A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 211 / 17
Cập nhật: 2019-11-12 00:07:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Chuyến Đi Rét Buốt
oi chừng chiếc đèn!
Almanzo chỉ nói vỏn vẹn có thế khi giúp cô bước lên xe. Nhiều tấm khăn phủ ngựa trải trên ghế ngồi và dưới tấm choàng da bò rừng, một ngọn đèn đang cháy để hơ ấm bục đặt chân của Laura.
Khi cô chạy vào trong nhà, ông Brewster nói:
- Cô không nghĩ sẽ làm cái việc lái xe đi trong trời lạnh này chứ?
Cô đáp:
- Có chứ ạ!
Cô không có thời giờ. Trong phòng ngủ, cô cài nút thêm chiếc áo flanen, chum ra ngoài giầy một đôi vớ len. Cô gấp đôi chiếc khăn quấn dầy bằng len đen choàng nó hai lần kín mặt và chiếc mũ chum rồi quấn các đầu khăn quanh cổ. Trên chiếc khăn này, cô thêm chiếc áo choàng bắt chéo xuống trước ngực và cài nút áo khoác ra bên ngoài. Cô chạy ra ngoài xe.
Ông Brewster đứng tại đó, phản đối. Ông nói:
- Đám dân quê các anh đều điên khi cố làm thế. Không an toàn chút nào.
Ông nói với Laura:
- Tôi muốn anh ta ở lại đây tối nay.
Almanzo hỏi cô:
- Cô có nghĩ là tốt hơn cô không nên mạo hiểm không?
Cô hỏi lại:
- Ông sẽ trở về?
Anh đáp:
- Đúng, tôi đã có cả đống để dự phòng.
Cô nói:
- Vậy thì tôi đi.
Prince và Lady lướt nhanh vào trong gió. Gió đập thẳng vào những nếp len gấp lại và thổi bạt hơi Laura. Cô cúi thấp đầu xuống nhưng cảm thấy như đang có nước băng trên má và ngực. Cô nghiến chặt răng để giữ cho không cho va đập vào nhau.
Những con ngựa hăng hái chạy. Những chiếc vó xoải như khua trống trên mặt tuyết đông cứng và mọi chiếc chuông đều rộn rang khua. Laura cảm ơn vì tốc độ này sẽ mau chóng đưa tới chỗ trú ẩn khỏi cái lạnh. Cô băn khoăn khi chúng xoải vó chậm hơn. Chúng đang chạy trên đường và cô nghĩ chắc Almanzo muốn kìm bớt lại cho chúng nghỉ. Có lẽ không nên khiến chúng quá mệt để đủ sức chống trả với cái lạnh thấu xương này.
Cô kinh ngạc khi anh ngưng chúng lại và nhảy khỏi xe. Mờ mờ qua lớp khăn quấn đen, cô thấy anh đi tới trước những cái đầu ngựa đang gục xuống và cô nghe thấy anh nói khi đặt những bàn tay bọc găng lên mũi Prince:
- Chỉ một phút thôi, Prince.
Một lát sau, bàn tay anh như làm một cử động cạy thứ gì và Prince ngẩng đầu lên cao lắc rung những chiếc chuông của nó. Rất nhanh, Almanzo lập lại những cử chỉ đó ở mũi Lady và đến phiên nó vươn đầu lên. Almanzo nhảy vào trong xe và lũ ngựa tiếp tục phóng nhanh.
Chiếc khăn quấn của Laura thành một mảng sương giá áp trước miệng cô khiến nói năng rất bất tiện nên cô không nói gì nhưng rất thắc mắc. Chiếc mũ da của Almanzo kéo xuống sát lông mày của anh và chiếc khăn quấn vòng lên tới sát mắt. Hơi thở của anh đọng thành sương trắng trên chiếc mũ da và dọc theo mép khăn. Anh chỉ điều khiển xe bằng một tay, giữ bàn tay kia dưới áo choàng và luôn đổi tay để không tay nào bị tê cóng.
