con thấy thú vị khi tạo vẻ kỳ bí với ông ta nên Blanche ra dấu về các màu cho con hay và ông ta đã nghĩ rằng chúng con nhận biết màu sắc do sờ thấy. Con chỉ biết qua cảm giác là nó bằng lụa thôi. Trời ơi, tụi con phát điên vì người bán hàng đó.
Mary nhớ lại và cười lớn.
Mary thường mỉm cười và đã từ lâu lắm, họ chỉ được nghe cô cười lớn tiếng khi cô còn là một cô bé. Tất cả phí tổn để gửi Mary đến trường đã được đền đáp lại bằng việc được thấy cô vui vẻ và tự tin như thế.
Bố nói:
- Bố dám đánh cá đây là chiếc khăn tay đẹp nhất ở Vinton, Iowa.
Laura xoay chiếc vòng trên cườm tay, nói:
- Em không hiểu chị làm cách nào đặt đúng các màu cho xâu chuỗi. Từng hạt cườm nhỏ trong chiếc vòng xinh xắn này đều rất đúng chỗ. Chị không thể làm việc này theo cái cách làm điên đầu người bán hàng.
Mary giải thích:
- Những người nhìn thấy đặt các hạt khác màu vào những chiếc hộp riêng biệt. Sau đó, bọn chị phải nhớ màu nào ở đâu.
Laura tán đồng:
- Chị làm việc này thật dễ. Chị luôn nhớ mọi thứ. Chị đã biết em không bao giờ thuộc nổi nhiều thơ trong Kinh Thánh bằng chị.
Mary nói:
- Bây giờ thày dạy lớp học Chủ Nhật của chị rất ngạc nhiên về việc chị thuộc nhiều như thế. Mẹ, thuộc nhiều Kinh Thánh như thế giúp con rất lớn. Con có thể đọc Kinh Thánh dễ dàng bằng cách đặt ngón tay lên chữ in nổi hoặc chữ Braille và do đó con học đọc mọi thứ nhanh hơn những người khác cùng lớp.
- Mẹ mừng khi biết điều đó, Mary.
Mẹ chỉ nói có thế và nụ cười của Mẹ run run, nhưng Mẹ có vẻ sung sướng hơn khi Mary tặng Mẹ chiếc đế đèn tuyệt đẹp.
- Đây là bảng viết chữ Braille của con.
Mary nói trong lúc lấy chiếc bảng ra khỏi vali. Đó là một miếng thép mỏng hình chữ nhật trong một khung thép lớn như chiếc bảng viết ở trường với một dải thép hẹp nằm ngang. Dải thép được cắt thành nhiều hàng ô vuông mở ra và có thể trượt lên xuống hoặc chốt dừng lại ở bất kỳ điểm nào.
Buộc vào khung thép bằng một sợi dây là một cây bút chì có mũi nhọn bằng thép mà Mary gọi là bút châm.
Bố thắc mắc:
- Con sử dụng tấm bảng ra sao?
Mary nói:
- Bố nhìn đi, con sẽ làm cho Bố thấy.
Cả nhà đều dõi theo trong lúc cô đặt lên bảng một tờ giấy dày màu kem, ngay dưới dải trượt.
Cô chuyển dải trượt lên đầu khung và giữ yên tại đó. Rồi với mũi nhọn của cây bút trâm, cô nhấn thật nhanh dây đó vào các góc của những ô vuông để ngỏ.
- Vậy đó.
Cô nói và tháo tờ giấy ra, lật lại. Ở những chỗ đầu cây bút trâm nhấn xuống đều có một điểm nhỏ nhô lên có thể nhận biết dễ dàng bằng các ngón tay. Những điểm nhô lên tạo thành các mẫu khác nhau theo kích thước của các ô vuông và những mẫu này chính là chữ Braille.
Mary nói:
- Con sẽ viết cho Blanche để báo tin con đã về tới nhà bình yên. Con cũng phải viết cho thầy giáo của con nữa.
Cô lật tờ giấy, đặt trở lại vào khung và kéo dải trượt xuống, sẵn sang viết vào các ô trống.
- Con sẽ viết vào lát nữa.
Mẹ nói:
- Thật tuyệt khi con có thể viết cho bạn bè và họ có thể đọc thư của con. Mẹ khó có thể tin nổi là con đã thực sự được tới trường để học đúng như cả nhà vẫn mong cho con.
Laura cũng sung sướng đến nỗi cô cảm thấy muốn khóc. Bố cắt ngang:
- Thôi, thôi. Mình ngưng câu chuyện tại đây vì Mary hẳn đang đói bụng và đã tới giờ lo công việc trong nhà. Bây giờ hãy lo làm việc và sẽ nói chuyện dài dài sau này.
Mẹ mau mắn tán thành:
- Anh có lý, Charles. Bữa ăn tối sẽ sẵn sang khi anh sẵn sang ngồi vào bàn.
Trong lúc Bố chăm sóc lũ ngựa, Laura vội vã lo lọc sữa và Carrie nhóm lửa thật nhanh để nướng món bánh quy mà Mẹ đang trộn.
Bữa cơm đã sẵn sang khi Bố từ chuồng gia súc về và Laura lọc sữa xong.
Cả gia đình đều sung sướng lại được cùng nhau sum họp khi ăn những miếng khoai tây bằm đậm đà, món trứng tươi chần và những chiếc bánh quy hảo hạng quết thứ bơ ngon tuyệt của Mẹ. Bố Mẹ uống trà thơm nhưng Mary uống sữa cùng các em gái. Cô nói:
- Thích quá. Ở trường tụi con không có món sữa ngon như thế này.
Không còn nhiều chuyện để hỏi han và kể lại vì hầu hết mọi chuyện đã được nói, nhưng ngày mai sẽ là một ngày dài khác với Mary. Và lại giống hệt thuở nào khi Laura và Mary đi ngủ như thường lệ trên cùng một chiếc giường mà đã quá lâu Laura nằm một mình.
Mary nói:
- Thời tiết ấm rồi nên chị không đặt những bàn chân lạnh cóng của mình lên chân em như vẫn thường làm đâu.
Laura đáp:
- Em mừng vì có chị ở đây đến nỗi chẳng phàn nàn điều gì. Thật là dễ chịu.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son