Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Little House Series - On The Banks Of Plum Creek
Dịch giả: Lạc Việt
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 188 / 15
Cập nhật: 2019-11-10 14:21:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 - Nellie Oleson
ối đó, Jack chờ đón các cô ở khúc suối cạn và trong lúc ăn cơm tối, các cô kể cho bố mẹ nghe mọi điều ở trường học. Khi nghe các cô nói đã phải mượn bảng viết của cô giáo, bố khẽ lắc đầu. Các cô không nên mắc nợ ơn huệ chỉ vì một tấm bảng.
Sáng hôm sau, bố lấy tiền cất trong hộp đàn ra đếm. Bố cho Mary một đồng tiền tròn bằng bạc để mua bảng.
Bố nói:
- Trong suối nhiều cá lắm. Mình có thể kéo dài tới mùa cắt lúa mì.
Mẹ nói:
- Cũng sắp có khoai tây rồi.
Mẹ buộc tiền vào trong chiếc khăn tay rồi nhét vào trong túi Mary.
Mary nắm chặt chiếc túi đó suốt lúc đi theo con đường trên đồng cỏ. Gió thổi lồng lộng. Bướm và chim bay lượn trên những thảm cỏ gợn sóng và những khóm hoa dại. Bầy thỏ nhảy nhót trong gió và bầu trời bao la quang đãng uốn phủ khắp nơi. Laura đung đưa chiếc xô đựng thức ăn xoải chân phóng tới.
Tới thị trấn, các cô băng qua phố Main lầm bụi, leo những bậc tam cấp lên cửa hàng của ông Oleson. Bố đã nhắc mua bảng ở đó.
Trong tiệm là một quầy hàng dài bằng ván. Bức vách phía sau quầy hàng là những giá ngăn đầy chảo thiếc, bình, đèn cứng, đèn treo và những súc vải màu. Cạnh bức vách khác là những chiếc cày, những thùng đinh, những cuộn kẽm gai và lủng lẳng trên vách là những chiếc cưa, những chiếc búa, rìu cùng các loại dao.
Ngay trên quầy hàng có một bánh phô mai lớn tròn màu vàng và trên nền nhà phía trước quầy là một thùng hoa quả giầm, một thùng gỗ lớn đầy bánh qui giòn và hai khạp kẹo cao bằng gỗ. Đây là loại kẹo Giáng sinh và đầy những hai khạp lớn.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau cửa hàng bật mở và Nellie Oleson cùng đứa em trai Willie chạy ào vào. Nellie nhăn mũi trước Laura và Mary còn Willie la lên:
- Chà! Chà! Những con dẽ giun cẳng dài!
Ông Oleson lên tiếng:
- Câm ngay, Willie!
Nhưng Willie không chịu im. Nó vừa chạy đi vừa hét:
- Dẽ giun! Dẽ giun!
Nellie bước vụt qua bên Mary và Laura tới thọc tay vào khạp kẹo. Willie học tay vào một khạp khác. Cả hai vục kẹo đầy tay và đứng nhồi vào trong miệng. Chúng đứng ngay trước Mary và Laura, nhìn hai cô chăm chăm và không chia cho ai một chiếc kẹo nào.
Ông Oleson nói:
- Nellie! Con với Willie ra khỏi đây ngay!
Chúng tiếp tục nhai ngấu nghiến những chiếc kẹo trong miệng và nhìn Mary với Laura. Ông Oleson không chú ý tới chúng. Mary đưa tiền cho ông và ông trao cho cô tấm bảng. Ông nói:
- Các cháu cũng còn cần một cây viết chì. Ở đây có sẵn. Một xu thôi.
Nellie nói:
- Chúng làm gì có nổi một xu.
Ông Oleson nói:
- Được mà, cứ lấy đi rồi nói cho bố biết để khi bố các cháu tới thị trấn lần sau ông ấy trả tiền cũng được.
Mary nói:
- Dạ thôi, cảm ơn ông!
Cô quay ra và Laura bước theo cùng rời khỏi cửa hàng. Tới cửa Laura nhìn trở lại. Nellie đối mặt với cô. Lưỡi Nellie kẻ sọc xanh sọc đỏ vì kẹo.
Mary nói:
- Chúa ơi! Chị không thể nào tồi tàn như con bé Nellie Oleson đó.
Laura nghĩ:
- Mình thì có thể. Mình sẽ tồi tệ với nó hơn hẳn nó tồi tệ với chị em mình, nếu bố mẹ cho phép.
Các cô cùng ngắm mặt bằng nhẵn bóng màu xám nhạt và mép viền bằng gỗ phẳng, cân đối ghép khít vào các góc. Đây là một tấm bảng ít có. Nhưng các cô còn cần một cây viết trên bảng.