Lũ ngựa lại chạy chậm lại và anh lại nhảy xuống đưa bàn tay lên trước mũi chúng. Khi anh trở lại, Laura hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Anh đáp:
- Hơi thở đồng cứng ngay trước mũi khiến chúng không thở nổi. Phải làm cho tan đi.
Họ không nói gì thêm nữa. Laura nhớ tới những con bò bị đóng băng trong trận bão tuyết tháng Mười lúc bắt đầu mùa đông ác liệt. Hơi thở của chúng đã làm chúng bị ngạt cho tới chết nếu không được Bó đập vỡ băng trên mũi của chúng.
Hơi lạnh xuyên qua chiếc áo da bò, luồn qua tất cả những lớp áo len của Laura, thấm suốt những bộ đồ flanen và hai đôi vớ len dài kéo chum lên nếp gấp dưới chả bộ đồ lót may lien bằng flanen. Mặc dù có hơi nóng tỏa ra từ ngọn đèn, bàn chân và ống chân cô vẫn càng lúc càng lạnh hơn.
Hai hàm răng cô nghiến chặt nhức nhối và hai chiếc búa nhỏ sắc nhọn bắt đầu gõ trên thái dương cô.
Almanzo nhích lại thêm, kéo cao chiếc áo choàng da bò, tấn ở phía sau lên tới khuỷu tay cô.
Anh hỏi:
- Lạnh không?
- Không.
Laura trả lời rõ rang. Cô chỉ nói nổi có thể để kịp giữ cho hàm răng không va vào nhau. Điều đó không đúng sự thực, nhưng anh biết cô muốn nói rằng không lạnh tới mức cô không thể chịu đựng nổi. Không có gì để làm ngoài việc tiếp tục đi tới và cô biết anh cũng đang lạnh lắm.
Anh lại dừng ngựa và nhảy ra ngoài trời gió để cạy băng khỏi mũi chúng. Tiếng chuông lại rộn rang khua. Lúc này tiếng gió trở nên độc ác như là một cơn gió tàn nhẫn. Qua mạng khăn tạo thành một vệt tối, cô có thể nhìn thấy mặt trời đang chiếu sáng trên đồng cỏ.
Almanzo đã trở lạ xe. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh giải thích:
- Cứ hai dặm tôi lại phải dừng chúng lại một lần. Chúng không thể làm hơn nổi.
Tim Laura nặng chịch. Lúc này họ mới chỉ đi hết sáu dặm. Vẫn còn sáu dặm nữa để vượt qua.
Những con ngựa lướt thật nhanh trong gió ngược như dao cắt. Mặc dù ráng hết sức, Laura vẫn run rẩy toàn thân. Chiếc đèn bên cạnh bàn chân cô, dưới lớp áo choàng da dường như không có một hơi ấm nào. Cảm giác nhức nhối khoét sâu vào thái dương cô và một nút dây đau đớn xiết mạnh quanh người cô.
Có vẻ như quá lâu trước khi những con ngựa chạy chậm lại và Almanzo lại kìm chúng dừng bước. Tiếng chuông vang lên, bắt đầu là Prince rồi tới Lady. Almanzo vụng về leo lên xe trở lại. Anh hỏi:
- Cô ổn chứ?
- Dạ.
Cô trả lời. Cô đang quen hơn với cái lạnh. Nó không làm nhức buốt quá nhiều. Chỉ còn cái nút thắt đau đớn ở quanh eo vẫn xiết chặt lại nhưng đã đều đều hơn. Tiếng gió, tiếng chuông ngựa và tiếng bàn trượt của chiếc xuồng lăn lướt trên mặt tuyết hòa trộn với nhau thành một âm điệu buồn nản và dễ chịu hơn. Cô biết khi Almanzo lại rời khỏi xe đập băng trên mũi ngựa nhưng mọi thứ khác giống như một giấc mơ. Anh hỏi:
- Ổn chứ?
