Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 13
Cập nhật: 2019-11-10 14:21:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32 - Thùng Quà Giáng Sinh
ôm sau, chuyến xe lửa thứ hai tới. Sau khi một hồi còi khởi hành tắt hẳn, bố và ông Boast khiêng một chiếc thùng ào về. Cả hai lật úp thùng trước cửa và chuyển vào dựng đứng giữa phòng trước. Bố gọi mẹ:
- Thùng quà Giáng sinh đây!
Bố mang búa ra bắt đầu nạy đinh trên nắp thùng, trong khi tất cả đứng xung quanh chờ coi bên trong có gì. Bố nhấc nắp thùng ra. Rồi bố lột lớp giấy dầy màu nâu phủ trên các thứ.
Trên hết là quần áo. Bố lôi ra một bộ váy áo bằng flanen màu xanh sẫm tuyệt đẹp với chiếc váy xếp nếp hoàn hảo và vạt trước có một hàng nút tiện bằng thép.
Bố cười rạng rỡ:
- Bộ đồ này đúng cỡ với em, Caroline. Này, cầm đi!
Bố lại bước tới chiếc thùng. Bố lấy ra một bộ đồ bằng tơ màu xanh nhạt xốp nhẹ cho Mary cùng với bộ đồ lót ấm bằng flanen. Bố lấy ra một đôi giầy da màu đen vừa khít với Laura. Bố lấy ra thêm năm đôi vớ dài bằng len trắng được dệt bằng máy. Tất cả đều đẹp hơn, mỏng hơn những đôi vớ đan tay ở nhà.
Rồi bố lôi ra một chiếc áo ấm màu nâu hơi rộng một chút so với Carrie, nhưng vào mùa đông tới sẽ vừa in. Và bố lấy ra một chiếc mũ trùm đầu màu đỏ và những chiếc bao tay đi kèm với chiếc áo khoác.
Tiếp theo là một chiếc khăn quàng bằng lụa.
Laura nói:
- Ôi, Mary! Đúng là món đồ tuyệt nhất, một chiếc khăn san bằng lụa! Màu nó được kết hợp thật lạ với những sọc xanh lá cây hồng, đen và một đường viền suốt kết hợp với tất cả các màu kia sáng lấp lánh. Sờ nó coi mềm và đẹp như thế nào!
Và cô đặt một góc khăn san lên bàn tay Mary.
Mary thở ra:
- Ôi, dễ thương quá!
- Ai sẽ giữ chiếc khăn choàng này?
Bố hỏi và tất cả đều nói:
- Mẹ!
Một chiếc khăn san đẹp cỡ đó dĩ nhiên phải dành cho mẹ. Bố đặt chiếc khăn lên cánh tay mẹ và chiếc khăn cũng giống như mẹ, mềm mại và chắc chắn, nổi bật với những màu sắc sáng rỡ tuyệt hảo.
Mẹ nói:
- Mình sẽ luân phiên choàng chiếc khăn và Mary sẽ giữ nó vào lúc được tới trường.
Laura hỏi bố:
- Còn có gì cho bố, không bố?
Cho bố là hai chiếc sơ-mi trắng và một chiếc mũ nhung nâu sậm.
Bố nói:
- Chưa hết đâu.
Và, bố nhấc ra khỏi thùng hai bộ áo váy hỏ. Một bộ bằng flanen xanh và một bộ sọc đỏ xanh lá cây. Cả hai bộ đều quá nhỏ so với Carrie những quá lớn đối với Grace, nhưng Grace còn lớn lên. Sau đó còn một cuốn sách vỡ lòng bọc vải và một cuốn sách về ngỗng mẹ, nhỏ sáng bóng với chiếc bìa giấy mềm có in hình màu ở trên.
Lại có một chiếc hộp dán hồ đựng đầy chỉ sợi màu sáng và một chiếc hộp khác đầy các mảnh lụa thêu cùng những miếng các-tông mỏng có châm lỗ màu bạc và màu vàng. Mẹ đưa cả hai chiếc hộp cho Laura, nói:
- Con cất hết những món đồ xinh đẹp mà con đã làm đi. Bây giờ đã có sẵn ở đây nhiều thứ dễ thương cho con làm.
Laura sung sướng đến nỗi không nói lên tiếng được. Những mảnh lụa mềm mại cọ trên các ngón tay thô ráp của cô đầy vết sẹo do cỏ khô cứa, nhưng những màu sắc tuyệt đẹp như đang cùng nhau lại tiếng hát và những ngón tay của cô lại mềm mại đến nỗi cô có thể thêu trên những miếng các tông màu bạc, màu vàng.
- Bây giờ, còn có gì trong này?
Bố nói khi nhấc từ đáy thùng ra một món đồ cồng kềnh, lỏn nhỏn bọc trong một lớp giấy bao dầy màu nâu.
Bố kêu lên:
- Quỷ thần ơi! Còn là gì được, nếu không phải là con gà tây Giáng sinh vẫn còn đông cứng!
Bố đưa con gà tây lên cho tất cả đều nhìn thấy.
- Mập quá! Phải nặng tới mười lăm pao.
Và khi bố làm rớt đống giấy màu nâu xuống thì một tiếng thình vang trên nền sàn và lăn ra khắp phía những trái quất.
Bố nói:
- Đây lại là một gói quất đi kèm với món gà tây.
Carrie hét lên vì thích thú. Mary đập hai bàn tay vào nhau, nói:
- Ô, trời đất!
Nhưng mẹ hỏi:
- Thực phẩm đã về các cửa hàng chưa, Charles?
Bố trả lời:
- Rồi, bột, đường, thịt và trái cây khô… Ô, có đủ mọi thứ cần dùng.
Mẹ nói:
- Tốt rồi, anh Boast, ngày mốt anh đưa chị Boast tới đây. Ráng đến thật sớm. Mình sẽ đón mừng mùa xuân bằng một bữa ăn trưa Giáng sinh.
Bố kêu lớn:
- Êm hết rồi!
Ông Boast ngửa đầu ra phía sau và căn phòng đầy ắp tiếng cười rổn rảng. Tất cả mọi người đều cười theo vì không thể nín cười khi ông Boast cười.
Ông Boast thích thú:
- Tụi tôi sẽ tới! Đánh cá là tụi tôi tới! Bữa ăn trưa Giáng sinh trong tháng năm! Thật là vĩ đại được dự tiệc mừng sau cái mùa đông chết tiệt gần phải nhịn đói kia! Tôi phải mau chạy về nhà cho Ellie hay.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 6 - Mùa Đông Bất Tận Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 6 - Mùa Đông Bất Tận - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 6 - Mùa Đông Bất Tận