Bố đã phải tiêu quá nhiều tiền để mua bảng cho các cô nên các cô không muốn xin thêm bố một xu nữa. Các cô bước đi một cách bình thản cho tới khi Laura đột nhiên nhớ ra những đồng xu Giáng sinh của các cô. Các cô vẫn giữ những đồng xu mà các cô đã thấy trong những chiếc vớ vào buổi sáng Giáng sinh ở vùng đất người da đỏ.
Mary có một xu và Laura có một xu nhưng các cô chỉ cần một xu để mua cây viết bảng. Vậy là các cô quyết định Mary sẽ đem đồng xu của cô ra mua cây viết và sau đó cô được làm chủ nửa đồng xu của Laura. Sáng hôm sau các cô mua cây viết chì nhưng không mua ở cửa hàng của ông Oleson. Các cô mua ở cửa hàng của ông Beadle và bưu điện là nơi cô giáo ở và sáng hôm đó các cô đi tới trường cùng với cô giáo.
Trọn thời gian các cô đến trường là những tuần lễ nóng bức kéo dài, nhưng mỗi ngày các cô lại thấy thích thú hơn. Các cô thích đọc, thích viết, thích làm toán. Các cô thích các buổi chiều thứ sáu viết chính tả. Và Laura rất thích giờ ra chơi khi các cô bé cùng ùa ra giữa nắng gió chơi đùa hoặc đi hái những bông hồng dại đồng cỏ.
Đám con trai chơi trò chơi của con trai ở một phía trường còn các cô bé chơi ở một phía khác trong lúc Mary ngồi với mấy cô gái lớn giống các tiểu thư đài các trên bậc tam cấp.
Các cô bé luôn chơi trò vòng-nhảy-bông-hồng do Nellie Oleson nhắc. Tất cả đã nản với trò chơi này nhưng luôn tiếp tục chơi cho tới một bữa trước khi Nellie kịp lên tiếng nhắc thì Laura chặn ngang:
- Mình chơi trò chú John đi!
Các cô bé nắm tay nhau reo hò:
- Chơi đi! Chơi đi!
Nhưng Nellie chộp cả hai bàn tay lên mái tóc dài của Laura giật ngả cô dài trên đất. Nellie hét lớn:
- Không! Không! Tao muốn chơi trò vòng-nhảy-bông-hồng!
Laura chồm dậy và bàn tay vung nhanh như chớp đánh về phía Nellie. Nhưng cô sực nhớ lời bố dặn là không bao giờ được đánh ai và ngưng lại kịp.
Christy giữ cả hai bàn tay Laura, nói:
- Chơi thôi, Laura!
Mặt Laura nóng như bốc lửa và cô nhìn không rõ nhưng cô cùng các bạn nhảy vòng quanh Nellie. Nellie hất những lọn tóc lên và vuốt lại nếp váy theo cung cách thường có. Rồi Christy bắt đầu hát và tất cả hòa theo:
- Chú đau John nằm ép rẹp. Gửi chú món gì cho vui?
Nellie hét lên the thé:
- Không! Không! Nhảy-vòng-bông-hồng đi! Không thì tao khỏi chơi!
Cô vẹt vòng người bước ra nhưng không ai bước theo. Christy lên tiếng:
- Tốt thôi, bồ vào giữa đi, Maud!
Tất cả lại bắt đầu hát:
Chú đau John nằm ép rẹp
Gửi chú món gì cho vui?
Bánh kẹp thêm chiếc bánh ngọt
Thêm táo và bánh bột nhồi
Xếp lên thứ gì để gửi?
Kiếm ngay chiếc đĩa vàng mười
Ai sẽ gửi quà tới chú?
Đúng con gái ông chủ rồi
Con gái ông chủ đi vắng
Ai sẽ gửi quà tới nơi?
Tới đó, tất cả các cô bé đồng loạt hô lớn:
- Nhờ Laura Ingalls thôi!
Laura bước vào giữa trong vòng và tất cả nhảy múa xung quanh cô. Các cô chơi trò chú John cho tới lúc cô giáo rung chuông. Nellie đã ở trong lớp học đang khóc và cô nói đã tức điên đến mức không bao giờ còn nói năng gì với Laura và Christy nữa.
Những tuần lễ sau đó, cô lại mời tất cả các cô gái tới dự hội ở nhà cô vào buổi chiều thứ bảy. Đặc biệt, cô mời cả Laura và Christy.
Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 4 - Trên Bờ Suối Plum Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 4 - Trên Bờ Suối Plum - Laura Ingalls Wilder Ngôi Nhà Nhỏ Trên Thảo Nguyên - Tập 4 - Trên Bờ Suối Plum