Cô gật đầu. Quá nhiều rắc rối để lên tiếng.
- Laura!
Anh nói vừa nắm lấy vai cô khẽ lay. Cái lay khiến cô bị đau và cái đau khiến cô cảm thấy lạnh trở lại.
- Cô ngủ sao?
Cô đáp:
- Một chút thôi.
- Không được ngủ. Nghe tôi nói không?
Cô nói:
- Tôi không ngủ nữa.
Cô hiểu anh muốn nói gì. Nếu ngủ trong cái lạnh như thế sẽ bị chết cóng.
Những con ngựa lại dừng. Almanzo hỏi:
- Giữ ổn được chứ?
Cô đáp:
- Dạ.
Anh đi cạy băng khỏi mũi lũ ngựa. Khi quay lại, anh nói:
- Bây giờ không còn xa nữa.
Cô biết anh muốn cô trả lời. Cô nói:
- Tốt rồi đó.
Giấc ngủ phủ lên người cô như những đợt song dài, ấm mặc dù cô vẫn giữ cho mắt mình mở lớn. Cô lúc lắc đầu hớp những hớp không khí đang thèm khát và cố giữ tỉnh táo nhưng một đợt song ngủ khác rồi một đợt khác nữa dồn tới. Thường vào những lúc quá mệt, cô không thể chống cự lâu hơn thì giọng nói của Almanzo lại giúp cô. Cô nghe thấy anh hỏi:
- Ổn chứ?
- Dạ.
Cô đáp và trong một lúc, cô tỉnh táo, nghe rõ tiếng chuông và cảm thấy gió đang thổi. Rồi, một đợt song khác xô tới.
Cô nghe thấy anh nói:
- Chúng ta tới đây rồi!
Cô đáp:
- Dạ.
Thình lình cô biết rằng đã ở cửa sau của nhà mình. Gió ở đây không còn mạnh vì sức gió vì sức gió bị những tòa nhà cao phía bên kia phố Second cản bớt. Almanzo nhấc chiếc áo choàng và cô cố bước xuống khỏi chiếc xuồng trượt, nhưng người cô quá cứng, cô không thể đứng lên nổi.
Cửa bật mở ra và Mẹ giữ lấy cô vừa kêu lên:
- Chúa ơi! Cô bị cóng không?
Almanzo nói:
- Tôi sợ là cô ấy hơi bị lạnh.
Bố nói:
- Hãy đưa mấy con ngựa về chuồng trước khi chúng bị cóng. Chúng tôi sẽ lo cho con bé.
Tiếng chuông xe chuyển xa dần trong lúc Bố Mẹ đỡ cánh tay Laura dìa cô loạng choạng bước vào bếp.
- Tháo giầy ra cho chị, Carrie.
Mẹ nói khi tháo khăn quấn và mũ trùm của Laura. Hơi thở của Laura đóng băng kết dính trên khăn, mũ bong ra. Mẹ trút ra một hơi thở nhẹ nhõm:
- Mặt con đỏ gay. Mẹ phải cảm ơn vì con không bị trắng nhợt và cóng lạnh.
Laura lên tiếng:
- Con chỉ tê bại thôi.
Bàn chân của cô cũng không cóng lạnh dù cô khó cảấy bàn tay đang chà xát của Bố. Bây giờ trong gian phòng ấm áp, cô bắt đầu cử động từ đầu tới chân và hàm răng va lập cập. Cô ngồi sát bên lò sưởi trong lúc uống nước trà gừng do Mẹ pha. Nhưng cô không cảm thấy ấm.
Cô đã nhiễm lạnh khá lâu, ngay từ lúc rời giường nhủ vào buổi sáng. Trong gian bếp lạnh lẽo tại nhà Brewster, chỗ ngồi bên bàn ăn của cô xa lò sưởi nhất và gần cửa sổ. Sau đó là đoạn đường đi bộ dài từ nhà đến trường giữa gió lồng lộng thổi thốc từ đầu tới chân, một ngày rét buốt căm căm ở trường và nối theo là chuyến đi dài về nhà. Nhưng chẳng có gì đáng phàn nàn, vì lúc này cô đã ở nhà.
Bố nói một cách điềm tĩnh:
- Con may mắn thật nhiều, Laura. Cho tới khi Wilder đi xa rồi Bố mới biết và lúc đó Bố tin là cậu ta phải ở lại nhà Brewster. Khi cái thằng điên đó khởi hành nhiệt độ đang là bốn mươi độ âm và nhiệt lượng kế đã đông lại vào một lát sau. Từ đó cái lạnh tiếp tục tăng lên và lúc này không biết phải nói là lạnh tới cỡ nào.
Laura trả lời Bố với một nụ cười lẩy bẩy:
- Mọi thứ tốt đẹp đều kết thúc tốt đẹp, Bố.
Hình như cô không bao giờ thấy ấm trở lại. Nhưng thật kỳ diệu khi được ăn bữa tối trong gian bếp tràn ngập hạnh phúc và sau đó ngủ bình yên trên chiếc giường của chính mình. Cô tỉnh dậy thấy thời tiết đang dịu hơn. Lúc ăn điểm tâm Bố cho biết nhiệt độ ở khoảng gần hai mươi độ âm.
Sáng Chủ Nhật ở nhà thờ, Laura nghĩ cô đã điên rồ hết mức khi tự đẩy mình vào cảnh khốn khổ và khủng khiếp như thế. Chỉ còn hai tuần lễ nữa và khi đó cô đã về nhà rồi. Khi Almanzo đưa cô tới nhà Brewster vào chiều hôm đó, cô cám ơn anh đã đón cô về. Anh nói:
- Không cần cảm ơn. Cô biết tôi sẽ làm mà.
Cô trả lời thành thực:
- Ô, không, tôi không biết.
Anh hỏi:
- Cô cho tôi là thứ gì? Cô nghĩ tôi là loại người chỉ vì không thu được điều gì cho mình nên sẽ bỏ cô ở lại nhà Brewster trong khi cô muốn phát bệnh sao?
- Sao, tôi…
Laura ngưng lại. Sự thực là cô chưa bao giờ nghĩ anh thuộc loại người nào. Anh già dặn quá, anh đã là một chủ trại. Anh nói:
- Phải kể hết sự thực với cô. Chuyến mạo hiểm kia của tôi nhắm tới hai điều. Suốt tuần tôi vẫn nghĩ là tôi sẽ đi đón cô nhưng khi tôi nhìn vào nhiệt lượng kế thì tôi gần như đã quyết định bỏ ý nghĩ đó.
Laura hỏi:
- Sao ông không làm vậy?
- Thế này, tôi đã khởi hành và ghé lại trước cửa tiệm Fuller coi nhiệt kế. Mức thủy ngân trong ống hạ xuống rất thấp, dưới bốn mươi độ âm và trong từng phút gió lại thổi lạnh hơn. Đúng lúc đó Garland tới. Cậu ta thấy tôi ở đó, sẵn sàng đi đón cô và đang coi nhiệt kế. Cậu ta nhìn vào nhiệt kế và cô có biết cậu ta tỏ vẻ khinh thị thế nào không? Thế này, khi tiếp tục bước vào tiệm Fuller, cậu ta chỉ nói lại với tôi qua vai cậu ta “Chúa ghét kẻ nào nhút nhát”.
Laura hỏi:
- Vậy là ông đã tiến tới vì không chịu bỏ một cuộc thách thức?
Almanzo nói:
- Không, đây không phải là một cuộc thách thức. Tôi chỉ thấy cậu ta có lý.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 8 - Năm Tháng Vàng Son